Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Mặc Tử Hàn và Tử Thất Thất ngồi trên ghế, Mặc Thâm Dạ đứng một bên, dựa vào tường, ba người trầm mặc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cửa phòng phẩu thuật, chờ đèn đỏ trên cửa tắt, chờ Thiên Tân bình an vô sự đi ra.

Bốn giờ sau

Hai rưỡi chiều.

Bắt đầu từ tối qua, ai cũng không ăn, không uống, không ngủ, căng thẳng thần kinh cho tới bây giờ, thể lực đàn ông còn có thể vượt qua, nhưng thân thể Tử Thất Thất mới hồi phục không lâu, cho nên bắt đầu có chút không chịu nổi.

Mặc Tử Hàn nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, đôi môi khô khốc, đau lòng nhẹ giọng mở miệng, nói, "Thất Thất, không bằng em trở về phòng bệnh nghỉ ngơi một chút, anh sẽ ở đây, chờ Thiên Tân ra sẽ thông báo cho em đầu tiên!"

Hai mắt Tử Thất Thất chăm chú nhìn cửa phòng phẩu thuật, cô nghe được thanh âm của hắn, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhàn nhạt nói, "Không cần, em muốn ở chỗ này chờ Thiên Tân ra ngoài!"

"Thất Thất......" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng kêu cô, tay nắm chặt hai tay lạnh như băng của cô, không tiếp tục khuyên, chỉ có thể trầm trầm than thở.

Mặc Thâm Dạ quay đầu nhìn bộ dáng lo lắng của hai người bọn họ, sau đó tầm mắt chuyển đến trên mặt Mặc Tử Hàn, theo dõi thái độ của hắn. Từ khi nào hắn bắt đầu thay đổi có tình cảm như vậy? Từ khi nào khuôn mặt băng sơn kia bắt đầu hòa tan? Quả nhiên nam nhân nghiêm túc yêu sẽ biến thành một người khác, như vậy so với trước kia đẹp trai hơn rất nhiều, nhưng là vẫn không đẹp trai bằng hắn.

A......

Trong lòng hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm cửa phòng. Hắn không chỉ đang đợi Mặc Thiên Tân bình an trở về, còn chờ đợi Phương Lam mỉm cười xuất hiện.

......

Lại qua nửa giờ

Ba người trước cửa phòng giải phẫu không có bất kỳ biến hóa nào, chợt, đèn đỏ trên cửa phòng phẩu thuật dập tắt, cửa phòng bị đẩy ra, bác sĩ mổ chính và Phương Lam đi ra đầu tiên, Tử Thất Thất, Mặc Tử Hàn và Mặc Thâm Dạ lập tức hốt hoảng đi tới trước mặt bọn họ.

"Tiểu Lam, Thiên Tân như thế nào? Hắn không sao chứ?" Tử Thất Thất hốt hoảng hỏi trước, Mặc Tử Hàn và Mặc Thâm Dạ đều nhìn Phương Lam, chờ đợi câu trả lời của cô.

Hai mắt Phương Lam quét qua gương mặt lo lắng của bọn họ, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Tử Thất Thất, sau đó hờ hững cười, nói, "Thiên Tân đã không sao, giải phẫu vô cùng thành công!"

Trong nháy mắt, mọi người đều lộ ra nụ cười, tảng đá đè nặng trong lòng cũng rơi xuống.

"Thật tốt quá, Thiên Tân rốt cuộc không sao...... Thật tốt quá, hắn rốt cuộc có thể khỏe mạnh tiếp tục sống nữa rồi...... Thật tốt quá...... Thật tốt quá......" Tử Thất Thất vui vẻ lặp đi lặp lại, tất cả ưu sầu trên mặt trong nháy mắt biến mất, vẻ mặt tái nhợt cũng lộ ra nhàn nhạt phấn hồng.

Chợt, cửa phòng giải phẩu lại một lần nữa bị mở ra, Mặc Thiên Tân nằm ở giường bệnh, bị mấy hộ sĩ từ bên trong đẩy ra.

Tất cả mọi người lập tức ùa lên, nhìn Mặc Thiên Tân ngủ say.

"Thiên Tân...... Thiên Tân...... Thiên Tân......" Tử Thất Thất một tiếng lại một tiếng của kêu, muốn nhìn hắn mở mắt.

"Thất Thất!" Phương Lam vội vàng bắt được tay của cô, nói, "Chị không phải lo lắng, thuốc mê còn chưa hết, chờ một thời gian mới có thể tỉnh lại, hơn nữa hắn hiện tại cần lập tức đẩy tới phòng ICU quan sát một đoạn thời gian, chờ bệnh tình ổn định mới xem như chân chính thoát khỏi nguy hiểm, cho nên các ngươi không cần vây ở nơi này, để hộ sĩ nhanh một chút đẩy hắn tới ICU”

Lời của cô vừa nói xong, Mặc Tử Hàn và Mặc Thâm Dạ liền lập tức rời khỏi giường bệnh, cũng lui về sau một bước, chỉ có Tử Thất Thất nhìn mặt ngủ say của Mặc Thiên Tân không thôi, chậm chạp không muốn rời khỏi, cuối cùng Phương Lam không thể làm gì khác hơn là cầm lấy cánh tay cô, lôi cô ra, để hộ sĩ đẩy Mặc Thiên Tân nhanh chóng rời đi.

Vốn là bọn họ còn tưởng rằng Tử Thất Thất sẽ lập tức đi theo, nhưng Tử Thất Thất cũng chỉ là nhìn hộ sĩ đem Mặc Thiên Tân đẩy càng ngày càng xa, mà mình cũng cứng còng đứng tại chỗ động cũng không động, cuối cùng, cô quay đầu nhìn Phương Lam, dùng sức cầm lấy tay cô nói, "Tiểu Lam, Tuyết Minh đâu? Chị muốn gặp mặt hắn!"

Tất cả mọi người kinh ngạc sửng sốt, đối với lời cô vừa nói có chút giật mình, sau đó lại cảm thấy từ từ đau lòng, cuối cùng tất cả vui sướng đều biến mất.

"Tuyết Minh cách đây không lâu đã bị đưa đi nhà xác rồi, em dẫn chị đi gặp hắn!" Phương Lam nhẹ giọng trả lời.

"Được!" Tử Thất Thất mỉm cười thản nhiên, trong tươi cười tràn đầy khổ sở.

Mà Mặc Tử Hàn và Mặc Thâm Dạ cũng đi theo phía sau các cô tới nhà xác.

......

Bên trong nhà xác

Căn phòng trắng phau lộ ra hơi thở âm lãnh, không gian yên tĩnh không có một tiếng vang, một ngăn kéo trong tủ lạnh 3 tầng, có thể nghĩ tới bên trong là một thi thể lạnh băng.

Tử Thất Thất hai chân dừng ở cửa nhà xác, hai mắt nhìn bên trong nhà xác, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, lòng bàn tay cũng nắm chặt trong nháy mắt rịn ra mồ hôi lạnh, hơn nữa hô hấp cũng thay đổi rối loạn, sắc mặt mới vừa hòa hoãn lần nữa thay đổi trắng bệch, cả người tựa như bị kinh sợ, hơi bắt đầu run rẩy.

"Thất Thất, em làm sao vậy?" Mặc Tử Hàn cảm giác cô có cái gì không đúng, lập tức lo lắng hỏi thăm.

"Không có...... Không có sao!" Tử Thất Thất hốt hoảng trả lời, có chút cà lăm.

Chân mày Mặc Tử Hàn từ từ nhíu lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch, mà Mặc Thâm Dạ và Phương Lam cũng nhìn sắc mặt khó coi của cô, bắt đầu lo lắng.

"Thất Thất, chị không có chuyện gì chứ? Sắc mặt của chị thật là khó nhìn!" Phương Lam một lần nữa hỏi thăm.

"Không có sao...... Chị thật sự không có sao, chúng ta vào đi thôi!" Tử Thất Thất gượng nói, khóe miệng miễn cưỡng gợi lên nụ cười, sau đó bước chân vào nhà xác.

Một nơi rất lạnh...... thật âm u...... Thật đáng sợ......

Trong đầu Tử Thất Thất đột nhiên nghĩ lại tới bảy năm trước cô cũng từng đi vào nơi này, khi đó bác sĩ mở 2 ngăn kéo ra, lẳng lặng nằm bên trong chính là cha mẹ cô. Từ đó về sau cô liền bắt đầu sợ nơi này, ngay cả khi phim truyền hình chiếu tới cảnh đó cô cũng lập tức chuyển kênh, nhưng bây giờ, cô không thể không đi vào nơi này, bởi vì bên trong tủ đông, có một người là ân nhân của cô, là ân nhân lớn nhất đời này

Âm thầm hít sâu một hơi, sau đó đưa hai tay lạnh như băng nắm chặt đôi tay ấm nóng của Mặc Tử Hàn. Mặc Tử Hàn quay đầu kinh ngạc nhìn cô, nhìn vẻ mặt khẩn trương, hắn còn tưởng cô sợ nhìn thấy bộ dáng Tuyết Minh chết thảm, cho nên cũngkhẽ dùng sức nắm chặt tay cô, đáp lại cô...... Không có sao!

Tử Thất Thất nhận được dũng khí hắn truyền cho cô, sau đó bước chân còn lại, đi vào nhà xác lạnh như băng.

Phương Lam đi tới mã số ngăn tủ hộ lí mới nói, đem số bảy tầng thứ hai kéo ra, đầu Tuyết Minh lộ ra, tiếp theo là nửa người trên mỏng manh. Hắn lẳng lặng nằm bên trong, an tường nhắm mắt, không có bất kỳ hơi thở.

Tử Thất Thất một bước đi tới trước mặt tủ đông, nhìn mặt hắn không có bất kỳ huyết sắc, tóc ngắn mềm mại, đôi môi hơi mỏng, trên huyệt thái dương còn lưu vết máu họng súng.

Nước mắt...... Đột nhiên từ hốc mắt xông ra, lạnh như băng trực tiếp rơi xuống trên mặt Tuyết Minh.

"Cám ơn cậu......" Cô nghẹn ngào mở miệng, cảm tạ mà nói, "Cám ơn cậu cứu Thiên Tân...... Cám ơn cậu...... Cám ơn cậu...... Thật rất cám ơn cậu...... Cám ơn...... Cám ơn......" Cô lặp đi lặp lại, nước mắt càng ngày càng mãnh liệt, nước mắt rơi xuống mặt hắn sau đó từ gương mặt hắn chảy xuống, giống như hắn đang khóc thút thít.

Phương Lam đứng ở bên cạnh cô nhìn nước mắt trên mặt cô, muốn đưa tay thay cô lau, nhưng là khẽ tay nâng lên rồi lại lập tức buông xuống. Thôi, để cho cô khóc đi, có lẽ khóc lên sẽ làm trong lòng cô tốt hơn một chút. Mà Mặc Tử Hàn và Mặc Thâm Dạ đứng sau lưng hai người bọn họ, thi thể Tuyết Minh bên trong tủ đông, trên mặt đều là biểu tình cảm tạ và áy náy, đồng thời ở trong lòng theo Tử Thất Thất, một lần lại một lần nói: cám ơn...... Cám ơn cậu...... Cám ơn cậu...... Cám ơn cậu cứu Thiên Tân...... Cám ơn......

Tử Thất Thất nhìn nước mắt bản thân thấm ướt mặt của Tuyết Minh, vội vàng đưa tay vừa lau chùi mặt hắn, vừa nhàn nhạt cười nói, "Cậu hãy yên tâm đi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt em gái của cậu, tôi nhất định sẽ đối đãi với cô ấy như con gái ruột thịt. Tôi sẽ cho cô ấy rất nhiều rất nhiều tình yêu, rất nhiều rất nhiều quan tâm, rất nhiều rất nhiều vui vẻ, cùng rất nhiều rất nhiều hạnh phúc, tôi sẽ đem cô ấy trở thành cô gái hạnh phúc nhất, sung sướng nhất. Tôi cam đoan với cậu, tôi thề, tôi nhất định sẽ làm được..... Hơn nữa tôi cũng sẽ giúp cậu báo thù, tôi sẽ hoàn thành tất cả tâm nguyện của cậu, cho dù dùng hết cái mạng này, cũng sẽ giúp cậu thực hiện...... Cậu an tâm đi...... Thật vô cùng cám ơn cậu!"

Lời nói cô vừa hết, thu hồi tay của mình, hai mắt hồng hồng nhìn mặt hắn thanh tú, trong nháy mắt, hai mắt cô giống như thấy khóe miệng Tuyết Minh hơi giơ lên, lộ ra nụ cười an tâm, nhưng khi cô nháy mắt, mặt của hắn rồi lại khôi phục bình thường, là cảm giác sai lầm sao? Là ảo giác sao? Còn là hoa mắt? Hay giả là...... Hắn đang hiển linh?

Bỗng nhiên, khóe miệng của cô hơi nâng lên, hướng về phía Tuyết Minh lộ ra mỉm cười xinh đẹp.

Cô cảm tạ đứa bé này, cảm tạ hắn cứu con trai quý giá nhất của mình!

Cám ơn cậu......

Ba chữ này, cô vĩnh viễn sẽ yên lặng nói với hắn, cô phải nói hơn mấy trăm lần mấy ngàn lần mấy vạn lần vài tỷ lần...... Cho đến tánh mạng của mình kết thúc mới thôi, cô đều muốn cảm tạ hắn......

Tử Thất Thất xoay người, hai mắt nhìn Mặc Tử Hàn, nhàn nhạt cười nói, "Mặc Tử Hàn, có thể đem đứa nhỏ này chôn cất bên người cha mẹ hắn? Em muốn hắn có thể ở cùng một chỗ với cha mẹ hắn, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ đấy!"

Mặc Tử Hàn nhìn cô khôi phục bình thường, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhẹ giọng trả lời, "Được,anh lập tức sẽ phái người đi làm."

"Cám ơn!" Tử Thất Thất cảm tạ nhìn của hắn.

Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm mặt của cô, chợt vươn hai tay của mình, đem cô ôm thật chặt trong ngực, vừa sưởi ấm thân thể lạnh như băng của cô, vừa ở bên tai cô nhẹ giọng nói, "Là anh nói cám ơn với em mới đúng!"

Tử Thất Thất nghi ngờ.

"Tại sao...... Muốn nói cám ơn với em?" Cô hỏi.

"Bởi vì em không giận anh, bởi vì em không có không để ý tới anh, bởi vì em không hận anh, bởi vì em không rời đi......"

"......" Tử Thất Thất nghi ngờ trầm mặc, còn chưa hiểu ý tứ.trong lời của hắn

Mặc Tử Hàn rừ từ siết chặt vòng tay, để thân thể cô càng thêm khít khao dán vào thân thể của mình, tiếp theo nói, "Anh còn tưởng rằng anh làm loại chuyện như vậy, nhất định sẽ không chiếm được sự tha thứ của em, anh còn tưởng rằng em nhất định sẽ hận anh, còn tưởng rằng em có thể chạy trốn khỏi anh lần nữa...... Thất THất..... Em thật không trách anh sao? Em thật không hận anh làm chuyện tàn nhẫn như vậy sao?"

Tử Thất Thất nghe lời của hắn, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ trong lời của hắn.

Trách hắn?

Làm sao có thể!

Hắn có làm gì sai sao? Hắn chỉ là so với mình càng thêm thương yêu Thiên Tân mà thôi.

"Em nói rồi, nếu như anh làm như vậy, như vậy...... Sẽ để cho chúng ta cùng nhau thống khổ đi! Cho nên bất kể là chuyện gì, sau này cũng do chúng ta cùng đi gánh chịu đi!" Tử Thất Thất nhẹ giọng mỉm cười nói.

Mặc Tử Hàn mừng rỡ kéo khóe miệng, hiện tại hắn rất muốn hôn cô, thật là nhớ sự ngọt ngào trong miệng cô.

"Khụ, khụ!"

Phương Lam đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, sau đó đem ngăn tủ Tuyết Minh từ từ đẩy mạnh vào, giả bộ oán trách mà nói, "Các ngươi muốn ân ái, cũng phải xem địa phương một chút? Tôi là lần đầu tiên thấy một đôi tình nhân phát tình!"

Phát...... Phát...... Tình?

Gò má lạnh như băng của Tử Thất Thất trong nháy mắt nung đỏ, lúng túng thật muốn lập tức trốn vào một ô trong tủ đông. Mà trên mặt Mặc Tử Hàn lại vô cùng thong dong, hơn nữa còn vô cùng phách lối nhìn Phương Lam, châm chọc nói, "Tôi cũng là lần đầu tiên thấy nữ nhân ăn ở hai lòng như vậy, rõ ràng rất thích người ta nhưng lại giấy rách cố giữ lấy lề nói không thích!"

"Cái gì? Anh nói người nào khẩu thị tâm phi? Anh nói người nào chết sĩ diện? Anh nói người nào thích nam nhân ngu xuẩn này?" Phương Lam đột nhiên nổi giận, hai mắt phóng hỏa nhìn chằm chằm hắn, không ngừng chất vấn.

Mặc Tử Hàn đối với tức giận của cô hoàn toàn không có động hợp tác, hơn nữa chỉ nói đơn giản một câu nói, để cho cô lập tức che miệng.

"Tôi lại không nói cô thích là ai? Cô tại sao muốn không đánh đã khai à?"

"Cái gì? Anh......" Phương Lam không cách nào cãi lại, cả người trực tiếp giận điên lên.

Mặc Thâm Dạ nhìn có chút hả hê đứng ở một bên đắc chí, hắn lần đầu tiên cảm thấy người đệ đệ này của hắn đáng yêu như thế này, đáng yêu đến mức hắn hận không thể dùng sức hôn hắn một cái. Hắn nói thật sự quá tốt rồi, quả thật nói đúng tiếng lòng hắn, nói ra lời từ phế phủ của hắn.

Tử Thất Thất thấy tình hình giống như sắp trời long đất lở, liền vội vàng tiến lên một bước chắn giữa hai người, sau đó nói, "Hai người các ngươi cũng không muốn tán dóc, cho dù muốn tán dóc cũng không cần ở chỗ này, chúng ta nhanh lên một chút đi ra ngoài đi!"

"Hừ......" Phương Lam tức giận hừ một tiếng, nói, "Tôi cho Thất Thất mặt mũi, không chấp nhặt với loại nam nhân như anh!"

"A......" Mặc Tử Hàn nhẹ giọng cười, châm chọc nói, "Tôi cũng cho Thất Thất mặt mũi, không nói kiến thức với loại nữ nhân hai mặt như cô!"

"Anh......"

"Thất Thất, chúng ta đi thôi!" Mặc Tử Hàn không nhìn thẳng cô, kéo hông Tử Thất Thất, liền sải bước đi ra cửa phòng.

Phương Lam tức giận nhìn bóng lưng của hắn, đôi tay dùng sức nắm chặt quả đấm, hận nghiến răng nghiến lợi.

"Lam Lam, em không cần phải tức giận, mặc dù hắn ta nói đều là sự thật, nhưng là em không phải bận tâm trong lòng, thật đúng là: cuộc sống cũng không cần nổi giận, tức ra bệnh cũng không ai chịu tháy, em nếu tức chết người nào như ý? Huống chi thương tâm lại phí sức, cho nên......"

"Câm miệng, đi tìm chết!" Phương Lam đột nhiên cắt đứt lời nói Mặc Thâm Dạ, trong nháy mắt đưa ra quả đấm của mình, hung hăng đánh vào gương mặt tuấn tú của hắn.

Mặc Thâm Dạ sững sờ đứng tại chỗ, mặt đầy đau đớn nhìn bóng lưng cô rời đi, một thân một mình đứng cô đơn ở nhà xác lạnh như băng, bên tai thật giống như nghe được rất nhiều linh hồn cười trộm.

Tại sao?

Hắn thử hỏi ông trời......

Tại sao cuối cùng bị thương luôn là hắn??

(T﹏T)~

※※※

Phòng bệnh ICU

Mặc Thiên Tân nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm chặt, thủy chung cũng không tỉnh lại, mà vây quanh hắn rất nhiều y liệu dụng cụ, từng cái cũng trực tiếp gắn vào thân thể, giám thị bệnh trạng.

Tử Thất Thất đứng ở cửa sổ thủy tinh khổng lồ nhìn Thiên Tân ngủ say, chân mày không khỏi hơi nhíu lên, lại bắt đầu lo lắng.

Tại sao hắn còn chưa tỉnh đây?

Tại sao hắn còn là không mở hai mắt ra đây??

Chẳng lẽ......

"Không có chuyện gì!" Mặc Tử Hàn ở bên cạnh cô đột nhiên mở miệng, giống như xem thấu tâm sự của cô, nhẹ giọng ở bên tai cô nói, "Anh vừa mới hỏi thầy thuốc, thuốc mê Thiên Tân đã từ từ lui, nhưng là thân thể của hắn thật sự quá yếu, cho nên cần giấc ngủ lớn để khôi phục thể lực, hơn nữa bệnh nhân dạng này đều ở ICU quan sát mấy ngày, chờ bệnh tình hoàn toàn ổn định mới có thể chuyển tới phòng bệnh bình thường, đến lúc đó...... Hắn thật sự trở thành người khỏe mạnh rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui