Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Thật ra, cô giáo đã chú ý tới vương niệm công chúa vốn thuộc về tiểu công chúa Chúc Chúc, nhưng đang đội trên đầu đứa trẻ khác rồi.

Nhưng cô ta cũng không nói gì. Ở phương diện đồ vật ngoài thân này, nếu đứa trẻ đó đã đội lên đầu vậy chắc chắn mọi người đều nhìn thấy, nên không tồn tại tình huống cầm trộm. Ở phương diện khác, mặc dù cô giáo biết ba ba đơn thân của Chúc Chúc có thể là nhân vật ghê gớm gì đó. Nhưng trong tiềm thức, cô ta vẫn cảm thấy loại đồ trang sức sáng lấp lánh đội trên đầu trẻ con này, chỉ mấy chục đồng.

Buổi tối, cô ta nhận được điện thoại của phụ huynh Hoa Tiểu Minh.

Hoàn cảnh nhà Hoa Tiểu Minh có hơi đặc biệt. Cô bé được ông bà nội nuôi, nhưng họ cũng chưa phải quá già. Cặp vợ chồng hiện nay mới năm mươi mấy tuổi, họ còn điều hành công ty niêm yết.

Bên kia, bà nội Tiểu Minh lễ độ nói chuyện Tiểu Minh mang vương niệm về.

Thật ra, ban đầu không có vấn đề gì. Dù sao giữa các bạn nhỏ có tặng quà qua lại cũng không phải việc gì lớn. Trái lại, như thế còn khiến người lớn cảm thấy rất đáng yêu.

Cho nên, sau khi Tiểu Minh về nhà liên tục nhấn mạnh: “Đó là công chúa thật đấy ạ! Là công chúa ở trong một tòa lâu đài!”

Bà nội Tiểu Minh cũng không coi là chuyện gì to tát. Dù sao, hiện tại ra ngoài hỏi mười cô bé thì có đến chín đứa đều là tiểu công chúa.

Buổi tối, lúc Tiểu Minh đi ngủ, bà nội lấy vương niệm công chúa xuống thì mới phát hiện. Chiếc vương niệm nhỏ này nhìn qua không to lắm nhưng lại rất nặng. Kim cương bên trên còn sáng lấp lánh. Theo lý, trang sức trên đầu trẻ con không nên nặng như vậy.

Bà nội Tiểu Minh cũng có không ít đồ tranh sức, nên bà ta nhìn nhiều thêm mấy lần. Bà ta luôn có cảm giác kỳ lạ, mới vội vàng chạy đi tìm chồng mình. Chồng bà ta lúc còn trẻ, có một khoảng thời gian làm việc ở tiệm châu báu.

Kết quả, ông nội Tiểu Minh đeo kính mắt lên xem xét một hồi mới biết, thứ này lại là kim cương thật.

Hai vợ chồng đều kinh hãi, liền vội vàng hỏi Tiểu Minh chuyện này là thế nào. Bấy giờ mới biết đúng là có bạn nhỏ đội lên đầu cho cô bé thật, nhưng Tiểu Minh cũng không biết số điện thoại của bạn nhỏ cho cô bé vương niệm công chúa. Hai vợ chồng càng nghĩ càng thấy không yên lòng, họ khẩn trương gọi cho cô giáo.


Dù sao, giá trị của thứ này không ai nói rõ được. Đứa bé không hiểu chuyện mới tiện tay tặng đi. Nhưng để người lớn phát hiện, khẳng định sẽ khác.

Có tiền đi nữa cũng không thể tiện tay tặng đồ quý giá như vậy cho người ta.

Cô giáo đã gặp nhiều kẻ có tiền, nhưng không ngờ vương niệm công chúa Chúc Chúc đội lại là thật. Cô ta nhớ lại, hình như mỗi ngày Chúc Chúc đều đội một cái vương niệm khác nhau. Nhất thời, cô ta cũng không biết nên nói cái gì. Cô ta đang choáng váng, nhưng vẫn nói lại với họ là cô ta sẽ liên hệ với phụ huynh của Chúc Chúc ngay.

Thế là, ba ba tử thần đang một bút một nét dạy nhóc con viết chữ, thì nhận được tin nhắn.

“Ba ba Chúc Chúc, chào anh, rất xin lỗi vì muộn thề này còn quấy rầy anh. Anh đã ngủ chưa ạ?.”

Ba ba tử thần rất không vui: “Mấy cô giao nhiều bài tập như vậy, tôi cũng muốn đi ngủ lắm rồi.”

Từ khi về nhà, nhóc con đã lôi kéo anh, miệng cục cục cục cục nói bé phải làm bài tập.

Cô giáo đọc tin nhắn lại càng lúng túng, nhưng chính sự thì vẫn phải nói: “Chuyện là như thế này, Chúc Chúc có tặng Hoa Tiểu Minh một món trang sức, là vương niệm công chúa mà Chúc Chúc đội mỗi ngày. Ông bà nội Hoa Tiểu Minh nói nó quá quý giá, đứa bé nhất định không biết giá trị của nó, nên mới nói ngày mai đến trường sẽ trả lại cho Chúc Chúc.”

Ba ba tử thần rõ ràng cũng không biết đến nỗi khổ nhân gian: “Đã tặng rồi sao còn trả lại?”

Cô giáo: “…” Tiêu tiền như nước. Thôi quên đi, cô ta không thèm nói nữa.

“Ba ba, ba ba, ba nhìn này!” Lúc này, Chúc Chúc tự mình vẽ một bức tranh, “Đây là ba ba, đây là mẹ, đây là con.”

Ba ba tử thần nhìn một nhà ba người hòa thuận vui vẻ này, lại nghĩ đến đôi vợ chồng kia. Dường như bọn họ đang sống rất tốt.


Ngày hôm sau, tử thần đại nhân đưa Chúc Chúc đến trường. Lúc trở về, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi đến một nơi xa lạ.

Hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản. Trong phòng khách bày đầy bản vẽ, bên cạnh còn có đàn dương cầm.

Tình cảm đôi vợ chồng rất tốt, một người đọc sách, một người vẽ tranh. Hai người thỉnh thoảng cãi nhau ầm ĩ, rất là vui vẻ.

Kim Sân đi một vòng trong phòng. Nơi này rất nhỏ, nhỏ hơn nhà bọn họ. Nhưng nơi này rất tốt, rất ấm áp.

Căn phòng này vốn là của tiểu công chúa, bây giờ đã thành phòng sách, sách chất thành đống. Kim Sân phất tay, một tia sáng màu đen hiện lên, những cảnh tượng trước đây xuất hiện dồn dập trước mắt anh.

Trong nhà lộn xộn, không hề sạch sẽ gọn gàng như bây giờ. Nó hoàn toàn cho thấy cảnh một người cha tự mình nuôi con.

Ba ba tử thần nhíu mày. Thành thật mà nói, anh vẫn cho rằng trước kia nhóc con sống rất tốt.

Bây giờ, nơi những cuốn sách được sắp xếp gọn gàng, có một chiếc xe lắc trẻ con màu hồng được đặt ở đó.

Nhóc con đang ngồi trên xe lắc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ngọt ngào hơn bây giờ đôi chút. Bé cười hi hi ha ha gọi: “Ba ba, ba ba! Mau nhìn con nè!”

Đợi đến khi người đàn ông nhìn qua, nhóc con lập tức trượt ra. Người đàn ông tiều tụy kia bế bé khỏi xe lắc, “Cục cưng giỏi quá! Ba ba yêu cục cưng nhất!”

Người đàn ông vừa nói vừa lột một quả bơ: “Đây là gì nhỉ?”


“Quả bơ ạ!” Nhóc con hưng phấn kêu lên: “Cái này… Mẹ bạn kia cũng cho bạn ấy ăn cái này ạ.”

Ba ba tử thần có thể nghe hiểu. Bé nói là mẹ đứa bé trên TV cũng cho đứa bé ấy ăn quả này.

Bấy giờ người đàn ông có điện thoại.

Đầu kia là bác sĩ, họ nói tình hình của mẹ Chúc Chúc đang chuyển biến xấu.

Thế là, ba ba tử thần liền thấy ba Chúc Chúc còn chưa kịp cho Chúc Chúc ăn bơ đã bế bé lên, vội vàng ra ngoài.

Tử thần ba ba ở lại phòng, đây là phòng ký ức.

Anh phất tay, những ký ức này liền biến mất, trả lại sự sống chân thực hiện tại.

Đôi vợ chồng kia đang trải qua một cuộc sống yên bình, mỹ mãn. Trong phòng không còn lưu lại chút vết tích tồn tại nào của đứa bé.

Kim Sân quay người rời khỏi nơi này.

Anh không hề nghe thấy, sau khi anh đi, ba Chúc Chúc đột nhiên mở miệng nói: “Luôn cảm thấy trong nhà thiếu một cái gì đó, lạ thật.”

Mẹ Chúc Chúc để sách xuống, ngồi sát lại. Cô ấy nhíu mày nói: “Em cũng luôn có cảm giác này. Dường như em đã mơ một giấc mơ, rồi đột nhiên tỉnh giấc, thì không còn nhớ trong mơ đã từng phát sinh chuyện gì nữa.”

Ba ba tử thần đang đi trên đường thì bỗng nhiên nhìn thấy một cái siêu thị lớn đang giảm giá ở cách đó không xa, có bày ở phía ngoài một chiếc xe lắc trẻ em màu hồng.

Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi đến rồi mua một chiếc. Lúc anh xách theo cái xe lắc màu hồng trở về, thì thấy thần số hai đứng ở giao lộ kế tiếp.

Kim Sân vẫn xách chiếc xe lắc trẻ con màu hồng trên tay, đi ngang qua tử thần số hai nhưng không hề liếc nhìn anh ta.


Tử thần số hai tức đến nghiến răng, anh ta lên tiếng châm chọc: “Kim tiên sinh gần đây sống rất tốt ấy nhỉ.”

Kim Sân nghe được câu này mới quay đầu nhìn tử thần số hai. Trong mắt anh không có một gợn sóng, tựa như muốn nói có việc thì nói, không việc thì xéo.

Nhất thời, tử thần số hai cũng không biết nên nói gì, thế là Kim Sân liền đi.

Tử thần số hai tức muốn nổ phổi, con trai anh ta! Nhất định phải giết cái bug nhỏ kia!

Buổi chiều, lúc nhà trẻ tan học, tử thần số hai đón được con trai bảo bối của mình. Anh ta còn chưa mở miệng nói gì thì con trai bảo bối đã nói trước: “Ba ba, ba ba, về sau con sẽ làm kỵ sĩ cho em gái công chúa đó!”

Con trai bảo bối vừa nói vừa lôi cái lưỡi hái nhỏ của mình ra, giống như đó là một thanh vũ khí của kỵ sĩ, nó tồn tại để bảo vệ công chúa.

Tử thần số hai có hơi hối hận. Lúc trước, khi con trai anh ta phát hiện anh ta có năng lực đặc biệt đã hưng phấn ôm lấy anh ta nói: “Ba ba thật lợi hại! Ba ba có phải đi đánh người xấu không ạ? Ba ba thật sự là đại anh hùng, sau này con cũng muốn làm một đại anh hùng!”

Lúc ấy anh ta không nên gật đầu, mà phải lắc đầu rồi nói thẳng là. Ba ba vì muốn thăng cấp mà có thể không từ thủ đoạn, sẽ không làm anh hùng.

Con người, có thể dối trá nhưng không được hư vinh. Nếu lúc ấy anh ta không tham luyến chút hư vinh đó, thì hiện tại sao lại đến mức này chứ!

Tử thần số hai tức ngực nói: “Thừa Khiếu, con có nhớ ba ba cho con đến nhà trẻ để làm gì hay không đó?”

Hồ Thừa Khiếu vỗ ngực nhỏ: “Nhớ, nhớ chứ ạ. Con phải bảo vệ các bạn nhỏ ở nhà trẻ. Mỗi ngày con đều bảo vệ mấy bạn ấy mà!”

“Về sau, ba ba phụ trách bảo vệ người lớn, con phụ trách bảo vệ trẻ nhỏ! Con còn muốn làm kỵ sĩ cho em gái công chúa nữa!” Lời này của Hồ Thừa Khiếu có thể nói là quá khí phách rồi!

Tử thần số hai càng thêm tức ngực: “…”

Hai con là chính sách tốt, tôi muốn hai con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận