Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Trong vườn hoa, lúc này tất cả mọi người đều cầm ly rượu tán gẫu với nhau, sau khi Đào Du Du trở lại đám người, đầu tiên là đi đến bên cạnh Dương Vi Tiếu, nhìn bụng cô ấy hơi gồ lên, nói với cô ấy: "Vi Tiếu, hôm nay thật vui khi cậu đến đây tham gia sinh nhật mình, bây giờ không còn sớm, lần sau có thời gian chúng ta tụ họp, cậu về nghỉ ngơi trước đi, nếu không bảo bối trong bụng sẽ kháng nghị đó."

Dương Vi Tiếu thấy cô quan tâm mình như vậy, cười nói: "Không sao, bây giờ vẫn chưa muộn, mình ở lại với cậu chút nữa."

"Không cần đâu, cậu xem ở đây nhiều người như vậy, thật lộn xộn, làm sao mình có nhiều thời gian quan tâm đến cậu, cậu về trước đi, lần sau chúng ta sẽ tụ họp được chứ?" Biết Dương Vi Tiếu muốn trò chuyện với mình lâu hơn, nhưng Đào Du Du biết giờ phút này ở đây nguy hiểm đến cỡ nào, nếu để cho chuyện kia thật sự xảy ra, nhất định cô không có cách nào quan tâm đến cô ấy, mà cơ thể cô ấy hiện tại lại đặc biệt như vậy, thật sự không chịu nổi chuyện xảy ra ngoài ý muốn, trước tiên nên để cô ấy rời đi.

Như thế, Dương Vi Tiếu hơi nghi ngờ ngước mắt nhìn Đào Du Du cố ý để cô rời đi, nhưng cũng không cãi lại lời cô, chỉ nói lời tạm biệt với Lý Mỹ Ngôn, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Dương Vi Tiếu đi khỏi, Lý Mỹ Ngôn hơi cảm thấy kỳ quái nhìn Đào Du Du, sau đó hỏi: "Sao cậu lại gấp gáp để Vi Tiếu rời đi vậy?"

"Nói cái gì đó, bây giờ mình đuổi cậu ấy về, không phải mình đang lo lắng cho thân thể cậu ấy sao, cậu đừng đoán mò....." Đào Du Du cũng nhận ra thái độ hơi quá đáng của mình đã làm Lý Mỹ Ngôn nghi ngờ, vì vậy vội vàng giải thích lung tung.

"Thật không?'' Lý Mỹ Ngôn cũng không nhìn cô một cái, sau đó nói chuyện vòng vo: "Đúng rồi, sao tổng thống nhà cậu còn chưa xuất hiện? thời gian đặc biệt thế này, ngài ấy thật không nên vắng mặt đó."


Nghe lời Lý Mỹ Ngôn nói.....Đào Du Du cả kinh, sau đó cố gắng bình tĩnh nói: "Dường như đêm nay ngài ấy có việc, có lẽ không đến đây đâu."

"Vậy à, vậy thì thật là tiếc, nhưng mình đặc biệt đến đây nhìn các cậu ân ân ái ái đó." Lý Mỹ Ngôn nói dứt lời, vẻ mặt tràn đầy thất vọng nhún nhún vai, sau đó xoay người đi về phía bên kia.

Lúc này, một chàng trai đẹp đi về phía bọn họ, chàng trai đẹp đứng trước mặt hai người, sau đó mỉm cười chào hỏi Đào Du Du, rồi xoay người mời Lý Mỹ Ngôn khiêu vũ, cứ như thế, Lý Mỹ Ngôn bị người khác kéo vào sàn nhảy.

Đào Du Du nhìn mọi người trước mắt không cảm thấy chút nguy hiểm nào, trong lòng xuất hiện từng hồi lo lắng.

Thác Ngọc Mộ Dã vẫn luôn đứng sau lưng cô, yên lặng quan sát cô.

Cuộc chiến sinh tử trong bữa tiệc này, là do một mình Lý Trường Dũng vạch ra kế hoạch, nhưng mà ông ta không biết, cùng lắm ông ta chỉ là một phó đạo diễn. Đạo diễn chân chính là bé trai Đào Dục Huyên đã từng chết một lần hiện tại đang trong phòng em gái mình cùng chơi đùa với Tiêu Nhã Hinh.

... ...... ...... ...... ...... ......

Bên dưới, để tôi thay mặt mọi người phân tích cục diện này một chút.

Tổng đạo diễn: Đào Dục Huyên, nam, bốn tuổi rưỡi. Tính cách trầm ổn, bình tĩnh, khi thì ngây thơ (giả vờ), khi thì dày dạn kinh nghiệm (đây là thật). Sở thích không rõ, sở trường chơi piano, biết 15 ngôn ngữ, giỏi dùng mưu kế. Kiếp trước là công tử nhà giàu tên Lý Doãn Trạch. Nguyên nhân cái chết ở kiếp trước là do bị hại. Hung thủ nghi ngờ là Lý Trường Dũng (cũng đúng là ông ta, chỉ vì thời gian đã lâu, nên không tìm thấy chứng cứ năm đó. Nếu nói đây là đầu thai chuyển thế, tin rằng chỉ cần đầu óc quan tòa không bị động kinh, tuyệt đối sẽ không tin."

Phó đạo diễn: Lý Trường Dũng, nam, 54 tuổi rưỡi. Tính cách đa nghi, dã tâm tràn trề, làm chuyện xấu đến cùng, không có chút đạo đức nào, lưu truyền trên danh nghĩa là người xấu. Nếu nhất định phải tìm được một ưu điểm trên người ông ta, đó là sự cống hiện đối với tình yêu (để có được Mạc Lâm không ngại cho nổ chết em trai của mình, trong lúc Mạc Lâm hôn mê vẫn chưa từng buông tha cho cô ấy." Sở thích không rõ. Sở trường đặc biệt là có tiền.

Nam chính: Vũ Văn Vĩ Thần, nam, 24 tuổi. Nghề nghiệp: Tổng Thống.


Nữ chính: Đào Du Du, nữ, 23 tuổi rưỡi. Nghề nghiệp: Quản gia.

Nam phụ: Thác Ngọc Mộ Dã, nam, 24 tuổi. Nghề nghiệp: Người có tiền.

Nữ phụ thứ nhất: Tiểu Bồ Đào, nữ, bốn tuổi rưỡi, nghề nghiệp: Không có việc làm.

Nữ phụ thứ hai: Tiêu Nhã Hinh, nữ, mười ba tuổi rưỡi, nghề nghiệp. Thiên kim của Tổng Thống. Thân phận. Bạn bè nước ngoài.

Kế tiếp là một nhóm diễn viên quần chúng cùng tham gia diễn xuất, gọi là bia đỡ đạn.

Được rồi, đã giới thiệu xong đội hình hùng mạnh này với mọi người rồi, như vậy bên dưới sẽ nói cho mọi người biết suy nghĩ của tổng đạo diễn Đào Dục Huyên này bắt nguồn từ đâu.

Đúng vậy, lúc trước người đầu tiên bảo Đào Tú Quyên tổ chức tiệc sinh nhật cho Đào Du Du chính là cậu bé. Chỉ có điều, lúc đó ở trên bàn cơm, từ trước đến nay, theo thói quen luôn che giấu của mình, cậu như vô ý nói một câu: "Tổ chức một bữa tiệc vui chơi thật tốt, chờ đến sinh nhật của con và Tiểu Bồ Đào, cũng phải mở một bữa tiệc thật to, bà cô, người có chịu không?"

Vì vậy, một câu nói đơn giản lại khiến Đào Tú Quyên vô cùng suy nghĩ, cuối cùng phát hiện ra, sinh nhật của hai tên tiểu tử kia còn bốn năm tháng nữa là đến rồi, mà trong nhà bọn họ, sinh nhật gần nhất chỉ có một người, cho nên cứ như vậy mà Đào Du Du rất hân hạnh trở thành nữ chính trong vở kịch này.


Tất nhiên vở kịch này chỉ có nữ chính thôi thì không đủ, bởi vì vở kịch này có một bí mật rất quan trọng không muốn mọi người biết được, bí mật này sau đó được công bố với mọi người, tóm lại chỉ có nam chính, vở kịch vui này mới có thể dựa theo sự suy đoán của cậu.

Rất hiển nhiên tiên sinh Đào Dục Huyên, một là không làm, đã làm thì phải làm một người chủ nhân tốt, trong kế hoạch của cậu, không có gì là không thể vượt ra khỏi sự suy tính của cậu.

Vì vậy sau khi ở đó, một mình cậu bé đến phủ Tổng Thống một chuyến, chính là tán gẫu với nam chính Vũ Văn Vĩ Thần vài câu,

chắc chắn sẽ lấy được câu trả lời thuyết phục từ anh, đúng vậy, anh đồng ý tham gia vào vở diễn này.

Được rồi, nam nữ chính đã vào vị trí rồi, cuộc vui này có thể bắt đầu được rồi.

Ở đây tôi không thể không nói một câu, Đào Dục Huyên, tên tiểu tử cậu đã bán cha mẹ cậu rồi, thật sự là không hiền chút nào.

Nhưng nghĩ đến mỗi hành động của cậu vẫn còn có nghĩa, nên tạm thời không tính sổ cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận