Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

"Vâng!"

Thổ Nghiêu khẽ cúi đầu, lĩnh mệnh.

Tử Thất Thất cười xoay người, vừa đi tới cửa phòng, vừa nói, "Sửa lại đầu cho tốt đi, Thiên Tân con cũng đừng náo loạn nữa!"

"Vâng ạ!"

"Vâng!"

Hai người đồng thanh, thanh âm vang dội mà trong đó một người thì không cam lòng.

Thật vất vả lắm mới tìm có chút trò để chơi, nhưng mà cũng chỉ chơi được một tí, cậu còn muốn để người khác xem tác phẩm của cậu nữa, nhưng mà hiện tại xem ra.....

Quên đi, dù sao sau này vẫn còn nhiều cơ hội, mà bây giờ quan trọng là.... Liên hệ với mẹ tiểu Lam.

"Hắc, hắc, hắc....." Cậu cười tà nhìn Thổ Nghiêu.

Thổ Nghiêu kinh hãi, lập tức cảm giác được sắp có tai nạn rơi xuống đầu.

"Tôi nói này chú bánh bao tiểu thổ, nếu mẹ đã lên tiếng, hôm nay tôi bỏ qua cho chú, nhưng mà tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, tới.... Tới chỗ tôi này!" Mặc Thiên Tân dịu dàng nhỏ nhẹ nói, nhưng toàn thân đều đầy dẫy hơi thở tà ác, thậm chí có thể nói, bản thân cậu chính là hóa thân của tà ác.

Thổ Nghiêu nhìn khuôn mặt kia, trong lòng âm thầm than thở.

Lại là đến đó..... Vừa nghe đến ba chữ kia, trái tim của ạm giống như bị tay cậu ta bóp chặt, giống như uy hiếp.

"Vâng!" Anh khẽ đáp lại, chần chờ bước tới trước mặt cậu ta.

Mặc Thiên Tân nhìn khuôn mặt hơi xanh mét kia, khóe miệng cố ý lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó vươn cánh tay nho nhỏ mập mạp của mình, vỗ vỗ cánh tay anh, nói, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì..... Chú yên tâm, tôi chỉ là một thằng nhóc sáu tuổi thôi, đánh cũng không lại chú, chạy cũng không chạy thoát khỏi chú, nhưng mà tôi sẽ khiến chú, nhiều nhất......" cậu muốn nói lại thôi.

Nhiều nhất?

Thổ Nghiêu kinh hãi, chờ đợi câu dưới!

Mà Mặc Thiên Tân vừa đúng lúc lại thu tay lại, vui vẻ nói, "Không có gì, hôm nay tới đây thôi, ngày mai chúng ta tiếp tục chơi, hmm, bởi vì cái gọi là nhật hành nhất ác (một ngày làm một việc ác)...... sẽ giải trừ tai họa!"

Nhật hành..... Nhất ác?

Thổ Nghiêu cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của Kim Hâm và Hỏa Diễm lúc ấy khi bị cậu ta trêu chọc, mấy ngày trước đây còn nghe nói Hổ Phách ở Anh quốc cũng chịu không ít đau khổ, mà bắt đầu từ hôm nay anh còn phải tiếp tục đi theo bảo vệ cậu ta, giám thị cậu ta, xem ra..... Anh nhất định không có được ngày tháng tốt lành.

※※※

Phòng ngủ chính.

Mặc Tử Hàn sải bước đi vào trong phòng, hai chân đứng ở cạnh giường, khóe miệng lộ ra một nụ cười vui vẻ, sau đó đột nhiên xoay người một cái, ngồi lên trên giường.

Tử Thất Thất đi theo phía sau anh vào phòng, lúc chân vừa bước vào, cửa phòng phía sau liền bị Hỏa Diễm đóng lại, trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Đôi mắt lạnh như băng của Mặc Tử Hàn hài hước nhìn chằm chằm cô, nhìn một hồi, mới chậm rãi mở miệng, "Tôi nói rồi, em không thoát được đâu, thế nào? Bây giờ còn muốn bỏ trốn khỏi tôi nữa không?"

"Muốn, đương nhiên muốn!" Tử Thất Thất trả lời chi tiết, trong giọng nói tăng thêm mấy phần ngạo mạn.

Chân mày Mặc Tử Hàn khẽ nhăn, lạnh lùng nói, "Em còn muốn chọc tôi tức giận sao?"

"Tôi không muốn chọc anh tức giận, tôi chỉ trả lời vấn đề của anh mà thôi!"

Mặc Tử Hàn trừng mắt nhìn cô.

Cô ấy vẫn quật cường như vậy, kiên cường như vậy, ngạo mạn như vậy..... Tựa như một đóa hoa sen đứng thẳng, sự thánh khiết khiến cho người khác muốn vấy bẩn cô.

"Tới đây, đứng trước mặt tôi!" Anh mở miệng ra lệnh.

Tử Thất Thất nhìn anh ta, hai tay nắm chặt, nhưng không có bất kỳ chần chờ gì mà đi về phía trước, đứng trước mặt anh.

Mặc Tử Hàn ngồi trên giường, khẽ ngửa đầu nhìn cô, vươn tay phải của mình ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, khiến đôi mắt cao ngạo của cô rũ xuống nhìn anh.

"Lần này tại sao nghe lời như vậy, ngoan ngoãn tới tìm tôi? Tôi còn tưởng Bách Hiên với người phụ nữ tên Phương Lam kia lại nghĩ cho em chủ ý quỷ quái gì nữa chứ!" Anh nói chậm mà nhẹ nhàng, tà tứ ngàn lần.

Tử Thất Thất nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, khẽ nói, "Tôi đã cắt đứt tất cả quan hệ với Bách Hiên, chúng tôi đã là người qua đường không quen biết, cho nên từ nay anh cũng không cần gây thêm phiền toái cho anh ta, mà chuyện của Phương Lam, tôi cũng hi vọng anh không truy cứu nữa!" Tuy rằng, cô cũng không rõ ràng cô ấy làm cái gì.

"A? Nghe giọng điệu này của em, là đang cầu xin tôi sao?" Mặc Tử Hàn đắc ý nhếch khóe miệng.

"Nếu anh cảm thấy như vậy, thì chính là như vậy!" Tử Thất Thất tùy ý trả lời.

Đắc ý trên mặt Mặc Tử Hàn trong nháy mắt biến mất.

Thái độ của người phụ nữ này như có như không, nghe thật biết điều thuận, nhưng giọng nói thật quật cường, không có thỏa hiệp chút nào. Cô ấy đang âm thầm phân cao thấp với anh sao? Cô ấy muốn dùng phương pháp này để đối kháng với anh?

"A....." Anh bỗng nhiên cười khẽ, cười cực kỳ tà mị.

"Em đã mở miệng cầu xin tôi, vậy tôi há có thể không đáp ứng được đây? Yên tâm đi, hai người kia làm những chuyện như vậy, tôi cũng có thể coi như không có phát sinh, nhưng là từ hôm nay, có thể giữ được mạng sống của bọn họ hay không, phải xem biểu hiện của em....."

Biểu hiện?

Lại là biểu hiện?

"Anh muốn như thế nào?" Cô có chút biết rõ còn cố hỏi.

Mặc Tử Hàn buông tay cầm cằm cô ra, trụ hai tay về phía sau, hai mắt thưởng thức nhìn cô, cười nói, "Cởi đi!"

"Cởi?" Tử Thất Thất nghi hoặc.

"Đúng vậy, cởi quần áo, em hẳn rất rõ đây là ý gì chứ!" Mặc Tử Hàn đắc ý.

Đôi mắt trong veo của Tử Thất Thất nhìn khuôn mặt cần ăn đòn kia.

Không sai, cô rất rõ ràng, từ lúc quyết định tìm đến anh ta, cũng biết anh ta muốn gì.

Không phải là thân thể thôi ư? Cho anh ta..... Dù sao đây cũng không phải chuyện lần một lần hai, không có gì ghê gớm, hơn nữa cô làm mọi thứ đều vì Thiên Tân, vì nguyện vọng sâu trong đáy lòng kia.

Chỉ cần nó vui vẻ là được.....

Chỉ cần nó thật sự vui vẻ, việc nhỏ này đối với cô mà nói, quả thực không đáng giá nhắc tới.

Cô chậm rãi nhếch khóe miệng, vẫn duy trì nụ cười cao ngạo trên mặt, đem sự tự ái của mình lộ ra trên khuôn mặt, sau đó vươn tay, tháo hàng cúc áo trước ngực, cầm cái áo đã cởi xuống ném xuống dưới chân.

Mặc Tử Hàn nhìn da thịt trơn bóng của cô, nhìn vòng eo mảnh khảnh của cô, nhìn thân hình hơi gầy của cô, còn có thứ lúc ấn lúc hiện trước ngực.....

"Tiếp tục cởi, từng món một, cởi hết cho tôi....." Anh lại ra lệnh lần nữa.

Tử Thất Thất nhìn chằm chằm khuôn mặt kiêu ngạo của anh ta, hai tay có chút run rẩy, nhưng dùng hết toàn lực duy trì sự bình tĩnh, dưới sự thưởng thức của anh ta, đem từng món đồ trên người, từng món từng món cởi ra, cuối cùng lõa thể đứng trước mặt anh ta.

Mặc Tử Hàn hài lòng nhếch khóe miệng, vươn một bàn tay ra, từ cái rốn của cô, vừa chậm rãi hoạt động, vừa nhẹ giọng nói, "Tôi hỏi em, từ cái ngày bảy năm trước khi em trở thành người phụ nữ của tôi, có bao gã đàn ông đã chạm vào thân thể của em?"

"Trừ Thiên Tân, chỉ có một mình anh!" Tử Thất Thất trả lời. "Vậy.... Có bao người đã thấy thân thể em?"

"Trừ Thiên Tân, cũng chỉ có một mình anh!"

Tâm tình Mặc Tử Hàn cực kỳ vui mừng, nụ cười nơi khóe miệng từng chút mở rộng, mà ngón tay cũng từng chút từng chút dịch chuyển lên, cuối cùng dừng ở trên môi cô, lại hỏi.

"Vậy.... Cái miệng này? Có mấy người đã chạm vào?"

Chân mày Tử Thất Thất khẽ nhăn, đôi môi mím lại, lựa chọn trầm mặc.

"Trả lời tôi!" Anh lạnh lùng ra lệnh.

Tử Thất Thất do dự chậm rãi mở đôi môi, chần chờ phát ra âm thanh, nhẹ nhàng nói, "Một người!"

"Là ai?" Anh hỏi tới.

"Bách Hiên!"

Trên mặt Mặc Tử Hàn phủ kín một tầng phẫn nộ, nhưng kiên nhẫn tiếp tục hỏi, "Vậy bảy năm trước? Có mấy người đã chạm vào?"

"Không có!"

"Một người cũng không có?"

"Đúng vậy!"

"Vậy nói.... Nụ hôn đầu của em là dành cho Bách Hiên?"

"Đúng!"

"Đáng chết!"

Mặc Tử Hàn đột nhiên tức giận, gầm nhẹ mắng, đồng thời hai tay bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, thình lình dùng sức, xoay người đặt cô ở trên giường.

Tử Thất Thất khiếp sợ, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn khuôn mặt tức giận của anh ta.

"Quên đi cho tôi!" Anh hét lên ra lệnh.

"Quên đi?" Tử Thất Thất nghi hoặc lặp lại, cô không hiểu, "Anh đang nói gì vậy?"

"Tôi nói em quên đi cho tôi, quên chuyện Bách Hiên hôn em, sau đó nhớ kỹ cho tôi, người đầu tiên hôn em là tôi, người đầu tiên muốn em là tôi, người đầu tiên đụng vào em cũng là tôi, tất cả lần đầu tiên của em, đều thuộc về Mặc Tử Hàn tôi!"

Tử Thất Thất nhìn bộ dáng tức giận, không khỏi giễu cợt.

"A...... Xin lỗi, tôi không làm được!"

"Em nói cái gì?" Mặc Tử Hàn giận đùng đùng.

"Tôi nói tôi không làm được, tôi không có cách nào lừa gạt bản thân, trừ phi anh làm tôi mất trí nhớ, nếu không trong trí nhớ của tôi, đối tượng nụ hôn đầu của tôi chính xác là Bách Hiên, mà không phải anh.... Mặc Tử Hàn!"

Mặc Tử Hàn nghe những lời này, lửa giận đã đánh vào trái tim, hai tay dùng sức nắm chặt cánh tay cô.

"Người đàn bà chết tiệt...... Em muốn chọc tức tôi vậy sao? Em muốn để tôi phải cường bạo em sao? Em muốn tôi đùa bỡn thân thể em sao? Rõ ràng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, nói vài lời dễ nghe, thì có thể để bản thân dễ chịu một chút, nhưng em lại cứ muốn chọc giận tôi, em đã sai mà còn ti tiện thế hả?"

Đã sai còn ti tiện? (CV là "phạm tiên" ko hiểu chi hết nên ta đoán bừa là "xâm phạm"Sr mn, đã sửa lại)

Tử Thất Thất nghe thấy từ này, hai mắt trợn to, hung hăng nhìn chằm chằm anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui