Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

"A..." HÀn Khuynh Thược bất ngờ, thiếu chút nữa té lăn từ trên giường xuống.

"Hô hô..." Ninh Doãn Tích tựa bên cạnh cửa, buồn cười nhìn biểu tình của HÀn Khuynh Thược.

Cái đứa nhóc này, dường như mới làm một việc trái với lương tâm....

"Hừ!" Hàn Khuynh Thược hai tay chống nạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Doãn Tích, "Cái hồ ly thối tha này, cuôi cùng ông là người hay quỷ, đi cũng không có chút tiếng động sao? Còn có, ông có biết ông vào phòng người khác mà không gõ cửa là không lễ phép không?"

Ninh Doãn Tích nhíu mày, " Đèn đuốc sáng trưng thế này, là quỷ vẫn không thể hiện hình được. Còn có việc gõ cửa... Tôi có gõ, là do con quá chăm chú chuyện của mình, nên không nghe thôi!"

"Ông ông ông..." Hàn Khuynh Thược tức giận trợn mắt. Vì sao mỗi laand tên hồ ly thối tha này đều có nói tới nổi buồn của nó? Vì sao mỗi lần nói chuyện nó đều không nói lại tên hồ ly thối tha này?

"A...! Vậy xin lỗi, Lão Nhân Gia có gì muốn làm?" Trong lòng Hàn Khuynh Thược liều mạng kim nén cơn tức giận của mình. Nhưng mà hiện tại trên người nó có nhiệm vụ, nó nhất định phải theo tên hồ ly thối tha này đễ tìm một chút tin tức hữu dụng. Chẳng thế thì, phải xin lỗi đến anh ta để chịu ủy khuất sao?

"Không có việc gì!" Ninh Doãn Tích nhún nhún vai, "Con không đói bụng sao? Tới gọi con ăn cơm!"

"Ục ục..." Bao tử HÀn Khuynh Thược đúng lúc kêu réo lên.

Khuôn mặt trắng noản của Hàn Khuynh Thươc trở nên đỏ bừng.

"Ha ha ha ha..." Ninh Doãn Tích cười to, " Tôi còn tưởng rằng con là thần tiên, chắc là sẽ không đói bụng!"

Thật là một đứa bé đáng yêu.

Hai mắt của Ninh Doãn Tích vẫn không nhúc nhích nhìn HÀn Khuynh Thược. Anh cũng không biết vì sao từ khi gặp đứa nhỏ này bản thân mình tươi cười càng lúc càng nhiều. Trước kia dường như anh không phải bộ dáng này!

Đứa nhóc này giông như trên người có ma lực, thâm sâu hấp dẫn anh ta, để cho đáy lòng anh ta sinh ea một loại muốn yêu quý nó.

"Hồ ly thối tha, ông nhìn cái gì vậy?" Hàn Khuynh Thược muốn xông lên đánh tên hồ ly thối tha này một trận.

Cũng không thể nhìn nó như vậy chứ. Toàn thân nó đã nổi lên da gà...

"Nhin con, đặc biệt giống một người!" Ninh Doãn Tích thốt lên. Nó không hỏi anh cũng không ngờ, như thế nào càng nhìn càng giống một người trong trí nhớ. Nhưng mà, tới cùng alf ai?

"A..." Hàn Khuynh Thược nói không sao cả. Dù sao, chỉ cần phương diện nào đó của tên hồ ly thối tha này có vấn đề, trả lời cái gì nó cũng có khả năng tiếp thu.

"Đúng rồi, đến đây đã lâu như vậy rồi mà tôi không biết tên con?" Ninh Doãn Tích hỏi.

"Vì cái gì mà bản tiểu thư phải nói cho ông?" HÀn Khuynh Thược hỏi lại..

"Hừ!" Hàn khuynh Thược hừ lạnh một tiếng. Tên thối tha hồ ly... Nếu là ông ta thật sự đi tìm hiểu chuyện của mình, có khẻ năng sẽ không tra ra đựoc những thứ không nên biết đến. Có lẽ, hắn đối Computer kỹ thuật thật sự là một tay cao thủ!

"Hàn Khuynh Thược!" Hàn khuynh khóa không tình nguyện địa nói ra. Xem ra, nó nên tìm Ưng ca ca đem tin tức cá nhân của mình bảo vệ, miễn cho phát sinh chút phiền toái không cần thiết...

"Hàn khuynh Thược" Ninh Doãn Tích khóe miệng hơi hơi hơi vạch, "Thật sự là cái tên rất hay!"

"Kia đương nhiên!" Hàn khuynh Thược cằm nâng cằm lên cao "Đây chính là tên mẹ tôi cho tôi!"

"Mẹ con là ai?" Mày Ninh Doãn Tích nhíu lại.

"Là a! Chẳng lẽ là mẹ ông?" Vẻ mặt Hàn khuynh Thược khinh bỉ nhìn Nunh Doãn Tích, "Được , tôi đã đói bụng, tôi muốn ăn cơm!"

"Mẹ?" Ninh Doãn Tích thì thào. Chữ mẹ này từ trong miệng tiểu nha đầu này nói ra, tại anh ta nghe tới thật giống như có một chút cảm giác kỳ quái!

Nhìn bóng dáng Hàn Khuynh Thược đi, lông mày Ninh Doãn Tích hơi nhướng lên, "Có con gái như vậy, xem ra cha mẹ hơn phân nửa cũng là cực phẩm!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui