Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Ở trên giường, Ninh Doãn Ngân thoải mái rên rỉ một tiếng, dần dần mở hai mắt mông lung ra.

Tối hôm qua anh ngủ rất thoải mái khiến trong lòng anh sinh ra cảm giác kì lạ.

Cô gái kia có mùi thơm mê người. Hương thơm xông vào mũi kích thích mọi giác quan khiến người ta mê muội, còn khiến người ta phải nghiện. Còn có...

Ninh Doãn Ngân khẽ cau mày, anh sẽ không bao giờ quên cảm giác khi mình tiến vào thân thể cô không chỉ có một lớp màng mỏng ngăn cản, còn có cảm giác vô cùng thoải mái khi vật vĩ đại của mình bị buộc chặt bên trong cơ thể mềm mại của cô.

Vươn tay sờ soạng vị trí bên cạnh. Không có người?

Ninh Doãn Ngân nhíu mày, dùng một tay chống đỡ thân thể mình.

Bên cạnh đã không còn bóng người. Chỉ còn hơi thở ái muội ngọt ngào ngập tràn trong không khí và vết máu màu đỏ lưu lại trên drap giừơng màu trắng chứng minh những việc đã xảy ra vào buổi tối ngày hôm qua!

Cái cô gái này...

Ninh Doãn Ngân lại nhíu mày, cô đi rồi, dám rời đi lúc mình đang ngủ say!

Lạt mềm buộc chặt? Ninh Doãn Ngân nhăn mày lại. Không giống! Anh sẽ không quên một cô gái thở gấp ở dưới thân mình cùng vẻ mặt tuyệt vọng đầy nước mắt. Cho nên... Cho nên, cô chỉ sợ chạy mất thôi!

"Cô gái đáng chết này!" Ninh Doãn Ngân khẽ nguyền rủa một tiếng, nặng nề đánh một quyền lên trên giường.

Cô gái đáng ghét. Ở thành phố A, các cô gái chờ anh cưng chiều đếm còn không xuể. Nhưng anh lại chưa từng gặp cô gái nào tránh né mình như vậy, không đồng ý cho mình lại gần. Càng đáng giận hơn là bản thân anh đang bắt đầu hoài niệm về cô, nhất là bộ dáng khóc như "hoa lê đẫm mưa" của cô.

Trong lòng buồn bực, Ninh Doãn Ngân cầm điện thoại di động lên. Nhất thời, sắc mặt càng khó coi.

Chìa khóa không thấy nữa?

Đáng chết...

Khuôn mặt anh tuấn của Ninh Doãn Ngân nổi lên từng đám mây đen.

Hoá ra, vì chiếc chìa khoá đó nên cô mới đến.

Trong lòng Ninh Doãn Ngân hơi thất vọng. Thật không ngờ bề ngoài cô thuần khiết như vậy nhưng lại tiếp cận anh vì có mục đích khác... Thế nhưng bản thân... Bản thân lại mê muội bộ dáng xinh đẹp của cô, muốn ngừng mà không thể được!

"Phụ nữ!" Ninh Doãn Ngân hận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, "Chỉ cần cô còn ở A thị, bản thiếu gia có đào ba thước đất cũng phải tìm ra cô!" Khoé miệng Ninh Doãn Ngân giương nhẹ, đúng là đang cười nhưng bộ dáng lúc cười của anh làm cho người ta lạnh xương sống, giống như có một khí lạnh đánh thẳng về phía sau lưng mình.

Cầm di động, Ninh Doãn Ngân bấm một dãy số, "Tìm cho tôi một người, không tiếc bất cứ giá nào..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui