Cha Tổng Tài Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!


Không phải lần đầu tiên Lệ Tư Dạ dùng đũa dùng tạm thế này, trước kia có một khoảng thời gian khó khăn anh cũng đã từng ăn uống lề đường, thậm chí còn thảm hại hơn.

Nhưng đó là sáu năm trước, khi mà Lệ thị đang nằm trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Quá khứ trải qua rất nhiều khó khăn vất vả mới khiến Lệ Tư Dạ trở nên trầm mặc ít nói và lãnh đạm như bây giờ.

Anh… đã lâu chưa dùng cơm hộp.

Cũng vì sắc mặt của Lệ Tư Dạ trước sau như một, Thẩm Nguyệt nghĩ anh chê cơm mình gọi.

Cùng lúc ấy, Thẩm gia đang ầm ĩ như vỡ chợ.

Thẩm Na suy đi nghĩ lại cũng không có cách nào liên lạc được cho Thẩm Nguyệt, càng không muốn bị mất mặt trước ả đàn bà mình ghét, cô ta từ chối việc gọi cho Thẩm Nguyệt.

“Con không thích cô ta, cô ta cũng ghét con lắm, bây giờ khó lòng liên hệ cho cô ta được!”
“Mày…” Thẩm Triết giận run lên.

“Mày đúng là cái thứ vô dụng! Cho mày cả nửa ngày trời mà mày nói một câu như thế à?”
“Sao ông cứ nặng lời với con vậy?” Tào Diệp Phượng cũng không chịu được cách chồng mắng mỏ con gái, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ Thẩm Na bị bà chiều hư rồi.

Hai người giằng co mãi, cho đến khi điện thoại của Thẩm Triết rung lên.

Tiếng chuông cắt đứt cuộc tranh cãi của gia đình họ, Thẩm Triết hừ một tiếng, liếc mắt nhìn vợ con của mình rồi mới nhấc máy.

Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói run rẩy:
“Giám đốc, công ty, công ty…”
“Công ty làm sao?”
Trong lòng Thẩm Triết hơi khó chịu, cảm giác bất an bủa vây lấy ông ta làm tim đập càng lúc càng nhanh.

Trực giác nói cho ông biết đã có chuyện không hay xảy ra rồi!
Người đàn ông bên kia lúc này mới nói như khóc:
“Quỹ của công ty bị tổn thất mười tỷ! Con số này quá lớn, làm thế nào bây giờ?”
“Cái gì?” Thẩm Triết ngã ngồi xuống, bàn tay đang cầm điện thoại run lên bần bật.

“Cậu nói cái gì?”
“Công ty đột nhiên mất tiền, chuyện này tôi cũng không rõ… Thẩm tổng…”
Người đàn ông kia cũng suy sụp không kém Thẩm Triết.

Thấy vẻ mặt của chồng xanh mét, Tào Diệp Phượng lại gần hỏi han:
“Ông làm sao thế? Có chuyện gì à?”
Đôi mắt của Thẩm Triết ánh lên nét dữ tợn, hung hãn chỉ vào mặt Tào Diệp Phượng, cũng mặc kệ điện thoại còn chưa ngắt mà quát tháo:
“Có phải bà đã bí mật lấy tiền của công ty cho con gái không hả? Vì muốn nó vui mà bà rút tiền đưa cho nó, bà bị điên rồi sao?”
“Ông nói gì vậy? Tôi không làm gì hết! Mấy ngày này tôi vẫn ở nhà, đi đến công ty đều đi cùng ông mà?” Tào Diệp Phượng ngơ ngác khi bị hỏi tội.

Bà thậm chí không biết công ty mất tiền, mất bao nhiêu rồi! Nhưng từ thái độ của chồng, bà đoán được rằng con số kia chắc chắn không nhỏ, thậm chí sẽ khiến đám cổ đông phát điên lên, cắn chặt họ không buông.

Thẩm Triết đổ mồ hôi đầy đầu, nghĩ thấy vợ nói cũng đúng, làm gì có chuyện bà dám lấy số tiền lớn như thế, mà cũng không có năng lực ấy.

Thấy ông đột nhiên im lặng, Tào Diệp Phượng lớn tiếng khẳng định:
“Chắc chắn không phải tôi!”
“Tôi biết rồi, bà im lặng một chút đi.”
Thẩm Triết hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại, bắt đầu suy đoán.

Có lẽ chuyện lần này cũng liên quan đến đứa con gái lớn của Thẩm gia kia, từ ngày cô ta trở về thì chuyện kỳ lạ xảy ra liên tục.

Đầu tiên là con gái ông bị cướp mất viên kim cương thật, sau đó cô ta muốn tham gia cuộc họp cổ đông, giờ thì hay tin công ty thất thoát tiền.

Nếu không phải Thẩm Nguyệt làm thì còn ai vào đây? May mà ông đã dời cuộc họp lại, nếu không, đến lúc đó bị tra hỏi chuyện mười tỷ, biết giải thích ra sao?
Bấy giờ Thẩm Na ở bên cạnh không hề lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào cha mẹ mình.

Suy ngẫm một lúc, Thẩm Triết tìm kiếm số điện thoại trong danh sách rồi đưa cho Tào Diệp Phượng:
“Bà gọi cho Thẩm Nguyệt đi.”
“Gọi nó làm gì?”
“Trước tiên giả vờ hỏi han, tìm hiểu sao nó lại quay về đây, có phải nó muốn đến cuộc họp cổ đông hay không.” Thẩm Triết là một người rất giả tạo, cho dù ghét cay ghét đắng đứa cháu may mắn được thừa kế Thẩm thị này, nhưng ông trước mặt người khác luôn tỏ vẻ thương yêu nó.

Ông không trực tiếp gọi nó là vì ngại bản thân đàn ông, lâu ngày không liên lạc mà bây giờ đột nhiên hỏi thăm thì lộ liễu quá.

“Biết nó còn dùng cái số này hay không?”
“Gọi thử đi.” Thẩm Triết cũng không nắm chắc, nhiều năm rồi, có lẽ đã thay số?
Dù không thích lắm, Tào Diệp Phượng vẫn rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Nguyệt.

Gọi hai lần, chuông reo nhưng không ai bắt máy.

Tiếng chuông điện thoại vừa reo lên thì lập tức bị Thẩm Nguyệt tắt đi, chuyện này khiến Thẩm Tư Hạo tò mò:
“Mẹ ơi, sao mẹ không nghe điện thoại?”
Nhìn số điện thoại quen thuộc trên màn hình, Thẩm Nguyệt nâng môi cười:
“Chỉ là con rệp, không cần để tâm đâu cục cưng.”
Con rệp? Mẹ chưa bao giờ dùng từ nặng nề như thế để gọi người khác, nghĩa là, đầu dây bên kia không phải kẻ tốt lành gì! Hừm, dám làm phiền bữa cơm của bọn họ kia à?
Thẩm Tư Hạo đặt muỗng xuống, ngó điện thoại rồi nhe răng cười:
“Mẹ để con nghe máy cho.”
Chuyện này có gì đó mờ ám, Lệ Tư Dạ cũng không ăn được nữa, hiếu kỳ nhìn hai mẹ con bọn họ.

Dường như anh trời sinh đã có thiện cảm với Thẩm Tư Hạo, điều này thật sự rất quái lạ, đó là sự liên kết trong vô hình khiến anh khó lòng cưỡng lại được.

Chỉ thấy Thẩm Nguyệt tùy ý đưa điện thoại cho con trai, thằng bé cầm lấy, áp lên tai rồi ngọt ngào đáp:
“Alo? Xin chào ạ.”
“Đây… Đây có phải số điện thoại của Thẩm Nguyệt không?”
Tào Diệp Phượng không hiểu sao có giọng của con nít, còn tưởng là mình nghe nhầm rồi.

Vì nhiều vấn đề mà Thẩm Na quên mất không nói chuyện Thẩm Nguyệt mang thai cho vợ chồng họ biết.

Trước sự thấp thỏm của Tào Diệp Phượng, Thẩm Tư Hạo ngây ngô đáp:
“Bác tìm ai ạ?”
“Bác là cô của Thẩm Nguyệt, đây là số của Thẩm Nguyệt chứ hả?”
Thẩm Tư Hạo gật gù, thì ra là những người mà mẹ không thích! Thằng bé vừa ngồi sát vào mẹ mình vừa nghiêm túc nói:
“Nhà cháu không có nhu cầu mua thuốc giả, bác đừng mời mọc nữa nha, cháu cảm ơn ạ.”
Nói xong, thằng bé tắt máy.

Tào Diệp Phượng đơ ra một lúc, sau đó tức run người:
“Nó… Nó dám nói tôi bán thuốc giả?”
“Không phải số nó à?” Thẩm Triết nhíu mày.

“Giọng của một đứa con nít, tôi cũng không rõ.”
Nghe Tào Diệp Phượng nói thế, Thẩm Na mới sực tỉnh:
“Có khi đó là con trai của Thẩm Nguyệt!”
Hai vợ chồng họ Thẩm giật mình, không tin nổi vào những gì vừa nghe.

Con trai? Cô ta còn chưa có chồng, mới hai mươi ba tuổi đã có con hoang rồi? Sau khi bàn bạc thêm, họ rốt cuộc biết được đây chắc chắn là số điện thoại của Thẩm Nguyệt.

Cuộc gọi đến đó khiến tâm trạng Thẩm Nguyệt có chút dao động, Thẩm Tư Hạo cũng không nuốt nổi cơm nữa.

Không khí đột nhiên khác lạ, Lệ Tư Dạ chợt nói:
“Hai người có muốn ra ngoài ăn gì đó ngon ngon không?”
Trợ lý Thẩm ở bên cạnh khóc ròng, tại sao Lệ tổng không hỏi hắn vậy? Hắn cũng muốn ăn đồ ngon kia mà…
Vì nể mặt Lệ Tư Dạ đã đưa con trai của mình về nhà, Thẩm Nguyệt quyết định đồng ý, nói rằng mình phải chuẩn bị một chút.

Phụ nữ mà, ra ngoài luôn cần ăn diện, xinh đẹp thì sẽ tự tin hơn.

Hai người đàn ông và một đứa trẻ ngồi chờ đợi, nhân cơ hội hiếm có này, Thẩm Tư Hạo nói với chú đẹp trai:
“Chú ơi.”
“Hửm?” Lệ Tư Dạ nhếch mày nhìn thằng bé.

“Chú có bạn gái chưa? Cái cô Mạc gì kia chắc không phải bạn gái chú chứ?”
“Không phải.”
Chỉ chờ có thế, Thẩm Tư Hạo vui vẻ giới thiệu:
“Vậy chú thấy mẹ cháu thế nào? Mẹ vừa trẻ vừa xinh đẹp, ai cũng khen mẹ khí chất.

Ngoài ra mẹ còn biết nấu ăn, ngon sánh bằng nhà hàng năm sao luôn.

Dịu dàng, hiền hậu, giỏi giang, độc lập, mạnh mẽ…”
Nghĩ được bao nhiêu từ tốt đẹp, thằng bé nói một mạch ra hết làm trợ lý Thẩm phụt cười, mà Lệ Tư Dạ ngược lại rất bình tĩnh và nghiêm túc lắng nghe.

Thẩm Tư Hạo hùng hồn tuyên bố:
“Xét thấy chú đẹp trai, nhà to, nếu chú theo đuổi mẹ cháu thì cháu sẽ không ngăn cản đâu.”
Ban đầu Lệ Tư Dạ còn không hiểu thằng bé muốn gì nên cứ im lặng chờ cho nó nói xong, nào ngờ nó đang làm mai cho mình! Anh khó hiểu một chút, rồi thấy buồn cười.

Đứa nhỏ vừa thông minh vừa đáng yêu như thế quả thật hiếm thấy.

Anh còn chưa đáp trả Thẩm Tư Hạo thì cửa phòng của Thẩm Nguyệt mở ra, cô mặc váy liền màu đen đơn giản bước đến chỗ họ.

Đây là loại váy tay dài nhưng hở vai hở lưng rất táo bạo, không cẩn thận sẽ khiến cả người toát ra vẻ dung tục.

Có điều khí chất tiểu thư của Thẩm Nguyệt được hàm dưỡng qua nhiều năm, sau này cô lại ra nước ngoài học tập, làm việc, tất nhiên sẽ không dính dáng đến hai chữ “dung tục”, mà là quyến rũ và thoát tục.

Trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, tóc xõa ra bên vai, Thẩm Nguyệt gợi cảm động lòng người.

Lệ Tư Dạ nhìn cô thật sâu, đột nhiên cảm thấy Thẩm Tư Hạo không hề nói quá.

Ra ngoài, trợ lý Thẩm phụ trách lái xe, ghế phụ bên cạnh là chỗ cho Thẩm Tư Hạo ngồi.

Thằng bé sống chết đòi ngồi một mình ở đó, để mẹ mình và Lệ Tư Dạ ngồi phía sau, thành công tạo cơ hội cho anh.

Nếu Lệ Tư Dạ không nhầm thì lúc lên xe, thằng bé đã nháy mắt ra hiệu cho anh cố lên? Từ bao giờ mà anh có khả năng đọc hiểu suy nghĩ của người khác chỉ bằng một ánh mắt vậy nhỉ?
Anh ngồi phía sau cùng Thẩm Nguyệt, tim bất giác đập nhanh hơn một chút.

Mùi thơm trên người cô tràn ngập khứu giác, khiến anh thấy rất dễ chịu, thậm chí có suy nghĩ muốn… trở thành cái đuôi theo sau cô.

Khụ khụ, sao anh lại có suy nghĩ này vậy nhỉ? Thật mất mặt.

Lệ Tư Dạ che giấu cảm xúc rất tốt, Thẩm Nguyệt ở bên cạnh hoàn toàn không hay biết gì, chỉ lo nói chuyện với con trai đang ngồi phía trước.

“Mẹ đừng nói chuyện với con, con quay đầu lại sẽ mỏi đó, mẹ nói chuyện với chú Lệ đi, nếu không chú sẽ buồn.”
Sẽ buồn sao? Thẩm Nguyệt không cho là thế, người đàn ông bên cạnh cô luôn tỏ ra lạnh lùng không màng thế sự, trong mắt có chút tình cảm nào đâu chứ.

Xe chạy thẳng đến một nhà hàng năm sao, Lệ Tư Dạ mời khách tất nhiên không thể là hạng xoàng.

Sự đối lập giữa hai người khiến Thẩm Nguyệt có chút xấu hổ, vừa rồi cô còn mời họ ăn cơm hộp cơ đấy, kết quả phải đóng gói đưa trợ lý Thẩm mang về, ngượng ngùng, ai bảo cô là người dễ chịu, đối với cô cơm hộp hay thức ăn sang trọng đều như nhau thôi, lúc gấp gáp chỉ cần no bụng.

Họ lên đến nơi, dùng danh thiếp của Lệ Tư Dạ liền dễ dàng đến được phòng VIP, chỉ riêng bốn người một phòng rộng.

Cầm lấy danh sách món ăn, Lệ Tư Dạ lịch thiệp đưa cho mẹ con Thẩm Nguyệt xem trước, sau đó ở bên cạnh chờ đợi.

Trợ lý Thẩm ở bên cạnh nuốt nước mắt vào trong, suy sụp nhưng không nói.

Hắn… Sao giống như kỳ đà cản mũi vậy chứ? Lệ tổng, trợ lý thân thiết của ngài cũng muốn xem menu mà!
Lệ Tư Dạ dường như đã quen thuộc với nơi này, ân cần hỏi Thẩm Nguyệt:
“Cô thích ăn gì? Có món nào không ăn được không?”
“Ừm… Chờ một chút.”
Thẩm Nguyệt chống một tay lên cằm, suy tư nhìn menu.

Mỗi một món đều đắt đến nỗi cô chậc lưỡi, quả nhiên là người có tiền thì khác với cô.

Động tác rất nhỏ của cô khiến người đang quan sát cô chăm chú - Lệ Tư Dạ chú ý, anh vẫn đang chờ đợi cô lên tiếng gọi món.

Ở bên cạnh, Thẩm Tư Hạo vung chân vui vẻ nhìn hai người, làm mai làm mối không phải sở trường của cậu, nhưng mà coi bộ đã thành công một phần rồi.

Thẩm Nguyệt nói với Lệ Tư Dạ:
“Tôi thích ăn cay, nhưng không rành mấy món này, anh chọn đi.”
“Vậy thì gọi món cay.”
Lệ Tư Dạ gật đầu, sau đó nhấn nút gọi phục vụ vào, đưa menu và nói một loạt tên món ăn.

Trợ lý Thẩm thấy Lệ tổng lạnh lùng khó gần hôm nay trở nên khác lạ mà khó tin, không tiếp nhận kịp.

Mà càng khiến hắn không thể chấp nhận được là…
Hắn, không, biết, ăn, cay!
Nhưng mà Lệ tổng vì người đẹp…
Gọi, toàn, là, món, cay!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui