Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

"Hừ..." Hàn Khuynh
Thược lạnh lùng trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích, khinh thường từ cái mũi
cao thẳng hừ lạnh ra, "Mắc mớ gì tới ông?"

Không biết sao lại thế này, trong lòng Hàn Khuynh Thược có chút tức giận kháng cự Ninh Doãn Tích.

Tuy nhiên, Ninh Doãn Tích làm cho người khác có một cỗ áp lực không hiểu,
nhưng mà, thời điểm Ninh Doãn Tích ôm nó Hàn Khuynh Thược cảm giác được
thoải mái cực kỳ ngăn chặn cơn tức giận của bản thân nó. Hàn Khuynh
Thược sở dĩ kháng cự cũng bởi vì loại cảm giác kì lạ không tên này.

Ông ta vì cái gì sao? Bọn họ hoàn toàn không quen biết có được hay không!

Hàn Khuynh Thược buồn nôn, đôi mắt hồ ly của Ninh Doãn Tích nhìn chằm chằm làm toàn thân nó không được thoải mái.

Lạc đường?

Hừ, Nó Hàn Khuynh Thược nếu là lạc đường thì thế giới này chẳng phải là liền có một cón đường lớn sao.

Truyện cười....

Khóe miệng Ninh Doãn Tích hơi vạch, nha đầiu được lắm, vậy mà không cảm kích sao?

"Bản thiếu gia này không phải có lòng tốt, sơ một cô gái bé nhỏ như con bị
bọn buôn người lừa gạt sao?" Vẻ mặt Ninh Doãn Tích đứng đắn, nhưng giữa
cặp mắt hộ ly lại lộ ra một tia cười yêu nghiệt.

"Tin ông...có là quỷ!" Hai tay Hàn Khuynh Thược ôm trước ngực, đứng hết sức lưu manh.
Ninh Doãn Tích mà nói, tuyệt đối không thể tin tưởng.

"ha ha ha ...." Ninh Doãn Tích đột nhiên không hề dự liệu cười rộ lên

"Cười cái rắm!" Trong ánh mắt Hàn Khuynh Thược hiện lên một tia tức giận, "Hồ ly thối tha!"

Hàn Khuynh Thược thật sự là cực kỳ không thích nụ cười trên mặt hồ ly Ninh
Doãn Tích kia. Nụ cười này không chỉ làm cho nó dựng tóc gáy, càng làm
cho sau lưng nó rùng mình lên.

Ninh Doãn Tích đến gần Hàn Khuynh Thược, hơi khom thân xuống, bàn tay thon
dài vỗ nhẽ vào đầu Hàn Khuynh Thược, ánh mắt nhìn bốn phía, liếc mắt
nhìn quanh đấm người bốn phía đang rộn roai, " Chậc chậc...Nếu không cẩn thận một cái, thân thể nhỏ như vậy chẳng phải sẽ bị đẹp bẹp thành bã
đậu rồi sao?"

"Ông...." Hàn Khuynh Thược hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích, trong lòng thấp giọng mắng "Hỗn đản."

Mặc dù, nó mới sáu tuổi nhưng thân thể nó xem ra đã có bộ dáng hơn tuổi vài phần, thân thủ cũng nhanh nhẹn mau chóng hơn! Nhưng mà, suy nghĩ đối
mặt với rối loạn phía trước, như con kiến trên chảo nóng với bộ giáng
của người bình thường rất giốn nhau...

Hàn Khuynh Thược nuốt nước bọt một cái, thôi, nó thật sự không nghĩ muốn bị giẫm chết.

"Như thế nào?" Mày Ninh Doãn Tích nhảy lên, thập phần đắc ý nhìn Hàn Khuynh
Thược, trực giác nói cho anh biết, cô bé này không đơn giãn...

Cái sự kết hơp bên ngoài thiên sứ, bên trong ác ma của đứa bé này, anh cực
kỳ cảm thấy hứng thú! Đây là lần thứ hai trong cuộc đời Ninh thiếu có
hứng thú đối với con gái. Lần đầu tiên là cô ta....(tác giả vụng trộm
nói: "Thược Thược, người cũng là con gái sao?" Mỗ nói: "Phàm Phàm, cô
tám phần là hâm mộ ghen ghét! Bản tiểu thư muốn trước có, muốn sau lồi,
cái này so với con gái không phải là con gái sao?Quả thực chính là cực
phẩm mỹ nhẫn....)

"Hừ..." Hàn
Khuynh Khóa hơi cáu, "Bất quá là khuất phục sự uy quyền của ông. Ông lên mặt cái rắm!" Đang nói chuyện, thân thể nho nhỏ liền thoải mái đi đến
sát bên người Ninh Doãn Tích, yên tâm thả lõng.

Nó không phải là đứa ngốc. Lúc này phải có một chổ vựa, lại không cần mình tốn sức, sao lại không làm?

"Qua bên kia..." Hàn Khuynh Thược nhìn lướt bốn phía, tìm ra một chổ tương
đối an toàn cực nhanh, nơi không có ai tụm lại. Nó phải đợi mẹ
nó!

"Được!" Ninh Doãn Tích cũng không phản đối. Anh ta cẩn thận đem Hàn Khuynh Thược sát bên người, đi đến nơi cách đó không xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui