Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

"Một ngàn vạn..."

Toàn thân Ninh Doãn Tích chấn động. Giọng nói này rất quen thuộc!

"Tôi nói, tôi ra một ngàn vạn!"

Hàn Mộ chậm rãi đi đến, gót giày cao bảy phân giẩm kêu vang trên sàn nhà!

Nhìn lướt qua bốn phía, khóe miệng Hàn Mộ mỉm cười nói, nên tới, đều tới đông đủ!

"Tiểu Mộ..." Châu Tiêu Bằng khiếp sợ há to miệng.

Tại sao Tiểu Mộ lại xuất hiện ở chỗ này? Một ngàn vạn? Cô điên rồi sao?

"Tiểu Bằng!" Hứa Tâm Lam kéo Châu Tiêu Bằng đang muốn đi ra ngoài lại.

Tại sao cái nha đầu này lại xuất hiện ở đây?


Vẻ mặt Hàn Mộ cười nhạt, nhìn Ninh Doãn Tích, "Ninh thiếu, chúng ta lại gặp mặt!"

Ninh Doãn Tích nhíu lông mày lại, khẽ mỉm cười, "Đúng vậy! Tổng giám đốc HM quang lâm, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này!"

"Tổng giám đốc HM? !"

Mọi người lại ồn ào thảo luận.

Người nữ tổng giám đốc trong một đêm năm năm trước tao nên thiết kế HM chính là người phụ nữ trước mặt này sao? ! Nhìn có vẻ, người phụ nữ này vẫn còn rất trẻ tuổi, không giống, quả thực không giống...

"Tiểu Mộ, cô ấy là tổng giám đốc HM?" Châu Tiêu bằng thì thầm, giống như có chút không dám tin.

Hứa Tâm Lam cũng chấn động trong lòng.

Tổng giám đốc HM?

Hàn Mộ nhìn khóe mắt Ninh Doãn Tích khẽ cong. Người đàn ông này cô thật sự không thể xem thường. Tốc độ điều tra nhanh như vậy, không tệ, không tệ.

"Doãn Tích, xảy ra chuyện gì?" Ninh Trúc Mặc nhìn Hàn Mộ hai mắt mỉm cười nói, giống như là sực nhớ ra cái gì đó.

"Cô là ai?" Đương nhiên, những lời này là Ninh Trúc Mặc hỏi Hàn Mộ.

"Hàn Mộ!" Nói năng trả lời có khí phách, Hàn Mộ và Ninh Trúc Mặc bốn mắt nhìn nhau.

Cặp mắt của ông ta mang theo vẽ soi mói đến cùng, ánh mắt của nàng trong suốt sạch sẽ, không có chút mánh khóe nào.

Không khí dường như ngưng lại trong nháy mắt.

"Ha ha..." Ninh Trúc Mặc đột nhiên cười to, "Cô gái nhỏ, cô là người đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Được, tôi thưởng cho cô, hôm nay Huyết Mặc Trúc sẽ thuộc về cô!"


"Cảm ơn!" Hàn Mộ cũng không từ chối, khóe miệng cười căng lên, "Trừ lần đó ra, tôi còn muốn thỉnh giáo Ninh lão một vài vấn đề!"

Tiếng nói vừa ngừng, một cái chìa khoá vàng sáng chói được đưa ra khiến mọi người nhìn cảm thấy quen mắt.


"Đây..." Ninh Trúc Mặc nhìn chìa khóa vàng trong tay Hàn Mộ, bàng hoàng ông nhìn vê phía Ninh Doãn Tích, ánh mắt thăm dò.

Mặt Ninh Doãn Tích liền biến sắc. Cô gái này đang làm cái gì? Gay go, ông cụ biết anh đem chìa khóa vàng vứt bỏ, anh còn không bị phế rồi...

"Ninh lão, cái chìa khoá vàng này, ông nhìn không thấy quen thuốc sao!" Là câu hỏi khẳng định, khoé miệng Hàn Mộ mỉm cười nói, ánh mắt khiến người ta nhìn không ra một tia chấn động.

"Đây..." Ninh Nrúc Mặc ngơ ngác nhìn Hàn mộ, "Sao cô lại có cái chìa khoá vàng này?"

"Cơ duyên xảo hợp!" Hàn Mộ giống như không tính toán ánh mắt nhìn về phía Hứa Tâm Lam

Quả nhiên, giây phút Hứa Tâm Lam nhìn đến thấy chìa khoá vàng thì sắc mặt hơi đổi, cho dù bà cố gắng che giấu rất khá, nhưng cũng không thoát khỏi đôi mắt của Hàn Mộ.

"Ngược lại rất lạ, tôi biết, cái chìa khoá vàng này Châu phu nhân cũng có một cái!" Hàn mộ cười nhìn về phía Hứa Tâm Lam.

"Không có khả năng!" giọng điệu Ninh Trúc Mặc hết sức kiên định, "Cái chìa khóa vàng này là độc nhất vô nhị trên thế giới. Chỉ có một cái của nhà họ Ninh tôi!"


Đôi mắt Ninh Trúc Mặc mỉm cười nói. Cái chìa khoá vàng này có từ lúc ông và Tuyết Như hẹn hò lúc ban đầu. Tuyết Như là tiểu thư khuê các, lúc ấy cha mẹ của bà cực lực phản đối hai người bọn họ cùng một chỗ. Bất lực, bọn họ chỉ có thể tìm một chỗ hẹn hò, mà cái chỗ này chính là phía sau hoa viên trong nhà Tuyết Như có một gian phòng trống. Cái chìa khoá vàng này chính là do ông thiết kế.

Chỉ là sau đó Tuyết Như lập gia đình, chìa khoá vàng cũng được Tuyết Như luôn mang theo bên người. Sau đó, ông nghe nói chìa khoá vàng được Tuyết Như đưa cho con gái bà. Chỉ là, con gái của Tuyết Như cũng có chuyện tình yêu giống như vậy. Nhưng, con gái của bà so với Tuyết Như tới cùng....

Ai! Cái người con gái kia, vì người yêu, bỏ hết tất cả!

Nói đến sau đó ông tìm được cái chìa khoá vàng này cũng là chuyện tối tắm. Lần đó đi đến nhà họ Bạch thăm viếng vì người tài giỏi như Bạch Phong vì bạo bệnh mà qua đời!

"Nếu như vậy, Châu phu nhân có thể nói cho chúng tôi nghe xem, chìa khoá vàng của bà là đến từ nơi nào?" Hàn Mộ khẽ mỉm cười, nhưng hai mắt lại không có chút tình cảm ấm áp nào. Ánh mắt nhìn thẳng Hứa Tâm Lam, làm bà ta có cảm giác không thể chạy trốn, nhất thời vướng mắc.

"Không có, tôi không có vàng cái chìa khóa." toàn thân Hứa Tâm Lam có chút run rẩy, "Nghe nhầm đồn bậy thôi!"

Bà có làm qua cái chìa khoá vàng, nhưng, cái đó một lát nữa, chỉ có một lát nữa...

"Bà nói bậy..." Mọi tiếng nũng nịu, một bóng người xuất hiện bên cạnh Hàn Mộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận