Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Đứng ở ngoài cửa, trong lòng Đào Du Du ra sức YY. Cô tưởng tượng ra hàng loạt những việc mà Vũ Văn Vĩ Thần có thể làm ở bên trong.

Ví dụ như, cuộc họp bí mật giữa các nhân vật chính trị quan trọng.

Ví dụ như, hẹn hò vụng trộm với người tình bí mật.

Hay ví dụ như, muốn tránh né đám người dưới kia nên mới trốn vào phòng này.

À mà còn có thể ở bên trong phòng đi toilet nữa.

Đợi chút, đợi chút. . . . . .

Nhưng rốt cuộc thì do cửa phòng đóng chặt, mà cô lại bị vứt ở bên ngoài, nên những điều này cũng không thể kiểm chứng được. Cô chỉ có thể thả cho trí tưởng tượng của mình bay cao bay xa, có tức giận cũng không làm thế nào để phát tiết.

Đứng ở ngoài cửa được khoảng mười phút, bỗng nhiên có một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục hầu bàn chạy tới.


Anh ta nhìn thấy Đào Du Du thì bước tới trước mặt cô hỏi "Xin hỏi chị đứng ở đây làm gì vậy?"

"Hả. . . . . . Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . ." Đào Du Du nhất thời cứng họng, con ngươi đảo qua đảo lại, muốn tìm một cái cớ hợp lý nào đó.

Nửa giây sau, cô nở một nụ cười tươi tắn, trả lời anh ta: "Tôi muốn tránh mặt mấy người bên dưới, cậu giúp tôi giữ bí mật nhé."

Anh ta nghe xong, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ý chị là Hứa công tử phải không? Được, tôi sẽ giữ bí mật giúp chị."

Đào Du Du nghe anh ta nói thì lập tức hiểu ra, có lẽ người hầu bàn này cho rằng cô đang trốn người khi nãy vừa cùng cô dây dưa. Đào Du Du cũng không phủ nhận, chỉ lúng túng cười cười: "Cám ơn cậu."

diendan Edit: tiểu an nhi

Anh ta nhìn cô khẽ mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.


Nhìn bóng lưng của anh ta, lúc này Đào Du Du mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên cô bỗng hiểu ra dụng ý của Vũ Văn Vĩ Thần khi để cô ở ngoài cửa.

Thì ra là muốn cô đứng ngoài giữ cửa cho anh ta.

Có được kết luận này, cũng lập tức xác nhận suy đoán trước đó của cô, Vũ Văn Vĩ Thần hoặc là ở bên trong gặp nhân vật chính trị quan trọng nào đó, hoặc là lén lút hẹn hò với người tình bí mật.

Vậy rốt cuộc là khả năng nào đây?

Đào Du Du lúc này lại rối rắm suy nghĩ.

Cô vẫn đứng yên tại chỗ, đầu cúi xuống, mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình, trong lòng không ngừng suy đoán. Tính tò mò một khi đã trỗi dậy thì thật đáng sợ, quả thực có thể hành hạ chết người mà.

Qua thêm mười phút nữa, trong lúc đó lại có mấy người hầu bàn hoặc vô ý hoặc cố ý đi tới trước mặt cô hỏi, tại sao cô lại đứng ở chỗ này. Đào Du Du đều lấy cái cớ vừa dùng để lấp liếm cho qua chuyện.

Trong lòng càng thêm chắc chắn khẳng định, Vũ Văn Vĩ Thần sắp xếp cho cô đứng ở ngoài cửa, chính là để cô trông cửa giùm anh.

Thật vất vả đứng được hơn hai mươi phút, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra, nhưng điều cô nhìn thấy lại phủ định tất cả những suy đoán cô cho là đúng lúc trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận