Cha Tổng Tài Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!


Nghe người phụ nữ đối diện nói, Kiều Nhi lắp bắp:
“Làm trợ lý cho tổng giám đốc của Lệ thị? Ha, các người đang nói đùa à? Hạng người như anh ta nếu có thể làm việc ở tập đoàn lớn như vậy thì đâu cần đến đây xem mắt làm gì!”
Chỉ chờ có thế, Thẩm Nguyệt mỉm cười:
“Cho nên mới nói anh ấy bị ép đến đây.”
“Mommy xinh đẹp lại có tiền, tất nhiên ba của con sẽ không phải ra ngoài xem mắt làm gì.” Thẩm Tư Hạo chống nạnh khoe khoang.
Những lời này chọc cho Kiều Nhi đập bàn đứng lên, sau đó nhìn bọn họ bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống rồi mới cầm túi xách dùng dằng bỏ đi.
Thẩm Nhất Độ coi như thoát được một kiếp, hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì phía sau đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên:
“Trợ lý Thẩm kết hôn và có con từ khi nào vậy?”
Không chỉ trợ lý Thẩm, ngay cả Thẩm Tư Hạo cũng giật thót, bởi vì đây là giọng của chú Lệ mà cậu luôn cố gán ghép cho mẹ mình.

Hiểu lầm to rồi!
Trợ lý Thẩm cảm giác lưỡi cứng đờ, hắn lúng túng đứng thẳng người dậy, mà Thẩm Nguyệt ở bên cạnh cũng ngượng ngùng muốn chết.

Ba người dù chẳng làm gì sai, nhưng khi ánh mắt lạnh lùng của Lệ Tư Dạ quét qua người họ thì họ lại có cảm giác chột dạ.
Thẩm Tư Hạo trực tiếp giả ngu:
“Mommy, con đi vệ sinh đây ạ!”
Nói xong, thằng bé lao vùn vụt đi nơi khác.
Trợ lý Thẩm cố gắng cười lấy lòng:
“Lệ tổng, trùng hợp quá!”
Thẩm Nguyệt xấu hổ nói:
“Tôi có việc đi trước, hai người chắc có chuyện cần nói với nhau nhỉ?”
Cô vừa nhấc chân lên, Lệ Tư Dạ liền gọi:
“Thẩm Nguyệt.”
“Lệ tổng có chuyện gì cần nói với tôi sao?”
Thấy hai gò má cô đỏ bừng, không hiểu sao Lệ Tư Dạ lại khó chịu quay sang nhìn trợ lý Thẩm:
“Tôi hỏi cậu kết hôn khi nào?”
“Không có, không có! Lệ tổng, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, t-tôi bị ép đi xem mắt nên nhờ cô ấy giả làm bạn gái của mình!”
“Phải không?” Lệ Tư Dạ nheo mắt nhìn hai người họ.
Thẩm Nguyệt tự thấy bản thân đâu có lỗi lầm gì, vì vậy hiên ngang lẫm liệt nói:
“Tôi không liên quan đến chuyện này, xin phép Lệ tổng.”
Cô chạy trước một bước, còn không quên ghé qua nhà vệ sinh gọi con trai mình.

Ai cũng có quyền chạy khỏi khu vực đang tràn ngập hơi lạnh đó, trừ trợ lý Thẩm.

Hắn nào dám chọc giận ma vương của Lệ thị! Nhưng mà oan uổng thật sự, hắn đâu nghĩ tới Thẩm Nguyệt sẽ tựa vào người hắn, à không, chỉ đặt một bàn tay lên vai hắn thôi!
“Lệ tổng…”
“Không giải thích rõ ràng thì đừng hòng nhận tiền thưởng tháng này.”
Toàn thân Lệ Tư Dạ phát ra mùi giấm chua nồng nặc, rõ ràng anh và Thẩm Nguyệt không có mối quan hệ gì, chỉ là cấp trên cấp dưới bình thường, nhưng anh vẫn… rất bực!
Trợ lý Thẩm khóc trong lòng, vội vã giải thích tường tận, chi tiết, còn nhấn mạnh rằng mình không hề có ý gì với Thẩm Nguyệt.

Nhưng mà vẻ mặt của sếp hắn từ đầu đến cuối lạnh tanh, giống như chẳng nghe lọt tai.

Ôi, tiền thưởng của hắn! Tiền thưởng thân yêu!
Cùng lúc đó, hai mẹ con Thẩm Nguyệt hoạn nạn bỏ bạn chạy trước, vừa đi dạo phố vừa thấp thỏm nhìn nhau.
“Mommy, sao chú Lệ lại ở đó vậy ạ?”
“Mẹ cũng không biết, thật là ngại quá.”
“Tại sao mommy phải ngại?” Thẩm Tư Hạo hai mắt sáng như đèn pha ô tô, chẳng lẽ chuyện làm mai làm mối thành công rồi?
“Đừng hỏi, tối nay con muốn ăn gì?”
Thẩm Nguyệt cũng thật không rõ lý do, vội tìm cớ đá sang chuyện khác để đỡ phải chìm sâu vào trong cảm xúc kỳ lạ nơi trái tim.

Hôm sau đi làm, Thẩm Nguyệt mang số liệu về những sản phẩm bán chạy nhất trong tháng vừa qua ra xem lại một lượt.

Không tồi, Lệ thị đang đánh vào tâm lí tiêu dùng của các vị thiếu gia, tiểu thư trong giới thượng lưu, lần lượt bán rất nhiều mẫu trang sức theo mùa, vừa tinh tế vừa sang trọng.
Giờ nghỉ trưa, Thẩm Nguyệt mang quyển sổ riêng của mình ra bắt đầu thử lên ý tưởng cho bộ sưu tập sắp tới của Lệ thị.

Cảm hứng đến luôn rất bất chợt, mất một lúc lâu, cô mới vẽ xong bản thảo mới trên giấy.
Đúng lúc Thẩm Nguyệt đang tập trung, bên tai bất ngờ vang lên tiếng kêu oai oái của ai đó.

Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy một nhân viên ngã về phía mình, cốc trà sữa trên tay cô ta cũng đổ hết lên bàn làm việc của cô.
Thẩm Nguyệt phản ứng cực nhanh, bật người đứng dậy, vì thế mà may mắn tránh được việc xấu mặt.
“Ối! Xin lỗi, thành thật xin lỗi chị!”
Cô gái kia hoảng hốt chụp lại cốc trà sữa, sau đó thì dùng ống tay áo lau lấy lau để quyển sổ của Thẩm Nguyệt.

Không lau còn tốt, vừa làm vậy, tờ giấy bị ướt liền rách bươm.
“Dừng! Không cần lau!” Thẩm Nguyệt vội ngăn cản nhưng đã muộn.
Giả vờ như không nghe thấy lời cô, nhân viên kia làm loạn hết cả quyển sổ tay kia, bản vẽ mới nhất mà Thẩm Nguyệt vừa phác thảo cũng tan tành.

Chân mày của cô lập tức chau lại.
“Em… Em thật sự không cố ý.” Cô gái đó lã chã chực khóc.
Thẩm Nguyệt chưa nói lời nào, hà cớ gì phải diễn kịch như vậy? Cô biết có nhiều người không thích mình vì vừa vào đã chiếm vị trí cao hơn họ, nhưng đến mức này thì có chút phiền phức.
Nhiều người chú ý tới chuyện của họ, định lên tiếng bảo vệ lẽ phải:
“Phó phòng, người ta cũng không cố ý, bất quá thì vẽ lại cái khác là được.”
Một bản phác thảo thì không vấn đề gì, nhưng nửa sau quyển sổ cũng bị phá hỏng, Thẩm Nguyệt chưa nổi giận mắng người đã là may, vậy mà họ còn dám nói lời này trước mặt cô?
“Chuyện gì cũng từ từ giải quyết, cô ấy xin lỗi rồi, Thẩm Nguyệt, chị cho qua đi được không?”
“Không sao, tôi còn chưa nói gì, mọi người sao đã vội lên tiếng?” Thẩm Nguyệt mỉm cười, dùng khăn giấy vừa lau bàn vừa nói với cô gái kia: “Lần sau cẩn thận một chút là được.”
“Vâng…” Cô ta lau nước mắt, chần chờ một lát mới trở về bàn làm việc.
Rất nhiều người thích xem kịch hay, họ còn mong Thẩm Nguyệt cãi nhau với nhân viên kia mới tốt, kết quả người ta chỉ nhàn nhạt cười cho qua, khả năng nhẫn nhịn cực cao.
Nói thật, nếu Thẩm Nguyệt không sao lưu những bản vẽ phía sau vào máy tính rồi thì có lẽ cô sẽ điên tiết lên.

May mà cô luôn scan và lưu trữ chúng trong máy tính riêng, bản mới thì vẽ lại một lát là xong.

Thẩm Tư Hạo đang ở nhà buồn chán đặt đồ ăn trên mạng cho mình và Bò Sữa thì nhận được tin nhắn từ mommy, cậu gõ lạch cạch chuẩn bị trả lời thì phần mềm diệt virus hiện lên thông báo, sau đó, trên máy tính xuất hiện rất nhiều thứ linh tinh.
Là ai? Thẩm Tư Hạo lập tức ngồi thẳng lưng, hai mắt nhìn chăm chú màn hình.

Mất một lúc lâu, cậu mới diệt được virus, đồng thời xâm nhập ngược lại hệ thống của đối phương.
“Phong Ảnh? Lần trước bị một lần còn chưa chịu sáng mắt ra nữa!”
Thẩm Tư Hạo offline rồi, Jack online ngay tức khắc.
Trong căn phòng nhỏ chỉ toàn âm thanh lách cách gõ phím của Jack, chú chó Collie ở bên cạnh nghiêng nghiêng đầu nhìn, xem không hiểu, nhưng vẫn rất thích xem.
Vì dám cài cắm virus vào máy tính của Jack nhằm đánh cắp thông tin nên lúc này Phong Ảnh đang bị tấn công thêm một lần nữa.
“Phong tổng, Jack gửi cho ngài một cảnh cáo.”
Phong Hạc tức giận đập tay lên bàn, quát:
“Chỉ có chút chuyện cũng làm không xong! Hắn ta nói gì?”
“Hắn nói… virus của chúng ta cản trở hắn nhắn tin cho người quan trọng, bắt chúng ta đền tiền.”
Nghe nhân viên báo cáo lại, Phong Hạc gằn giọng hỏi:
“Tiền? Lần trước hắn ta đánh cắp tiền từ Phong Ảnh còn chưa hài lòng sao?”
Ngông nghênh như thế, đừng để tao bắt được mày! Phong Hạc chưa từng chịu nhục trước bất kỳ ai, vậy mà để Jack xoay như chong chóng.

Hệ thống bị nhiễu loạn nghiêm trọng, lát sau, lại có thông báo đến.
Jack: “Viên kim cương mà các người “cướp” là của tôi nhờ người bán giúp, hàng đã nhận rồi, cũng nên trả tiền kim cương chứ nhỉ?”
Tất cả những người biết chuyện viên kim cương ở đó đều chết lặng.

Vì một viên kim cương mà làm đến mức này, tên Jack quá thù dai đi chứ? Sao hắn giống con nít quá vậy?
Jack sờ cằm nhỏ, lẩm nhẩm: “Giá gốc của viên kim cương cũng chỉ 500 vạn, mình lấy của họ 5 tỷ là gấp ngàn lần chứ nào phải gấp mười, có lỗi quá.”
Nghĩ vậy, cậu nhắn cho Phong Ảnh:
“Không cần nhiều, đền năm trăm vạn tiền kim cương, cộng thêm năm trăm vạn tiền tôi khổ công diệt virus là được rồi.”
Năm trăm vạn, tính ra thì bằng tiền lương một năm của mommy rồi!
Vừa nhìn dòng tin kia, Phong Hạc suýt chút nữa thổ huyết, hai mắt đỏ ngầu gào lên:
“Tìm cho bằng được tên khốn này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui