Khi Mặc Thiên Tân nói chuyện với Tử Thất Thất qua điện thoại, cậu đã cảm giác được Tử Thất Thất có chuyện gì đó, vấn đề không phải là thái độ nhẹ nhàng mà là cô nói mình phải tăng ca.
Cậu đã nghe mẹ Tiểu Lam nói rằng cô đã bỏ việc ở khách sạn Rich, hơn nữa, nếu cô thật sự tăng ca thì việc đầu tiên sẽ là gọi điện thoại về cho cậu, nhiều năm qua chưa bao giờ có ngoại lệ.
Cho nên cậu mới cảm thấy vô cùng kỳ quái, cho nên cậu mới cố tình nói dối là đến trường nhưng thực ra là ở trong nhà, lén lút chờ cô về.
Chỉ có điều...Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trên người cô tại sao lại có nhiều dấu hôn như vậy? Hơn nữa, đôi mắt của Huyết Long sau lưng cô tại sao lại chảy máu?
Lẽ nào...
Đồ vật kia đã bị ba lấy đi?
...
Trong phòng tắm
Tử Thất Thất ngồi trong bồn tắm lớn, cô dùng nước không ngừng chà xát cơ thể của mình, nhìn những dấu hôn càng lúc càng hồng, cô càng dùng sức thêm thế nhưng vết hôn kia lại càng thêm đỏ tươi giống như đang cười nhạo cô vậy.
Bẩn thật..Đáng ghét..Ghê tởm đến buồn nôn.
Nhưng mà rửa không sạch, làm gì cũng không sạch, tẩy cũng thể chẳng sạch được...
Cô phẫn nộ bắt đầu dùng móng tay mình gãi những dấu hôn rửa mãi không sạch ấy, dùng nhưng vết đỏ do gãi che đi những dấu vết kia. Giờ khắc này cô hận không thể cắt toàn bộ chỗ da đó đi, để những vết kia biến mất khỏi thân thể cô.
Cô không hiểu tại sao người đàn ông kia lại đối xử với cô như vậy? Tại sao cô lại phải chịu những điều này? Cô đã làm sai cái gì? Tại sao ông trời lại đối xử với cô như vậy?
Cuối cùng là tại sao? Tại sao tại sao tại sao tại sao...
Đột nhiên!
Hai bàn tay Tử Thất Thất dừng lại, nắm thành một nắm đấm, sau đó dùng lực đập nước ấm bên cạnh đồng thời hét ầm lên
“A a a a a...”
“A a a a a a...”
Bọt nước văng lên khắp nơi kèm theo đó là tiếng hét đau xót gần chết của cô...
Từ từ... Cô đã thấm mệt, kêu gào đến yết hầu cũng phải đau, dần dần...tiếng hét biến mất và thay vào đó là tiếng kêu khóc khiến người ta đau lòng.
Ngoài cửa phòng tắm
Mặc Thiên Tân nhìn thấy hết mọi chuyện, cậu nhìn Tử Thất Thất tự hành hạ cơ thể mình, nhìn những giọt nước mắt của cô không ngừng chảy ra. Trong nháy mắt, cả người như bị sét đánh, ngơ ngác đến sững người.
Mẹ...Khóc sao?
Mẹ cũng khóc sao?
Trong suốt, óng ánh, mỹ lệ giống như những viên ngọc châu báu...là nước mắt của mẹ sao?
Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến mẹ khóc, cũng là lần đầu tiên thấy nước mắt của mẹ, lần đầu tiên nghe được tiếng kêu khóc đến xé lòng như vậy...Cậu vẫn luôn cho rằng nước mắt vốn không có khả năng tồn tại trong con mắt mẹ, bởi vì mẹ là một người vừa mỹ lệ, dũng mãnh lại kiên cường. Cái gì gọi là nước mắt phụ nữ chứ, chuyện này cậu không thể nhận thức được bởi trước nay mẹ cậu không khóc, nhưng hiện giờ thì cậu đã hiểu rồi...
Mẹ không phải không khóc, chẳng qua là...mẹ kiềm chế không cho phép mình khóc mà thôi...
Mẹ trang bị cho mình bề ngoài tươi cười để ngụy trang thành sự kiên cường trước mặt người khác, nhưng thực ra mẹ cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường; sẽ khóc khi đau lòng, thậm chí... So với những người phụ nữ bình thường càng yếu đuối hơn...
Bỗng nhớ tới lời Hỏa Diễm đã từng nói với mình: “Cậu cho rằng đại ca chung sống với cô Tử mà là chuyện tốt đối với cô ấy hay sao...”
“Nếu cậu thực sự muốn đưa cô Tử cho đại ca thì chẳng khác nào cậu đẩy cô ấy xuống địa ngục, cuộc sống sau này của cô ấy...chắc chắn là sống không bằng chết...”
...
Chẳng lẽ lời chú ấy nói là đúng?
Chẳng lẽ...là cậu đã sai?
Trái tim Mặc Thiên Tân chợt đau đớn kịch liệt, giống như một cái gì đó đâm sâu vào ngực cậu, trực tiếp đâm thẳng vào trái tim cậu khiến cậu không thể hít thở được...
※※※
Khu nhà cao cấp Mặc gia.
Trong thư phòng.
Mặc Tử Hàn ngồi trên ghế bành, chân gác lên bàn, người dựa vào lưng ghế, bàn tay to đang hứng thủ thưởng thức một chiếc hộp nhỏ màu bạc.
Cái hộp nhỏ giống như được làm bằng sắt, kiểu dáng hết sức đặc biệt, bốn mặt bên điêu khắc Đồ Đằng hình rồng nhưng trên mặt mỗi con rồng đều là những màu sắc không giống nhau, theo đúng chiều kim đồng hồ thì hết đen rồi đến đỏ, sau là trắng và cuối cùng là xanh. Trên mặt trên của chiếc hộp có ba cái lỗ khóa nhỏ, mỗi lỗ khóa còn lần lượt khắc số chữ: một, hai, ba..
“Cốc, cốc, cốc!”
Cánh cửa thư phòng đột nhiên phát ra tiếng gõ cửa, cặp mắt hẹp dài của Mặc Tử Hàn mở ra.
“Vào đi!” Anh lạnh lùng.
“Két.”
Cửa phòng nhẹ mở ra, Hỏa Diễm từ từ bước vào. Hai tay của anh cầm miếng vải nhung khay nho nhỏ, trên khay phủ một tấm vải màu đen, đặt chúng xuống cung kính cúi đầu nói: “Đại ca, thứ anh cần đã mang đến!”
Hai chân Mặc Tử Hàn đặt trên bàn từ từ hạ xuống, đôi mắt nhìn thoáng qua ba cái chìa khóa màu bạc, sau đó ánh mắt lạnh như băng rời đi, anh nhìn Kim Hâm đang ngồi bên cạnh nói: “Tìm được rồi sao?”
“Vâng, đã tìm được.”
Kim Hâm đang gõ bàn phím rất nhanh cũng phải dừng lại, sau đó đứng lên cầm lấy laptop đặt trên bàn trà rồi đi tới trước bàn đọc.
Đem máy tính để trên bàn, đứng trước mặt anh cứng nhắc nói “Đại ca, đây là bản thiết kế tâm phiến tìm được, mời anh xem!”
Đôi mắt lạnh lùng của Mặc Tử Hàn liếc nhìn.
Mặt trên rõ ràng vạch ra cấu trúc bức vẽ của cái hộp nhỏ này, cũng vẽ ra kết cấu của ba chiếc chìa khóa, còn bên trên chính là bức vẽ phương pháp mở hộp.
Mặc Tử Hàn nhìn chằm chằm bản vẽ rồi tay lập tức cầm lấy chiếc chìa khóa thứ nhất hướng về lỗ khóa thử ba để chuẩn bị mở.
“Đại ca!”
Thổ Nghiêu vẫn trầm mặc đứng bên cạnh đột nhiên mở lời.
“Làm sao vậy? Cậu muốn nói cái gì?” Mặc Tử Hàn lạnh lùng nói.
Thổ Nghiêu nhíu mày lại, căng thẳng nói “Đại ca, bên trong hộp này có cài kíp nổ tự động, chỉ cần có một chiếc chìa khóa cắm sai thì sẽ lập tức nổ. Cho nên, chuyện nguy hiểm thế này hãy để tôi hay đại ca mở ra!”
Lời anh vừa nói ra, cả Kim Hâm lẫn Hỏa Diễm cùng cúi đầu tỏ ý tán thành!
Ngược lại...
“A...” Mặc Tử Hàn cười khẽ, nhìn nét mặt căng thẳng của ba người nói “Các cậu sợ rằng tôi sẽ chết sao?”
“Không ạ!”
“Không ạ!”
“Không ạ!”
Cả ba người cùng đồng thanh.
“Vậy các cậu cho rằng tôi là người sợ chết?” Anh lại hỏi.
“Không phải!”
“Không phải!”
“Không phải!”
Hai mắt Mặc Tử Hàn trở nên sắc lạnh hơn, anh đảo mắt qua khuôn mặt ba người, lạnh lùng nói “Nếu không phải vậy thì thu hồi nét mặt lo lắng kia lại đi, mở to con mắt nhìn tôi mở chiếc hộp này ra như thế nào, hiểu chưa?”
“Vâng!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Giọng nói của ba người trở nên đanh thép, lập tức trưng lên vẻ mặt mười phần tin tưởng nhìn chiếc hộp trong tay Mặc Tử Hàn.
Mặc Tử Hàn hài lòng, khóe miệng gợi lên sự câu dẫn, không có sự do dự, anh cầm chiếc chìa khóa trong tay cắm vào ổ khóa thứ ba, sau đó nhẹ nhàng vặn.
“Rắc” Bên trong chiếc hộp nhỏ phát ra tiếng động.
Cuối cùng, khi anh cầm lấy chiếc chìa khóa thứ ba cắm vào, ba người đứng trước bàn chợt ngừng thở, căng thẳng âm thầm nắm chặt tay lại.
Nếu thực sự trúng phải kíp nổ, vậy bọn họ nhất định sẽ chắn trước mặt đại ca để liều mạng bảo vệ anh.
Nhưng Mặc Tử Hàn vẫn chẳng có bất cứ lo lắng gì, anh đem chiếc chìa khóa thứ ba cắm vào lỗ khóa thứ nhất và khẽ vặn.
“Rắc..”
Ba chiếc chìa khóa được mở ra, mọi thứ đều suông sẻ.
Chợt...
Bức vẽ Long Đăng màu đen giống như ngăn kéo mở ra, một chiếc nhẫn lẳng lặng nằm bên trong.
Kim Hâm, Hỏa Diễm, Thỏ Nghiêu cùng nhìn chiếc nhẫn tượng trưng cho vương giả, trên mặt mỗi người đều tươi cười.
“Chúc mừng đại ca!”
“Chúc mừng đại ca!”
“Chúc mừng đại ca!”
Ba người lại đồng thanh rồi cúi đầu.
Chỉ cần có chiếc nhẫn này, đại ca chắc chắn sẽ trở thành người thống trị trong giới xã hội đen, tất cả mọi người sẽ phải cúi đầu trước anh, tất cả mọi người sẽ phải nghe theo lệnh anh.
Thế nhưng Mặc Tử Hàn nhìn chiếc nhẫn mà khuôn mặt trở nên lạnh tanh, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Chiếc nhẫn vẫn lấy rồng làm chính, toàn bộ nhẫn là thân hình của rồng bao quanh, phần đầu và đuôi của rồng được khảm một viên bảo thạnh sắc đỏ, màu hồng bên trong giống như màu máu mờ mờ ảo ảo khiến người ta khó có thể cảm thấy tì vết.
“Đây là giả.”
Mặc Tử Hàn lạnh lùng nói, cầm chiếc nhẫn ra khỏi hộp.
Ba người đứng trước bàn ngẩng đầu, sửng sốt mở lớn mắt.
“Giả?”
“Giả?”
“Giả?”
Đây là...Sao lại thế này?