Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

"Tiểu Lam cô ấy... Sẽ không phải nói cái gì không nên nói chứ?" Trái tim Tử Thất Thất đột nhiên thấp thỏm không yên, bởi vì loại khả năng này thật sự là rất lớn.

Trên mặt Mặc Tử Hàn nháy mắt lộ ra biểu tình tức giận, lạnh lùng nói, "Cô ta thật sự nói rất nhiều điều không nên nói."

Cư nhiên nói cô sẽ rời xa anh, cư nhiên nói cô sẽ vứt bỏ anh, hơn nữa còn nói anh đã thích cô.... Cô gái đáng giận kia, bộ dạng thật giống như cái gì cũng biết, nhất là thái độ cao cao tại thượng kia của cô ta, làm cho anh thực hận không thể tìm người ám sát cô ta, nhưng mà vừa nghĩ tới cô ta là bạn của Tử Thất Thất thì...

" Anh không nên tức giận, tiểu Lam cô ấy kỳ thật chẳng qua là miệng hư, nhưng người rất tốt, anh không nên nghe lời cô ấy nói, không nên tức giận cô ấy!" Dĩ nhiên cũng ngàn vạn lần đừng tìm cô ấy gây phiền phức.

Tử Thất Thất hoảng hoảng chương chương nói, sợ không cẩn thận làm cho hắn tức giận, lại làm ra cái chuyện ám sát gì gì đó. Cô thật sự chịu người hắc đạo, tại sao động một chút là muốn lấy mạng người ra uy hiếp?

"Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu, cô cùng cô ta chỉ là bạn đơn giản như vậy sao?" Mặc Tử Hàn lại trở lại đề tài lúc đầu, hai mắt chăm chú nhìn cô, đang đợi câu trả lời của cô.

Tử Thất Thất nghi hoặc nhìn cái khuôn mặt nghiêm túc kia, không rõ anh ta tại sao vẫn hỏi tới, nhưng cô cũng rất chân thành trả lời vấn đề của anh, bởi vì tiểu Lam đối với cô mà nói....

"Cô ấy là bạn của tôi không sai, nhưng cùng bạn bình thường có chút bất đồng, cô ấy là bạn tốt duy nhất trên thế giới này của tôi! Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mỗi ngày đều gặp mặt, mỗi ngày đều chơi cùng một chỗ, trước kia cô ấy đối với tôi giống như người chị vậy, luôn luôn chiếu cố tôi, quan tâm tôi, nhưng đến lúc tôi trưởng thành, sau khi ba mẹ mất, cô ấy mặc dù vẫn chiếu cố tôi giống như khi còn bé, quan tâm tôi, nhưng trong lòng tôi cô ấy không chỉ là chị, cô ấy còn giống như là mẹ tôi vậy, đối với tôi bất ly bất khí, che chở bằng mọi cách, ôn nhu chăm sóc, mặc dù.... Đôi khi cô ấy sẽ cùng Thiên Tân trêu cợt tôi, tôi cũng cực kỳ tức giận ra quyền đánh cô ấy, nhưng.... Bất kể phát sinh chuyện gì cũng không cải biến được vị trí thứ hai của cô ấy trong lòng tôi."

"Thứ hai?" Mặc Tử Hàn kinh ngạc lặp lại.

"Đúng vậy!" Tử Thất Thất cười rực rỡ, vui vẻ nói, "Bởi vì đứng hàng thứ nhất chính là Thiên Tân nha!"

Tầm quan trọng của hai người trong lòng cô đã vượt xa tánh mạng của mình, cho nên chỉ cần hai người bọn họ tốt thì thế nào cũng không sao cả.

Mặc Tử Hàn nghe cô nói, cùng giống như cô gái gọi Phương Lam kia nói giống nhau.

Trong lòng của cô, đứng đầu là Mặc Thiên Tân, đứng thứ hai là cô ta, vậy thì.... Anh là thứ mấy?

Trong lòng không hiểu hiện lên sóng ngầm ghen tị, anh tuyệt đối không muốn làm thứ ba, cũng không cần thứ hai, anh muốn đứng hàng thứ nhất trong lòng cô, anh muốn trong lòng cô chỉ có một mình anh.

Bỗng nhiên bắt đầu bất an, lời của cô gái đó một câu tiếp theo một câu ứng nghiệm, như vậy cô ta nói cô ấy sẽ rời xa anh, chuyện như vậy cũng sẽ phát sinh sao? Cô ấy thật sự sẽ vứt bỏ anh? Cô ấy thật sự sẽ lại chạy trốn từ bên cạnh anh? Rõ ràng là chính cô ấy muốn lưu lại, rõ ràng là chính cô ấy không chịu rời đi như là đã lựa chọn lưu lại, vậy thì anh tuyệt đối sẽ không để cô rời đi.

Không được!

Không thể để cho cô ấy cùng cô gái kia liên hệ, không thể để cho cô gái kia nói với cô ấy những lời kỳ quái, phải cách ly hai người bọn họ.

"Hổ Phách!"

Hắn đột nhiên rống to.

"Két!" Cửa phòng bị mở ra, Hổ Phách đứng ở cửa, cúi đầu thật sâu nói, "Điện hạ, ngài có cái gì phân phó?"

"Mặc Thiên Tân đâu?" Anh hỏi.

" Tiểu thiếu gia còn đang nghỉ ngơi ở khách sạn, tôi đã phái hai người bảo vệ ở cửa phòng ngủ của cậu ấy, cậu ấy hiện tại rất an toàn!"

"Anh bây giờ lập tức trở lại khách sạn, tịch thu điện thoại của nó, hai mươi bốn giờ giám thị bên cạnh nó, tuyệt đối không cho phép để nó liên lạc với bất luận kẻ nào!"

"Dạ!"

"Nhanh đi!"

"Dạ!"

Hổ Phách sau khi ứng tiếng lập tức xoay người, nhanh chóng rời đi.

Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Mặc Tử Hàn.

" Anh mới vừa nói với anh ta cái gì? Tại sao muốn tịch thu điện thoại của Thiên Tân? Tại sao muốn hai mươi bốn giờ giám thị nó? Tại sao không cho phép nó liên hệ cùng bất luận kẻ nào? Anh tại sao muốn làm như vậy? Nó chẳng qua là một đứa nhỏ sáu tuổi, hơn nữa nó là con trai ruột của anh, làm sao anh có thể làm như vậy? Làm sao anh có thể đối đãi nó như vậy?" Cô lớn tiếng nói, tâm tình nháy mắt không khống chế được.

"Tôi làm gì không cần cô quan tâm, hơn nữa cô cũng thế, từ giờ trở đi không được rời khỏi phòng này, không được liên hệ với bất cứ ai, chỉ cho ở lại bên cạnh tôi!" Mặc Tử Hàn bá đạo gầm nhẹ ra lệnh nói.

"Anh....." Tử Thất Thất giận giữ nhìn chằm chằm anh.

Tại sao đột nhiên trở nên như vậy? Một phút đồng hồ trước không phải còn nói bình thường sao? Tại sao lại đột nhiên nói ra lời như vậy? Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Hắn rốt cuộc còn âm tình bất định tới trình độ nào?

"Tôi chịu đủ rồi!" Cô đột nhiên rống to nói tiếp, "Vốn đang nghĩ đến anh hẳn là một người đàn ông tốt, bởi vì anh đã cứu tôi, cho nên tôi đối với anh rất cảm kích, nhưng tôi không nghĩ tới tính cách của anh lại âm tình bất định như vậy, bá đạo như vậy, tôi không để ý tới anh nữa, tôi sẽ đi tìm Thiên Tân ngay bây giờ, tôi muốn mang nó rời xa anh!"

Cô nói xong liền lập tức cầm ba-toong (dụng cụ y tế của TQ) cạnh đầu giường, khập khễnh đi hướng về phía cửa phòng bệnh.

"Tử Thất Thất cô đứng lại đó cho tôi, tôi không cho phép cô đi ra khỏi phòng này!" Mặc Tử Hàn ra lệnh rống to.

Tử Thất Thất hoàn toàn không để ý lời anh, tiếp tục hướng cửa phòng đi.

"Cô gái chết tiệt, cô dám không nghe mệnh lệnh của tôi, cô đứng lại đó cho tôi, đứng lại" Mặc Tử Hàn gào thét lớn kích động xuống giường.

Thân thể còn có chút vô lực, phía sau lưng bởi vì động tác của anh mà bắt đầu kịch liệt đau đớn, nhưng anh lại như cũ sải bước hướng về phía cô, đuổi theo đến cửa phòng bệnh sau đó bắt được cổ tay của cô.

"Không được đi!" Anh lại một lần nữa gầm nhẹ ra lệnh.

"Buông tôi ra!" Tay phải Tử Thất Thất vung lên, dễ dàng hất tay anh ra, sau đó dưới chân lập tức nhanh hơn khập khễnh nện bước đi ra ngoài cửa.

Thời điểm cửa phòng tự động bị đóng lại, thân thể Mặc Tử Hàn cũng bởi vì vừa mới bị Tử Thất Thất phất tay về phía sau té trên mặt đất.

"Bịch"

"Bịch"

Hai tiếng vang hợp hai làm một, giống như chỉ là một thanh âm.

"A....."

"A....."

"Ưhm......"

Mặc Tử Hàn nằm trên mặt đất, phần lưng gắt gao dán mặt đất, cảm giác đau đớn nháy mắt lan tràn cả người, đau giống như cả người bị xé rách, đau đớn giống như bị đao xoắn làm cho sắc mặt anh vừa mới khôi phục tốt nháy mắt lại trở nên trắng bệch, mà máu.... Cũng lại một lần nữa phụt ra.

"Tử Thất Thất....." Anh khó khăn lẩm bẩm, bàn tay to đưa về phía trên cửa phòng bệnh tự động đóng, nhưng là như thế nào đều không thể đứng lên.

Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết! Cô gái đáng chết này, cô trở lại cho tôi....

A không tiếng động gào thét, đau đớn che mất hết thảy ý thức của anh.

.......

Trong hành lang

Tử Thất Thất tức giận bước đi, dưới chân rõ ràng đã bắt đầu đau đớn nhưng lại vẫn cố chấp muốn mau rời xa người người đàn ông này.

Vừa bá đạo lại vừa ngang ngược, hơn nữa còn hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, cho tới bây giờ cũng không nghĩ đến cảm thụ của người khác, chuyên quyền độc đoán, một hồi còn muốn giết cái này giết cái nọ, lấy tánh mạng người khác để uy hiếp cô, quan trọng nhất là hắn vừa sắc vừa chán ghét, hoàn toàn là chủ nghĩa đại nam tử....Người đàn ông như hắn sao không chết đi chứ? Ở lại trên địa cầu chính là một tai họa.

Tức chết cô, tức chết cô, tức chết cô....

Đối đãi cô như vậy thì thôi, cô nhẫn! Nhưng tại sao phải đôi với Thiên Tân cũng như vậy? Nó bất quá chỉ là một đứa bé, nó làm sai cái gì? Chuyện như vậy cô thật sự không cách nào nhịn được. Mặc kệ hắn là ân nhân cứu mạng của cô hay không, mặc kệ hắn có phải cha ruột Thiên Tân hay không, tóm lại.... Cô chịu người người đàn ông này đủ rồi.

Nhưng là....

Cước bộ Tử Thất Thất đột nhiên chậm lại.

Thật là kỳ quái, tại sao hắn không có đuổi theo chứ? Hắn không phải vừa mới còn giữ chặt cô, không cho phép cô đi sao? Chẳng lẽ hắn buông tha cho cô? Đồng ý để cô cứ như vậy rời đi, hay là....

Hai chân của cô lại đột nhiên dừng lại!

Thôi rồi, cô lại quên mất vết thương trên người hắn, hơn nữa cô vừa mới còn đẩy hắn một cái, sẽ không phải là....

Cô lập tức quay người lại, vội vàng rất nhanh đi trở lại.

......

Trong phòng bệnh

Mặc Tử Hàn dùng sức xoay người, hai tay chống thân thể muốn đứng lên, muốn kéo Tử Thất Thất trở lại, nhưng cái thân thể chết tiệt này của anh dĩ nhiên lại yếu ớt như vậy, cư nhiên không có bất kỳ khí lực nào, một lần lại một lần ngã lại mặt đất, mà vết thương ở lưng cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Đột nhiên.....

"Rầm" Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bệnh bị thô bạo mở ra, Tử Thất Thất cửa phòng khiếp sợ nhìn anh nằm trên mặt đất.

Toàn bộ quần áo phần lưng cũng đã bị máu nhuộm đỏ, hơn nữa trên mặt đất gạch trắng cũng bị nhiễm một màu máu đỏ tươi.

Quả nhiên, anh bởi vì mất máu quá nhiều hơn nữa lại vừa mới phẫu thuật xong, cho nên thể lực anh giảm bớt thật nhiều, nhưng là mới vừa rồi cô còn vung tay như vậy làm cho anh ngã trên mặt đất.

"Anh không sao chứ? Rất đau sao?" Cô kích động đem nạng trong tay ném đi, chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh anh.

Mặc Tử Hàn nhân cơ hội bắt lấy cổ tay phải của cô, dùng hết toàn bộ khí lực gắt gao cầm lấy nói, "Cô gái chết tiệt.... Không được đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui