Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Cổng nhà trẻ tư nhân.

Bốn giờ rưỡi chiều.

Hai đứa trẻ song sinh khoảng ba bốn tuổi đứng bên trong cánh cửa sắt ở nhà trẻ, một cậu bé đút hai tay vào túi quần ánh mắt bình tĩnh đứng ở chỗ đó, một bé gái đeo trên lưng ba lô búp bê màu hồng nhạt hai tay nắm lấy song cửa sắt mắt nhìn về phía đám trẻ khác được ba mẹ đến đón đi.

“Anh hai, anh nói tại sao mẹ không đến đón Tiểu Bồ Đào vậy?” Nửa giờ sau, mắt nhìn thấy các bạn nhỏ khác được ba mẹ đón đi hết, chỉ còn lại hai anh em, cô bé nhịn không được hai mắt muốn khóc nhìn cậu bé trai, âm thanh mềm mại hỏi.

“Cái người phụ nữ ngốc nghếch kia tám phần là vì công việc nên đã quên chúng ta rồi. Về bên trong phòng học chờ đi.”Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn Cậu bé bĩu môi lơ đểnh nói, sau đó dứt khoát xoay người, hai tay vẫn để trong túi quần không lấy ra.

Tiểu Bồ Đào nghe vậy, lập tức đi theo anh trai.


Lúc hai đứa bé vừa mới đi được vài bước, đột nhiên một giọng nói véo von sau lưng chúng nó vang lên: “Các bảo bối, mẹ đến rồi.”

Tiểu Bồ Đào nghe vậy, vẻ mặt lập tức vui vẻ, xoay người chạy ngay đến trước cổng, lập tức bổ nhào vào chủ nhân của giọng nói kia, cũng là trong lòng Đào Du Du mẹ của bé.

Cậu bé lại rất tao nhã xoay người,Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn trên mặt vẫn không có nhiều biểu tình, giống như cô đến sớm hoặc trễ cũng không liên quan gì đến cậu vậy.

“Mẹ, tại sao mẹ lại đến trễ vậy?” Tiểu Bồ Đào sau khi được Đào Du Du bế lên nghiêng đầu ngh vấn hỏi.

“Việc ấy…. ách……” Đào Du Du vẻ mặt xấu hổ cười, muốn viện cớ, nhưng lại phát hiện con gái mình nhìn chằm chằm giống như hổ rình mồi, ánh mắt kia như muốn nói: “Tiểu Dạng Nhi, ngài lại viện cớ rồi.”

“Đi nhanh đi, con không muốn đứng ở chỗ ngây thơ này một chút nào.” Thấy Đào Du Du không tìm không ra cái cớ nào, cậu bé cũng không muốn nghe lý do của cô, chỉ hơi nhíu đầu mày lại, nhấc chân đi về phía cổng chính.

Đào Du Du nhìn con trai liếc cũng không thèm liếc mình, ai bảo cô thường hay quên lời hứa với bọn chúng chứ?

………………………………..

Về đến nhà, Đào Du Du chui vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho bọn nhỏ, Tiểu Bồ Đào ngồi trên thảm ở phòng khách chơi búp bê của mình, còn cậu bé trai thì ngồi trên ghế sô pha xem tin tức chính trị.

“Bà già, lát nữa bà còn phải trở về phủ Nghị trưởng nữa phải không?” Sau khi xem xong tin tức mới nhất, cậu bé nghiêng người hỏi Đào Du Du đang bận rộn trong phòng bếp.


Đối với đứa con trai vì sao không gọi mình là mẹ, cô vẫn rất oán giận.

Hay là đứa trẻ này sinh ra đã không giống với những đứa trẻ khác, tuy rằng là song sinh với Tiểu Bồ Đào, nhưng chỉ số thông minh của cậu lại phát triển hơn nhiều so với Tiểu Bồ Đào.

So với Tiểu Bồ Đào gọi cô tiếng “mẹ” đã lâu, cậu cũng chỉ nhíu mày gọi cô là bà già.

Mà từ sau khi sinh ra, cậu chưa bao giờ uống sữa mẹ, mỗi lần Đào Du Du muốn cho cậu uống, cậu đều có vẻ mặt ghét bỏ đẩy ra, đưa hai tay ôm lấy bình sữa trên bàn.

Mà kỳ lạ nhất là, đứa bé này trong sinh hoạt, giống như cái gì cũng biết, ngay cả sách tư liệu chuyên môn tiếng Pháp của Đào Du Du, cậu cũng có thể đọc được, còn cô lại gãi đầu tìm phiên dịch trong khi cậu có thể dịch chính xác giúp cô.

Mới vừa bắt đầu, Đào Du Du không thể tiếp thu điều kỳ lạ này, thời gian lâu dài, cô cũng đã quen.

Dù sao, ai cũng hy vọng con trai của mình là thiên tài.


Lần này, nghe thấy con trai của mình như tiên tri hỏi cô ngày mai vẫn còn bận công việc không, cô lập tức từ phòng bếp thò đầu ra nói: “Đúng vậy, mẹ làm bữa tối cho các con, sau đó con ăn xong bữa tối thì cùng em gái ngoan ngoãn ở nhà có biết không? Buồn ngủ thì lên giường ngủ, hôm nay có thể mẹ sẽ về nhà trễ, nếu có chuyện gì, thì tìm dì Vương nhà hàng xóm giúp đỡ, mẹ đã nói chuyện với dì rồi.” Đào Du Du vừa chiên miếng thịt bò, vừa nói lớn tiếng, nhưng mà rất nhanh, cô lại hiếu kỳ quay đầu nhìn về phía phòng khách hỏi con trai: “Nhưng mà, làm sao con biết được vậy?”

“Trong tin tức mới nói, buổi tối hôm nay tổng thống Thương Quốc muốn đến phủ Nghị trưởng làm khách, bà là quản gia, nhất định sẽ có nhiều việc. Đúng rồi, con từng nhớ bà nói đất nước của bà là Thương Quốc mà?” Cậu bé vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, ngoài miệng lại hỏi.

Nghe cậu bé nói vậy, Đào Du Du lập tức nổi lên suy nghĩ.

Thương Quốc.

Đã bao lâu rồi cô không trở về đó?

Dường như năm năm trước sau khi cô ra nước ngoài, thì không còn bất cứ quan hệ gì với tên kia nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận