“Đừng nói tới chuyện xe của cô còn phải chở thêm hai người, xe của bọn họ toàn là xe nâng cấp, cô so với bọn họ như thế là thua chắc rồi.”
Dương Tiêu lập tức chỉ ra chân tướng.
“Hả?” Lâm Minh Tâm cau mày lại: “Vậy thì sao đây?”
Cũng không thể tự nhận mình là con rùa rút đầu thật chứ?
“Dừng xe lại.”
Dương Tiêu đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Minh Tâm giật mình: “Cái gì chứ?”
“Cô không muốn làm con rùa thì để tôi lái cho.”
Lâm Minh Tâm suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn dừng xe lại!
Lâm Minh Tâm và Dương Tiêu đổi chỗ ngồi cho nhau, hoành một tiếng, xe lại bắt đầu khởi động!
Bây giờ Lâm Minh Tâm đang ngồi cạnh Lương Nhã Trân ở ghế sau, cô ấy nhìn bạn thân mình một cái rồi vô cùng háo hức nói: “Trân Trân, giờ phải xem nhà cậu rồi đấy nhé!”
Lương Nhã Trân cười khổ, Dương Tiêu đúng là tài xế của cô, nhưng đâu phải là tay đua xe đâu.
Dương Tiêu đạp phanh, anh phát hiện rất lâu rồi mình chưa có lại cảm giác này.
Đối với anh mà nói thì việc đua xe còn xa vời hơn chuyện đấu trí các kiểu nữa.
Anh khẽ nhếch môi lên, sau khi thuận lợi vượt qua hai chiếc xe phía sau, cuối cùng anh cũng tìm được cảm giác năm đó.
Trong phút chốc anh nhanh chóng kéo gần khoảng cách với chiếc Lamborghini ở vị trí thứ hai.
Thiếu gia ngồi tỏng chiếc Lamborghini có hơi giật mình, trong lòng thầm nghĩ rõ ràng bản thân mình đã bỏ xa chiếc Ferrari rồi sao mới có chút thì nó lại chạy sát mình tiếp vậy?
Phía trước là một khúc cua lớn hình chữ S, Dương Tiêu đột nhiên nhanh chóng xoay bàn lái, chân đạp trái rồi đạp phải, tay thì điên cuồng xoay!
Một cú trượt dài hai chiều tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, thân xe gần như ghé sát vào chiếc Lamborghini của thiếu gia kia tạo thành một cú vượt mặt hoa mỹ!
“Má!” Thiếu gia tức giận đến vỗ ngực, anh ta nhìn sang ghế lái, đúng là đã đổi người lái rồi!
Thiếu gia lấy máy phát thanh trên xe nói: “Anh Hiện, cẩn thận nha, bà dì đó đổi người rồi!”
Vừa nghe vậy thì Lý Hiện đang dẫn đầu quay đầu lại nhìn một cái rồi bật cười lớn: “Vậy thì có sao chứ?”
Nói xong thì anh ta lại tăng tốc, xe cứ như bay mà điên cuồng lao về phía trước!
Nhìn thấy chiếc xe Ferrari bị bỏ lại không còn thấy đâu nữa, Lý Hiện nhoẻn miệng cười.
Chiếc xe này của anh ta đã được nâng cấp toàn bộ rồi, vả lại xe của Dương Tiêu còn có thêm hai người ngồi nữa.
Có vậy mà cũng muốn vượt qua ông đây hả? Mơ đi cưng!
Chiếc Ferrari mà anh ta không muốn nhìn thấy đột nhiên lại lao xuống từ sườn núi dọc!
Cộc cộc cộc!
Chiếc xe Ferrari từ trên trời giáng xuống như thiên binh thiên tướng! Kéo theo một đám sỏi đá cát đất văng vào chiếc Bugatti tạo ra âm thanh cộc cộc.
Chiếc xe lại đi đúng đường, hoành một tiếng, chiếc Ferrari lại tăng tốc!
Trong phút chốc khoảng cách giữa hai chiếc xe đã được kéo gần sát nút rồi!
“Có, có chuyện gì vậy!” Lý Hiện không dám tin khi nhìn thấy cảnh này!
Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm vẫn chưa thể bình tĩnh, nhưng những hành động này đúng là khiến họ thấy vui vẻ vô cùng!
Khi nãy Dương Tiêu can đảm không đi đường lớn mà lại đi xuyên qua đường sườn núi ngang để kéo gần khoảng cách!
Trời ơi phải biết đây là khu núi hoang dã đó!
Dương Tiêu nở nụ cười.
Dù gì lúc đầu cũng đâu có lập ra quy tắc gì, dĩ nhiên anh muốn làm gì thì làm đó rồi.
Khi vừa đến đây Dương Tiêu đã quan sát đường nằm dưới núi rồi, chỉ cần tìm thấy cơ hội thích hợp thì hoàn toàn có thể đi đường tắt được.
Vẻ mặt của Lý Hiện như tro xám, tâm trạng hồi hộp, mấy khúc cua kế tiếp còn bị Dương Tiêu ép dừng lại nữa.
Đùng một tiếng, vỏ xe chiếc Bugatti đã cọ sát vào sườn núi lại cộng thêm chuyện động phải đất đá trước đó nữa, trong phút chốc, chiếc Bugatti Veyron gần hai ngàn vạn này nhìn chẳng khác gì một chiếc xe cũ nát hư hỏng cả.