Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

“Thật không nhìn lầm?” Y Sâm đoạt lấy tạp chí Tiểu Thất trên tay nhìn một phen, vừa nhìn, kinh ngạc há hốc mồm, trong miệng gần như cũng có thể nhét một quả trứng gà lớn, “Trời đất?”

“Bệnh thần kinh à!” Tiểu Thất liếc Y Sâm, “Anh có thể đừng ngạc nhiên như vậy được không?”

“Dĩ nhiên không thể!” Y Sâm đứng lên, nhìn Tiểu Thất, “Tại sao lại có thể có một bé gái gần như giống hệt Ưng chứ?”

“Anh ngu ngốc!” Tiểu Thất đột nhiên có loại kích động muốn ngửa mặt lên trời thở dài, “Đây không phải là gần như giống hệt, mà vốn chính là giống nhau như đúc có được hay không?”

“Này...... đang xảy ra chuyện gì vậy?” Y Sâm nhìn Tiểu Thất.

Cô rất hoài nghi, người đàn ông này thật sự là người sao? Thật đúng là nghiệp chướng, trên thế giới này tại sao lại có kẻ ngu như hắn chứ?

“Chẳng lẽ anh thật không biết trên thế giới có một thứ gọi là long phượng thai sao?” Tiểu Thất nhịn xúc đống muốn tiến lên bóp chết Y Sâm.

Cô phát hiện nếu mình tiếp tục ở cùng với hắn, thì sớm muộn gì mình cũng thay đổi biến thành một kẻ ngốc!

“Long phượng thai?” Y Sâm nhìn Tiểu Thất, vẻ mặt mang theo nghi ngờ, “Thế nhưng bé gái này thấy thế nào cũng không quá mười tuổi. Mà Ưng lại không giống như đứa bé?”

“Đó là do Ưng trưởng thành sớm!” Tiểu Thất tựa vào trên ghế sa lon, nhìn Y Sâm, hỏi: “Anh có biết bài báo nói cái gì không?”

“Cái gì?” Y Sâm yếu ớt ngồi xuống.

Chẳng lẽ thật là long phượng thai đó sao?

“Đám cưới của Ninh thiếu của tập đoàn quốc tế Ninh thị!” Tiểu Thất cong miêng lên, trên mặt mỉm cười chỉ nói chuyện không đâu, giọng điệu thong thả, “Có con mới cưới? Cho nên bé gái này là con gái của Ninh thiếu?”

“Con gái của Ninh thiếu? Vậy chẳng phải Ưng chính là con trai của Ninh thiếu sao?” Y Sâm thét lên một tiếng kinh hãi.

Ngổn ngang trong gió......

Một người theo chân bọn họ chung sống lâu như vậy, bọn họ lại không hiểu rõ hắn!

“Ưng tới, nếu không chính anh hỏi hắn thử?” Tiểu Thất nhìn về phía cửa. Một hồi tiếng bước chân từ xa đến gần, truyền vào trong tai của cô.

Cửa đột nhiên bị mở ra, một người mang theo mặt nạ đi vào. Phía sau hắn đi theo một người đàn ông áo đen, trên mặt người đàn ông áo đen trừ lạnh nhạt thì chưa có biểu tình khác.

“Oa, Tiểu Thất mỹ nhân, cô quả nhiên có lỗ tai nghe được ngàn dặm đó!” Y Sâm ngu ngốc nhìn Tiểu Thất.

“Ừ, không phải anh muốn biết sao, tự mình đi hỏi đi?” Tiểu Thất chỉ vào Liệp Ưng ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, nói.

“Tôi hỏi, có phải cô sẽ không đưa cà phê cho tôi đúng không?” Y Sâm hỏi.

Tiểu Thất không khỏi liếc mắt. Người đàn ông này thật làm cho người tôi không chịu nổi, cứ gắt gao coi trọng cà phê của cô.

Nghĩ lại cũng đúng, cà phê của cô lại là loại chính tông tinh khiết thuộc Indonesia do tư nhân sản xuất, chính là ngàn vàng khó mua!

Sớm biết lần trước không nên lấy ra, lần này thì tốt rồi, người đàn ông này nếu không phiền chết cô, hắn cũng không gọi là Y Sâm!

“Cũng không phải là tôi muốn biết! Thế nào, chẳng lẽ anh không phải dám hỏi sao?” Tiểu Thất cười, đưa đầu tựa vào bả vai Y Sâm, “Tôi hiểu, tôi rất hiểu!”

“Hiểu cái rắm!” Y Sâm đẩy Tiểu Thất ra, vẻ mặt khó chịu nhìn cô, “Hỏi thì hỏi, vì cái gì mà tôi không dám hỏi chứ?”

Vừa nói xong, Y Sâm đoạt lấy tờ tạp chí từ trên tay Tiểu Thất, chạy tới chỗ Liệp Ưng đang ở bên cạnh bàn làm việc.

Y Sâm đặt tạp chí bát quái ở trước mặt Liệp Ưng, giọng mang theo nụ cười, “Ưng, tôi vừa phát hiện một chuyện đùa, cậu có muốn nghe không?”

“Tôi không rảnh.” Liệp Ưng tự lo nhìn văn kiện trong tay mình, giọng lành lạnh. Mà người đàn ông áo đen đứng ở sau lưng Liệp Ưng cũng cúi đầu, không nói câu nào.

“Cậu thật không nhìn?” Lúc này Liệp Ưng đã lấy mặt nạ trên mặt mình xuống, hoàn toàn bại lộ gương mặt đẹp trai ở trong không khí.

Y Sâm tặc tặc cười một tiếng, tấm mặt nạ này chỉ cần vào cửa phòng, Liệp Ưng liền lấy xuống. Hắn nói, cái mặt nạ này là để đeo cho kẻ địch nhìn!

“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Liệp Ưng đặt văn kiện ở trong tay mình, có chút mệt mỏi vuốt vuốt trán.

Gần đây, mấy ngày nay suốt cả đêm đều không ngủ, khiến hắn cảm thấy rất mỏi mệt.

“Tự cậu xem một chút đi!” Y Sâm đưa ngón tay chỉ vào hình Ninh Khuynh Thược trên tạp chí bát quái, nhìn Liệp Ưng, “Tại sao tôi cảm thấy, hai người các cậu rất giống nhau chứ?”

Liệp Ưng đưa cặp mắt chuyển dời đến bức hình trên tạp chí, “Thược?”

“Ah, cậu thật sự biết bé gái này?” Y Sâm hỏi, “Ưng, cô bé và cậu có quan hệ gì sao?”

“Anh em!” Mắt Liệp Ưng nhìn cũng không nhìn, nói.

“Anh em?” Y Sâm vừa nghe, thật sự bị nước miếng của mình sặc chết, “Làm sao có thể?”

“Tại sao không thể?” Liệp Ưng hỏi ngược lại.

Ban đầu, hắn sinh ra liền bị một trưởng lão của gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức bí mật ôm đi. Bởi vì nam đinh trong gia tộc La Tư Sài Nhĩ Đức ít ỏi, cho nên vị trưởng lão kia muốn bồi dưỡng hắn thành người thừa kế có thể tiếp nhận gia tộc này. Kể từ sau khi hắn hiểu chuyện, có năng lực hắn liền muốn nhận thức với mẹ của mình. Nhưng nội bộ La Tư Sài Nhĩ Đức vẫn không được yên bình, vì bảo đảm mẹ và Thược Thược được an toàn hắn chỉ có thể tạm thời không quen biết bọn họ.

Hiện tại, quyền lợi của La Tư Sài Nhĩ Đức đã đến tay hắn, hắn còn cần gì cố kỵ nữa?

“Vậy......” Y Sâm nuốt nước miếng một cái, “Ninh thiếu Ninh Doãn Ngân là......”

“Cha tôi đấy!” Liệp Ưng tiếp nhận lời Y Sâm nói, không nhanh không chậm, mắt lướt qua tin tức trên tạp chí bát quái, một tía sáng thoáng qua trong ánh mắt.

Mẹ hắn đồng ý gả cho cha, ngày hôm qua đã kết hôn rồi!

Hai ngày trước Thanh Lưu liên lạc với hắn, nói Ninh thiếu đã xuất viện. Chỉ là, hắn không có nói bản thân hắn muốn kết hôn!

Trên mặt Liệp Ưng lộ ra ý cười. Vốn cho là, tình hình giữa cha mẹ quá phức tạp, hai người hẳn sẽ không ở cùng nhau. Không nghĩ tới, tốc độ của cha hắn lại nhanh như vậy. Quả nhiên có sức quyến rũ!

Nói thật, hắn vẫn luôn chú ý đến vị cha tổng giám đốc kia, trong lòng mình đối với người cha này còn tồn tại một phần sùng bái và yêu thích.

Thế nên, hiện tại ở cùng nhau thì tốt rồi?

“Được rồi!” Y Sâm rút lại tờ tạp chí của mình, hai mắt vừa nhìn, đột nhiên kêu lên, “Ưng, vị cha nhà cậu không xong rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui