Cha Tôi Là Chiến Thần


Lưu Đạt Thành ngẩn ngơ một hồi rồi không khỏi bật cười: “Tôi cút hả? Ha ha, anh chắc chưa?”
“Xem ra anh vẫn chưa biết.”
Nói xong anh ta giơ tấm thiệp mời của mình lên trước mặt anh Hầu.
“Tôi là người có thiệp mời màu đen đó nha!” Dù anh ta cũng có thiệp mời màu đen thì tôi cũng không cần cút, hiểu không hả?”
Lưu Đạt Thành cầm tấm thiệp mời màu đen vỗ vỗ vào tay rồi tự tin cười nói: “Đây là thái độ đối với khách quý có thiệp mời màu đen của các anh đó hay sao? Có tin tôi tố cáo anh hay không?”
Kết quả anh Hầu lại cười hì hì: “Anh tố cáo tôi cũng vô dụng, thẻ của anh ấy không phải màu đen.”
“Hả?”
Nghe vậy thì Lưu Đạt Thành không khỏi bật cười lớn: “Không phải màu đen thì còn giả bộ cứng trước mặt ông đây làm cái gì chứ?”
“Lại đây lại đây, để tôi xem thẻ của anh là màu tím hay màu vàng đây.”
“Không phải màu bạc đó chứ?”
Kết quả khi anh a nhìn thấy tấm thẻ có in hình Kỳ Lân trong tay của Dương Tiêu, nụ cười trên mặt anh ta từ từ cứng đờ lại, giọng cười cũng từ từ tắt lịm, thậm chí…
Cả người anh ta đều khẽ run nhè nhẹ!
Dù Lưu Đạt Thành không muốn tin nhưng tấm thẻ trong tay Dương Tiêu đúng là tấm thẻ Kỳ Lân mà mọi người hay nhắc đến! Anh ta đến từ thành phố Đông Hải, chứ không phải người ở tỉnh Hồ, nên cũng không hiểu rõ quy tắc ở tiệc thọ của ông Hồng lắm, anh ta cứ tưởng thẻ đen là thẻ có cấp bậc cao nhất.
Tuy anh ta có nghe qua về thiệp mời Kỳ Lân, nhưng anh ta cứ tưởng đó là tin đồn không có thật.

Dù gì cũng chả có ai tận mắt nhìn thấy.

Nhưng mà hôm nay anh ta lại gặp phải nó rồi.
Trong phút chốc gương mặt anh ta trở nên trắng toát như giấy, cả người có hơi run rẩy.

Dương Tiêu chỉ lấy tấm thẻ ra một hồi thì liền thu lại, người ở xung quanh không nhìn rõ lắm.
Nhưng mà bọn họ lại nhìn thấy anh Hầu thô bạo “mời” người có thẻ đen như Lưu Đạt Thành ra ngoài.

Sao lại như thế chứ? Trong mắt đa số những người họ, thẻ đen đã là thiệp mời cao cấp nhất rồi.

Nhưng sao người trẻ này lại có tư cách khiến người có thẻ đen cũng phải bị mời ra ngoài vậy? Trong phút chốc, tất cả mọi người đều đắm chìm trong sự chấn động!
Tô Hạnh Nhi đứng bên cạnh Dương Tiêu đã nhìn rõ mọi thứ, lúc con Kỳ Lân của Dương Tiêu đập vào mắt cô ta, cô ta cảm thấy chóng mặt chói mắt! Tức bản thân mình lúc trước ở bệnh viện còn tưởng người ta là môi giới lừa đảo, bây giờ cô ta thấy mình ngốc nghếch quá…
Mắt của Lâm Minh Tâm phụ trách việc trông chừng Dương Tiêu sáng bừng lên! Khi nãy, khi Dương Tiêu lấy tấm  thẻ ra, rõ ràng cô ta đã nhìn thấy trong tấm thiệp mời đó có in thứ gì màu vàng lấp lánh.
Đây là thứ mà mấy tấm thiệp mời khác không có, như vậy thì chỉ có một khả năng.

Tấm thẻ trong tay của Dương Tiêu chính là tấm thẻ Kỳ Lân trong truyền thuyết!
“Trời ơi!”
Trong phút chốc, cả người Lâm Minh Tâm đều sững sờ đứng im tại chỗ, như thế giới quan của cô ta đã nhận lấy sự kích động lớn!
Lần trước khi nhìn thấy Dương Tiêu dùng kỹ thuật boxing trong sách cổ là cô ta đã chấn động lắm rồi, không ngờ hôm nay lại ngạc nhiên thêm một lần.

Rốt cuộc trên người đàn ông này còn bao nhiêu bí mật nữa chứ?

Sau khi vở kịch náo động nhỏ đã trôi qua, dương phàm lại quay về chỗ ngồi của Dương Hinh Nhi và Lương Minh Trạch.
Không biết ba cô gái Lương Nhã Trân đã chạy đi đâu rồi.
Về chuyện của Tô Hạnh Nhi, Dương Tiêu chỉ để lại thông tin liên lạc, những chuyện sau này có thời gian sẽ nói tiếp.

Rất nhanh sau đó buổi khiêu vũ đã đi đến hồi kết.

Trần Hoàng Thiên ngồi trên ghế khách quý nói một câu: “Cũng gần đến lúc rồi.”.

Truyện mới cập nhật
Trần Hoàng Thiên, Hàn Diệu Tường và Giang Nhất Phàm đưa mắt nhìn nhau một cái.

Ba người họ đều nhận ra màn kịch lớn trong buổi tiệc thọ này cuối cùng cũng sắp lên sàn rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui