Cha Tôi Là Chiến Thần


Giang Nhất Phàm bắt đầu do dự rồi chỉ đành nói: “Xem ra, đợi lát sau khi buổi tiệc thọ kết thúc thì chúng ta phải tự mình tìm ông Hồng xác nhận lại mới được…”
Một lúc sau, cuối cùng!
Trên tấm thảm đỏ ở giữa sảnh có một người đàn ông mặc đồ Trung Quốc tóc chẻ năm năm hệt như một con cú bước ra! Chủ nhân của buổi mừng thọ này đã xuất hiện rồi! Khi ông Hồng, Sở Kình Hồng xuất hiện, đột nhiên mọi người đều trở nên náo nhiệt! Bên cạnh ông ta còn có thêm bốn người nữa.

Một trái một phải là cánh trái cánh phải của ông ta, anh Hầu và anh Phi.
Còn có khách mời đặc biệt của ông ta, Trịnh Nhã Nam, thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh, gia tộc số một ở tỉnh Hồ! Còn có một cô gái xinh đẹp khá lạ mặt với mọi người nữa.

Nhưng khi Sở Kình Hồng công bố thân phận của cô ta thì mọi người vô cùng bất ngờ! Cô gái xinh đẹp này  chính là trợ lý của văn phòng cho các vấn đề về Biển Hoa Đông, cô Nam!
Cũng có nghĩ là cô gái họ Nam này chính là người đại diện cho Bạch Đạo ở buổi tiệc thọ ngày hôm nay!
Thế nào gọi là Hắc Bạch chia nhau ăn? Chính là như này đây!
Chỉ có điều, khi Dương Tiêu nhìn thấy cô gái tên là “Cô Nam” gì đó này thì xém chút anh đã phun hết trà trong miệng ra.

Cô Nam này chính là Linh Ân.

Nhiệm vụ gần đây của cô gái này là phải ngụy trang thành trợ lý sao.

Dĩ nhiên.

Dương Tiêu vẫn giả bộ như không thấy như bình thường.
Sau đó thì Sở Kình Hồng tuyên bố bữa tiệc chính thức bắt đầu, các món ăn ngon khác nhau bắt đầu được phục vụ từ từ.

Sau khi ăn no uống say lại có thêm một khoảng thời gian giao lưu tự do.
Ngay sau đó, ông Hồng cũng tận tâm sắp xếp bữa tiệc khiêu vũ cho mọi người.

Trong phút chốc, ánh đèn trong hội trường mờ đi, trong sảnh xuất hiện một khoảng không lớn, tiếng nhạc khiêu vũ nhẹ nhàng từ từ vang lên.
Chẳng mấy chốc, các cặp nam đẹp trai nữ xinh đẹp bắt đầu nhún nhảy theo điệu nhạc.

Dưới ánh đèn và âm nhạc, không khí trở nên lãng mạn vô cùng.
“Woa, không ngờ còn có buổi khiêu vũ hữu nghị nữa ha.” Mắt Trương Gia Giai sáng lên.
Người đến ngồi cùng bàn là Lâm Minh Tâm cũng lên tiếng dỗ dành: “Người đàn ông hoang dại, người đàn ông hoang dại kia đâu rồi?”
Nghe vậy thì vẻ mặt của Lương Nhã Trân liền ửng hồng, cô dùng trỏ khều khều Lâm Minh Tâm: “Tớ, tớ cũng đâu có nói là muốn nhảy cùng anh ấy, vả lại các cậu cứ lo cho tớ, bạn nhảy của các cậu đâu, hứ.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng khi nhìn thấy không khí như này, cô cũng không nhịn được lén lút liếc nhìn xung quanh một lần, tìm kiếm bóng hình người đàn ông hoang dã kia.
Sao hai người họ không nhìn ra suy nghĩ của chị em tốt được chứ?
Trương Gia Giai, người toàn có ý tưởng không đâu vào đâu nói: “Trân Trân, tí nữa cậu nhớ đừng có chủ động quá nha, nhất định phải để anh ta chủ động mời cậu trước, có biết không? Nhất định phải như vậy!”
Lâm Minh Tâm cũng nói: “Đúng vậy, con gái không được chủ động quá, nếu không mây người đàn ông thối kia sẽ không biết trân trọng.”
Hai người này cứ mỗi người nói một câu, từ từ Lương Nhã Trân cũng bị hai người họ lay động, cô thật sự có chút chờ đợi Dương Tiêu sẽ đến mời cô nhảy chung một bản.
Nhưng mà rất nhanh sau đó ba người bọn họ đều nhìn thấy Dương Tiêu đang ngồi trên một cái ghế cao ở cách đó không xa.
Kết quả hết một bản.
Hai bản, ba bản…
Lương Nhã Trân nghiến răng nắm tay thành nắm đấm, trong lòng cô nghĩ sao người đàn ông này vẫn cứ lạnh lùng như vậy!
Đừng nói là đến mời cô nhảy cùng, người đàn ông này còn chẳng chịu động đậy chút nào nữa!
Trong phút chốc Lương Nhã Trân tức giận thấy khô miệng!
“Thôi đi, không đợi nữa, chúng ta đi tìm gì đó uống đi!” Lương Nhã Trân tức giận đứng dậy, đi tới quầy thức uống.
Hai người Lâm Minh Tâm và Trương Gia Giai nhìn nhau rồi cười bất lực, họ chỉ đành đi uống với cô một ly.
Dương Tiêu thấy Lương Nhã Trân đột nhiên đứng lên đi thì mới hiểu ra chuyện gì đó.

Ợ, anh phải mời cô nhảy sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui