Cha Tới Rồi, Mẹ Chạy Mau!!

Phòng ngủ lầu hai

Sau khi nghe Hỏa diễm báo cáo lại kết quả điều tra, Mặc Tử Hàn Hỏa Diễm sải bước đi trở về cửa phòng ngủ, đưa tay đem cửa phòng mở ra, bên trong không gian đen kịt, hắn nhìn về phía đệm giường, Tử Thất Thất đang nằm đưa lưng về phía hắn.

Sao đi ngủ sớm vậy?

Cũng đúng, gần đây cô ngủ tương đối sớm, hơn nữa bác sĩ cũng đã nói phụ nữ mang thai sẽ ngủ khá nhiều.

"Haha....." Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, cũng không có mở đèn, vừa cởi xuống tây trang, vừa đi đến cạnh giường.

Chỉ sợ sẽ đánh thức cô, cho nên không đi tắm, thậm chí ngay cả áo sơ mi và quần cũng không có cởi, trực tiếp nằm lên giường mặc dù không muốn ngủ, nhưng vô cùng thỏa mãn.

Một cái tay, nhẹ nhàng đáp trên người của cô, hơi, thận trọng đem lấy cô thân thể khép vào ngực mình, từ phía sau lưng ôm ấp lấy cô.

Nhưng lúc này người bị Mặc Tử Hàn ôm không phải Tử Thất Thất, mà chính là “mụ phù thủy” Thủy Miễu. Cô ta trước đó đã làm cho Tử Thất Thất ngất đi, liền lấy đồ ngủ của cô mặc vào rồi leo lên giường nằm giả làm Thất Thất

Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được sự ấm áp của ông chủ? Hắn ép chặt lồng ngực dính vào sống lưng cô, cánh tay hắn có lực đang ôm ấp lấy cô,nhiệt độ ấm áp đang bao phủ toàn thân cô, mà lòng hắn nhảy thanh âm, rõ ràng ở trên sống lưng của cô truyền lại. Hắn vẫn ôm dịu dàng như lần đầu tiên, hắn trước kia chỉ cần làm xong sẽ lập tức rời đi, cho tới bây giờ cũng sẽ ôm cô ngủ thân mật như vậy. Thật ghen tỵ a, Tử Thất Thất mỗi ngày mỗi ngày đều đang hưởng thụ như vậy hạnh phúc sao? Thật muốn thay thế cô, vĩnh vĩnh viễn viễn thay thế cô.

Chợt, thân thể của cô hơi ngọ nguậy, muốn xoay người ngay mặt cùng hắn lại ôm hắn, sau đó nhân cơ hội trời còn tối, để cho cô ôn lại đã những ký ức tốt đẹp, nhưng là......

Bàn tay Mặc Tử Hàn đột nhiên đi tới cổ của cô, nhéo một cái thật mạnh, sau đó ở bên tai của cô dùng thanh âm lạnh lùng nói, "Cô cho rằng cô mặc quần áo của Tử Thất Thất, tôi sẽ nhận không ra cô sao? Thủy Miểu......" ( Won: há há, con mụ điên)

Hai mắt Thủy Miễu đột nhiên trợn to.

Hắn làm sao biết được?

Trời tối như vậy, hơn nữa cô từ khi hắn đi vào liền đưa lưng về phía hắn, hắn không thể nào biết được.

"Vì...... Tại sao?" Cô hơi có chút hít thở không thông hỏi.

"Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, chỉ là cô quá coi thường tôi, vừa đụng vào người cô, tôi đã biết ngay cô không phải là Thất Thất...... Tôi mỗi đêm đều ôm cô ấy ngủ, thời điểm tôi đụng vào thân thể cô, cho nên có phải cô ấy hay không, tôi vừa đụng nhẹ là biết ngay, chỉ là......" Hắn nhéo ở cổ cô cổ tay đột nhiên tăng thêm lực, giọng nói càng lạnh lùng hơn, "Tôi nhớ đã cảnh cáo cô không được làm loạn, hơn nữa chuyện lần trước tôi cũng đã điều tra rõ ràng, là cô gọi điện thoại cho Chung Khuê, để cho hắn phái sát thủ vào buổi tối lúc tám giờ nhắm ngay cửa chính biệt thự Mặc gia, cô còn gì để nói nữa không? Có phải hay không nên lấy cái chết tạ tội rồi hả?"

"Ông…. Ông chủ..... Không...... Không...... Không cần!" Thủy Miểu khàn khàn cầu xin tha thứ, đôi tay dùng sức tách tay hắn ra, nhưng cô càng cố gắng thì càng cảm thấy bất lực

"Thủy Miểu, tôi đã cho cô không ít cơ hội, chỉ là chính cô không quý trọng nó, cho nên...... Thật xin lỗi, mạng của cô, tôi muốn rồi!" Hắn nói xong, tay tăng them lực lại lần nữa, dùng sức thắt cổ cô.

Thủy Miễu cảm thấy cực kỳ khó thở, nước mắt nghiêm nghị rơi xuống.

Vốn tưởng rằng có thể giả dạng làm Tử Thất Thất hưởng thụ sự dịu dàng của hắn một đêm, nhưng lại không nghĩ tới hắn lại tuyệt tình như vậy. Quả nhiên người đàn ông này vẫn là một Mặc Tử Hàn máu lạnh vô tình như bảy năm trước, trong lòng của hắn, cái gì ân tình? Cái gì hữu tình? Đều là không đáng giá nhắc tới, ngay cả thân tình hắn cũng hung hăng vứt bỏ qua, trong lòng hắn duy nhất còn sót lại một chút dịu dàng, tất cả đều dành cho một người là Tử Thất Thất. Ở trước mặt Tử Thất Thất, hắn giống như biến thành một người khác,...... Tại sao chỉ có cô ta mới có thể hưởng thụ đặc biệt như vậy? Tại sao chỉ có cô ta mới được hắn đặc biệt dịu dàng?

Không công bằng!

Đều là phụ nữ, cô bỏ ra nhiều hơn nhiều hơn, nhưng là tại sao cô cái gì cũng phải không đạt được?

"Dừng tay ——"

Một tiếng la rất lớn vang lên, khiến Mặc Tử Hàn đột nhiên dừng lại,trong nháy mắt đèn chiếu thẳng vào hai người bọn họ chói lòa.

Thân thể Tử Thất Thất dao động, loạng choạng bước tới nhưng vẫn cố trấn tĩnh sau đó hốt hoảng nói, "Mặc Tử Hàn, anh mau thả cô ấy ra!"

Mặc Tử Hàn cùng Thủy Miểu khiếp sợ nhìn cô.

Rõ ràng trúng thuốc mê, ít nhất cũng phải năm sáu canh giờ mới có thể tỉnh lại, tại sao chỉ qua hai giờ ngắn ngủi cô đã tỉnh rồi? Thân thể của cô cùng người bình thường không giống nhau sao? Cô đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt nào hay sao? Hay có khả năng đặc biệt?

"Thả cô ấy ra!" Tử Thất Thất nhìn tay Mặc Tử Hàn còn thắt cổ của Thủy Miễu, hốt hoảng yêu cầu một lần nữa.

"Tử Thất Thất......"

"Nhanh lên một chút!"

Chân mày Mặc Tử Hàn nhíu thật chặc, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt quật cường của cô, đột nhiên buông tay

Cổ Thủy Miểu được buông tha, hô hấp trong nháy mắt khôi phục bình thường, để cho cô từng ngụm từng ngụm mãnh liệt thở.

Tử Thất Thất đần độn có chút vô lực, hai chân mềm nhũn ra, thân thể khẽ dao động sáng ngời tưởng chừng như muốn ngã xuống, cô vội vã đỡ giường, sau đó nhìn Thủy Miểu, hơi cười cười nói, "Cô đi đi!"

Đi?

Thủy Miểu nhìn nụ cười của cô, trong nháy mắt tức giận theo từ trong đáy lòng xông ra.

"Tại sao?" Cô rống to chất vấn, "Tại sao muốn cứu tôi? Tôi vừa mới lợi dụng cô, ta lừa gạt cô, không những thế hiện tại tôi còn cố ý mặc mặc quần áo cô, định giả trang thành cô để nằm chung giường với hắn,cô tại sao không tức giận? Tại sao cô còn mỉm cười thân thiện với tôi? Tại sao? Tại sao ——"

Tử Thất Thất nhìn Thủy Miễu, tiếp tục mỉm cười nói, "Cho dù tức giận thì sao chứ? Chuyện tôi tức giận có thể giải quyết được vấn đề sao? Cô đi đi...... Tôi mệt quá...... Tôi muốn nghỉ ngơi......"

Cô nói xong, liền vô lực ngồi lên giường, xoay người về phía Mặc tử Hàn, hắn vội vàng đỡ cô sau đó khoác vai để cho cô thoải mái nằm ở trong ngực hắn.

Thủy Miểu tức giận nhìn Thất Thất chằm chằm, nhìn cô thiện lương, ả liền nổi giận, nhìn khuôn mặt cô dịu dàng tươi cười, ả liền tức giận không thôi. Nhìn bộ dạng hai người bọn họ thân mật, ả liền bắt đầu căm hận cô, chỉ là, đột nhiên khóe miệng ả cũng gợi lên nụ cười, cực kỳ châm chọc cười nhạo.

"A...... Ha ha ha...... Ha ha ha......" Ả lớn tiếng chê cười, sau đó đến gần Tử Thất Thất, hai mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, tay âm thầm đụng vào tay cô, vừa nói vừa tạo sự chú ý Mặc Tử Hàn vừa đem vật cầm trong tay đồ nhét vào tay Tử Thất Thất, "Tử Thất Thất, cô đã đối với tôi tốt như vậy, tôi sẽ nói cho cô biết một tin tốt, tôi sẽ không cảm tạ ân tình của cô, không những thế tôi càng căm thù cô hơn, thiết kế cô, ám sát cô......Cô tốt nhất nên cẩn thận!"

"Cô nói cái gì?" Mặc Tử Hàn vô cùng tức giận.

Tay Tử Thất Thất vội vàng rút về đụng vào tay kia của mình, cầm vật trong tay, sau đó dùng một cái tay khác ngăn cản Tử Hàn, nói, "Để cho cô ấy đi đi, em mệt mỏi quá rồi!"

Hai mắt Mặc Tử Hàn tức giận tràn đầy căm phẫn, hung tợn nói, "Cút!"

"Ha..... Ha ha ha...... Ha ha ha a......" Thủy Miểu chê cười bước xuống giường, đi ra cửa phòng.

Kế hoạch của ả thành công!

Hoàn hảo...... Ả sớm đã có chuẩn bị!

Thật cao hứng!

"Ha ha ha ha...... Ha ha ha ha......" Ả vừa cười, vừa đi trên hành lang vắng người, khuôn mặt ả có vẻ rất thỏa mãn nhưng khóe mắt lại ngấn nước

....

Trong phòng ngủ

Thuốc mê chưa hoàn toàn hết tác dụng, hơn nữa Tử Thất Thất mới vừa miễn cưỡng đi tới nơi này, cho nên vô cùng mệt mỏi, cả người vô lực ngã nhào vào ngực Mặc Tử Hàn.

Mặc Tử Hàn cúi đầu nhìn mặt cô, chân mày nhíu lại thật sâu, "Em đã sớm biết cô ta đang lợi dụng em đúng không? Tại sao còn giúp cô ta? Tại sao còn đối xử tốt với cô ta như vậy?"

"Bởi vì cô ấy rất giống Bách Hiên, bởi vì cô ấy thích anh, bởi vì cô ấy yêu anh...... Vừa nghĩ tới cô ấy thật đáng thương, cô ấy đã cho rất nhiều nhưng không nhận được gì cả. Nhìn bộ dạng thương tâm ấy, em không đành lòng. Vốn em còn tưởng rằng dùng sự quan tâm của em có thể để cho cô ấy thay đổi một chút xíu, ít nhất để cho cô ấy cảm nhận được một chút ấm áp, nhưng là...... Quả nhiên em quá ngây thơ rồi!" Tử Thất Thất nhẹ giọng nói xong, tay nắm thật chặt, long tràn đầy ngờ vực

"Em làm như vậy rất nguy hiểm, cô ta nhất định sẽ làm tổn thương em......"

"Cô ấy sẽ không làm thương tổn em đâu!" Tử Thất Thất kiên định nói xong, mở to hai mắt nhìn hắn nói, "Anh không phải là vẫn luôn phái người âm thầm bảo vệ em sao?"

Mặc Tử Hàn hơi kinh ngạc, sau đó nhu tình mà nói, "Thì ra em cũng đã biết rồi!"

"Ừ! Em dĩ nhiên biết, em cũng không phải là đứa ngốc, anh rõ ràng một lần lại một lần nói cho em biết phải đè phòng cô ấy, anh luôn âm thầm chiếu cố, lo lắng cho em như vậy thì cô ấy làm sao có cơ hội hại em được chứ? Huống chi từ sau chuyện của Bách Hiên, theo tánh khí của anh, sẽ phải một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh em, bất kể là Kim Hâm tìm anh, Hỏa Diễm tìm anh, còn là Thổ Nghiêu tìm anh, anh cũng sẽ không bỏ lại em một mình, đơn độc theo chân bọn họ nói chuyện. Bởi vì anh cũng không giấu giếm em điều gì, cũng bởi vì anh sợ một mình em sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa anh đã không tin tưởng cô ấy, nhất định sẽ cho người theo dõi nhất cử nhẩt động của cô ấy. Cho nên em đã suy nghĩ rất nhiều, có thể xác định được, anh là cố ý để cho cô ấy ở lại bên cạnh em, cố ý để cho cô ấy làm mấy chuyện này, dĩ nhiên anh cũng nhất định sẽ suy tính dù cô ấy có làm bậy cũng không ảnh hưởng đến sự an toàn của em, mà mục đích của anh...... Chính là để tự mình ra tay giết cô ấy!"

Mặc Tử Hàn nghe cô..., nghe phân tích của cô, không khỏi nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Chuyện này......Em cũng đoán được?"

"Dĩ nhiên! Nghe nói Thủy Miểu vì bảo vệ anh mà mất đi thiên chức làm mẹ, em liền đoán được nữ nhân này ở trong lòng anh, có một vị trí nhất định, tựa như Bách Hiên ở trong lòng em vậy. Anh rất cảm kích cô ấy, cho nên mười năm trước anh mới có thể dùng loại phương pháp này cứu cô ấy, mới có thể vẫn cùng cô xảy ra quan hệ. Cho dù anh không thích cô ấy, nhưng anh cũng không nỡ xuống tay với cô ấy, nhưng là cô ấy uy hiếp em, cho nên anh liền tính nợ cũ chất chồng nợ mới, thừa cơ kích động mà ra tay với cô ấy...... Em nói không sai chứ?" Tử Thất Thất đột nhiên hỏi ngược lại.

"Đúng!" Mặc Tử Hàn không do dự trả lời.

Ngay lúcThủy Miểu đột nhiên xuất hiện, là hắn biết, ả nhất định mưu đồ bất chính, nhất định sẽ phá hư tình cảm của bọn họ. Theo tính tình Thủy Miễu, chỉ cần ả còn ở đây tuyệt đối không sẽ làm bọn họ tốt hơn. Ả rất giống Bách Hiên, nhưng kì thực cũng là hoàn toàn bất đồng hai người, Bách Hiên yêu là bỏ ra tất cả mà không hy vọng được hồi báo, còn ả yêu là bỏ ra nhất định phải được nhận lại. Nhất định phải được tình yêu, nhất định phải được hạnh phúc? Cho nên...... Từ khi bắt đầu, hắn liền bắt đầu tính toán, tính toán làm thế nào để có thể đạp tan kế hoạch của ả. Mặc dù ả là ân nhân của hắn, mặc dù ả đã cho hắn rất nhiều rất nhiều, nhưng vì Tử Thất Thất, vì hạnh phúc của bọn hắn, hắn có thể bỏ qua tất cả, cũng có thể làm một người vong ân phụ nghĩa. Hắn cũng sẽ không giống Tử Thất Thất thiện lương như vậy, hắn đã được giáo dục từ nhỏ chính là ích kỷ, chỉ suy nghĩ cho bản thân, cho nên ả nhất định phải chết, chỉ là...... Hắn quyết tâm chờ cơ hội.

"Mặc Tử Hàn......" Tử Thất Thất nhẹ giọng kêu hắn, hai mắt có chút sương mù nhìn của hắn, nhẹ giọng thật giống như nỉ non, "Anh thật sự là hư...... Tại sao có thể đối đãi một một người phụ nữ yêu quý anh như vậy? Chỉ là...... Chỉ trở thành người tốt trước mặt em thôi sao..... Để cho em...... Vô cùng......vui...... Vui mừng......"

Đang nói đến chữ cuối cùng, Tử Thất Thất liền mệt mỏi ngủ ở trong ngực hắn.

Mặc Tử Hàn nhìn khuôn mặt mỉm cười của cô, đôi tay ôm cô thật chặt, trong lòng xông ra như biển gầm một loại mừng như điên.

Rốt cuộc mình có tài đức gì, thế nhưng lại phải có một người phụ nữ như thế......

Yêu cô......

Rất thích cô......

Vô cùng yêu cô......

Đời này nếu như không có cô, như vậy...... Hắn không muốn sống thêm......

"Thất Thất..... Đời này có thể có được em...... Anh không còn mong muốn gì nữa!" Hắn đang bên tai cô nhẹ giọng nỉ non, thề đây này lẩm bẩm......

※※※

Sáng sớm ngày thứ hai

Tử Thất Thất từ trong mộng tỉnh lại, hai mắt mở ra

Cô nhìn trần nhà, nhưng từ từ quay đầu nhìn Mặc Tử Hàn nằm bên cạnh, quan sát hắn vẫn còn ngủ say hay không, suy đoán hắn đã tỉnh hay chưa. Từ tối hôm qua tay cô vẫn nắm vật gì đó thật chặt,, sau đó từ từ vén chăn lên, từ giường bước xuống, cũng theo thói quen đứng ở trước cửa sổ, sau đó cẩn thận quay đầu lại nhìn Mặc Tử Hàn đang ngủ say một lần nữa, cuối cùng mới an tâm quay đầu trở lại.

Rốt cuộc Thủy Miểu ngày hôm qua nhét vào trong tay cô là vật gì?

Cô mở vật cầm trong tay cả đêm ra, nhìn tờ giấy trắng được vón được một cục.

Tờ giấy?

Cô nghi ngờ đem cục giấy mở ra, sau đó nhìn dòng chữ màu đen trên đó:

"Tử Thất Thất, cô có thắc mắc vì sao bảy năm trước cha mẹ cô chết hay không?

Nguyên nhân thực sự?

Bảy năm trước?

Hoài nghi?

Tử Thất Thất nhìn dòng chữ trên tờ giấy, khiếp sợ trừng lớn cặp mắt của mình, trong lòng đột nhiên hốt hoảng.

Chẳng lẽ cha mẹ cô không phải tự sát sao?

Còn có nguyên nhân khác sao?

Có phải hay không là Thủy Miểu lại có âm mưu gì cố ý nói như vậy?

"Thất Thất......"

Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói lười biếng của Mặc Tử Hàn, Tử Thất Thất hốt hoảng hồi hồn, vội vàng nắm chặt tờ giấy nhỏ trong tay, nhanh chóng vứt ra ngoài cửa sổ, sau đó vừa xoay người, vừa nở nụ cười, nói, "Anh đã tỉnh!"

"Ừ, chỉ cần em không ở bên cạnh anh, anh liền không có biện pháp tiếp tục ngủ. Làm sao em dậy sớm như vậy? Hơn nữa...... Tại sao lại đứng ở cửa sổ, lại không nghe lời?" Mặc Tử Hàn khẽ cau mày nói, gương mặt oán trách.

"Em chỉ là ở cùng Bách Hiên chào hỏi, hơn nữa bây giờ là buổi sáng, không khí rất trong lành thực có lợi cho sức khỏe mà!" Tử Thất Thất mặt bình tĩnh nói xong, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ có chút bối rối.

"Là như vậy sao? Vậy anh cũng đi cùng em!" Mặc Tử Hàn nói xong, liền vén chăn lên đi xuống giường, đi đến phía sau của cô, sau đó đem lấy hai cánh tay đặt ở trên vai của cô, để cho thân thể nặng nề chính mình trầm trầm đè ép cô, bộ dạng nhu nhược..

"Ui da, anh nặng chết đi được, đừng đụng em, em muốn đi tắm rửa sạch sẽ rồi!" Tử Thất Thất nói xong, bước một bước thật dài thoát khỏi sống lưng khổ nạn, vội vã hướng phòng tắm đi.

Mặc Tử Hàn đứng tại chỗ mỉm cười nhìn bóng lưng của côthời điểm cô đi vào phòng tắm, nụ cười trên môi đột nhiên biến mất, sau đó quay đầu nhìn cửa sổ trước mặt, tiến lên một bước, hai mắt rủ xuống nhìn sân cỏ phía dưới.

Hắn vừa mới thấy cô đem thứ gì ném ra ngoài.

Cô giấu giếm hắn?

Không thể nào? Chỉ là chuyện Thủy Miểu còn chưa giải quyết xong, xem ra hắn không thể buông lỏng cảnh giác.

※※※

Buổi trưa

Tử Thất Thất đi tới cửa phòng Mặc Thiên Tân.

Gương mặt cô nặng nề, trong lòng nghĩ tới chuyện tờ giấy, hít một hơi thật sâu, tự trấn tĩnh lại chính mình, hơi cười cười gõ cửa phòng.

"Cốc, cốc, cốc!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui