Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Tiểu Chúc Chúc cũng giống tuyệt đại đa số những cô bé khác. Bé yêu thích công chúa và tràn đầy sức sống.

Bé tít tít khởi động xe lắc trẻ em, vòng tới vòng lui. Tiếng cười hi hi ha ha của bé vang khắp phòng.

Cho dù không chịu thừa nhận, nhưng khi Kim Sân nhìn cảnh này cũng thấy vui lây.

Trên đường về, lúc anh nhìn thấy chiếc xe lắc này và mua nó, chính là vì muốn thấy bé ngạc nhiên thích thú như bây giờ.

Các bóng đen cũng bị hấp dẫn, chúng vây quanh phòng khách.

Tiểu Chúc Chúc gọi một lúc lâu “Ba ba, nhanh ngồi lên xe đi!”

Tử thần đại nhân không đi đến. Thế là một bóng đen trong nhóm liếc nhìn tử thần đại nhân, sau đó lần lần mò mò đến gần Chúc Chúc.

Bây giờ Chúc Chúc không sợ các bóng đen nữa, bởi vì các bóng đen đã bện tóc đẹp, làm cơm cho bé. Cho nên Chúc Chúc nhìn bóng đen ——

“Ngồi đằng sau nè!” Tiểu Chúc Chúc vô cùng kích động vỗ vỗ xe ô tô của mình. Sau xe lắc có một chỗ nho nhỏ, chỗ đó là để bọn trẻ chở đồ, được mô phỏng như xe ô tô.

Chúc Chúc vẫn còn quá nhỏ, bé vẫn chưa hiểu ba ba bé không thể ngồi lên chỗ kia được.

Bóng đen vốn rất lớn, nó nhìn cái chỗ nhỏ tí hin kia. Sau đó nó cuộn thành một cục, rồi ngồi lên.

Chúc Chúc vô cùng vui vẻ, bé chở bóng đen đi “Đua xe”. Đương nhiên, tốc độ của xe lắc có hạn định. Vì tốc độ chậm nên có đụng phải đồ vật gì cũng sẽ không theo quán tính mà bay ra ngoài, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến Tiểu Chúc Chúc đang tự tạo âm thanh ——

“Tích tắc tích tắc —— “

“Ba ba nhìn nè, con lái rất nhanh nha!”

Chúc Chúc lắc lắc tay nhỏ, sau đó quay vô-lăng, lái về phía phòng bếp.

Chúc Chúc nhỏ giọng nói với bóng đen: “Bây giờ chúng ta sẽ giả bộ đi mua thức ăn nha, giống như người lớn lái xe chở trẻ con đi mua thức ăn ấy.”


Bóng đen vẫn là một cục đen thui, cũng không biết chúng nghe có hiểu hay không. Tiểu Chúc Chúc ngầm thừa nhận là chúng nghe không hiểu, thế là bé tiếp tục nói: “Chú phải nhìn ở đó xem, có thức ăn chúng ta muốn mua hay không.”

Bóng đen ngồi sau xe lắc, lắc lư người nhìn Đông nhìn Tây.

Tử thần tiên sinh nhìn một lúc rồi lên tầng về phòng sách. Hiệu quả cách âm của phòng sách ở tầng hai rất tốt, nhưng lúc tử thần tiên sinh về phòng sách cũng không có đóng cửa. Cho nên, anh vẫn có thể nghe được tiếng cười hi hi ha ha của nhóc con ở dưới.

Đừng nhìn bé nhỏ xíu như vậy, nhưng lúc cười tiếng lại rất vang. Tử thần tiên sinh ngờ rằng đứng ở con đường bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng cười của bé.

Mãi đến khi dưới tầng đột nhiên truyền đến tiếng “Rầm”, Kim Sân liền căng thẳng. Gần như chỉ trong chớp mắt, anh đã đi xuống dưới tầng. Anh thấy xe lắc của nhóc con bị lật, không thấy bé đâu cả!!!

Phòng nghỉ bên cạnh có tiếng động nên Kim Sân nhanh chóng vào đó. Anh thấy mấy bóng đen đang xử lí máu trên trán Tiểu Chúc Chúc.

Mặt nhóc con đều là nước mắt. Lúc bé nhìn thấy ba ba, bé lập tức vươn cánh tay nhỏ, khóc hu hu gọi: “Ba ba, ôm…”

Bóng đen đã bắt đầu khử trùng, đau dữ dội.

Kim Sân vừa tức vừa sốt ruột, nên vội vàng đi đến. Anh thấy bé đang nước mắt giàn giụa, cái trán còn rách một mảng lớn, vẫn còn đang chảy máu. Anh rất tức giận nhưng lại không được phát cáu, chỉ có thể nhanh chóng bế người lên.

Bóng đen còn đang xử lí vết máu. Trước đó các bóng đen còn chưa biết cách giải quyết vấn đề trẻ con sinh bệnh, nhưng sau đó đã học cho nên xử lí cũng đâu vào đấy.

Lúc này Kim Sân cũng biết được, ban đầu bé lái xe chạy rất trơn tru. Kết quả, Tiểu Chúc Chúc quá đắc ý, lúc đi ngang qua ghế sa lon liền đứng lên lấy con vịt đồ chơi bên cạnh. Bé làm động tác này quá nhanh khiến các bóng đen căn bản không kịp kiểm soát xe. Do đó, lúc bé đứng lên, xe lắc vừa vặn tông trúng ghế sa lon.

Nếu Tiểu Chúc Chúc vẫn ngồi trong xe thì chắc chắn sẽ không có việc gì. Nhưng bé lại đứng lên, cho nên theo quán tính bé liền trực tiếp ngã lộn chổng vó xuống, đập vào cạnh bàn. Xe lắc cũng bị lật luôn.

Kim Sân tức điên lên rồi, nhưng mặt nhóc con vẫn còn giàn giụa nước mắt: “Ba ba ơi, đau quá!”

Nhóc con nước mắt đầy mặt. Sau khi bóng đen làm sạch vết thương xong thì bắt đầu khâu vết thương lại. Nước mắt nhóc con chảy càng nhiều, bé tủi thân méc ba ba: “Cái bàn! Đụng con!”

Kim Sân liền làm cái việc mà rất nhiều phụ huynh đã làm——


“Tí nữa ta sẽ đánh nó, con đừng động, để bóng đen khâu vết thương cho con nhé.”

Tử thần đại nhân đã từng nhìn thấy trẻ con loài người bị ngã sấp, té khóc. Lúc đó người lớn sẽ đá một cái, rồi dỗ con cháu mình: “Bà đánh nó rồi, cục cưng đừng khóc nữa nhé.”

Lúc ấy anh cảm thấy loài người thật vớ vẩn lại hiếm thấy.

Bây giờ, anh lại dùng tới kiểu câu này.

Nhóc con ngừng, không khóc nữa, đôi mắt bé đỏ ngầu. Trên đầu bé đang được bóng đen dán băng gạc. Bé kéo tay Kim Sân, nước mắt rưng rưng nói: “Ba ba, đừng đánh bạn ấy nhé, để con nói bạn ấy trước đã…”

Bóng đen đã băng bó xong, nhóc con giãy giụa muốn xuống. Bé chạy chậm từ phòng nghỉ ra phòng khách. Bé ngồi xổm trước bàn trà, nhỏ giọng nói: “Về sau bạn không được đụng tớ nữa…”

Sau đó lỗ tai nhỏ xích lại gần, bé liền nghe được bên trong có một âm thanh rất nhỏ: “Rõ ràng là bạn đụng tớ mà…”

Tiểu Chúc Chúc sốt ruột, nói: “Làm gì có, tớ còn lâu mới đụng bạn.”

Rõ ràng lúc ấy, chính là cái bàn đụng trúng bé.

“Tớ đâu biết động đậy, làm sao có thể đụng trúng bạn, là bạn đụng trúng tớ mà.”

Chúc Chúc nước mắt rưng rưng nhìn bàn trà. Hình như đúng thế thật, cái bàn không hề động đậy, lúc ấy chỉ có bé động…

Chúc Chúc nghĩ nghĩ, bé sờ lên bàn trà lại lau nước mắt: “Vậy có phải tớ đụng bạn bị thương rồi không? Thổi cho bạn nhé…”

Chúc Chúc sát tới thổi thổi bàn trà: “Về sau sẽ không đụng trúng bạn nữa.”

‘Bàn trà’ phát ra âm thanh: “Bạn thật là một cô bé ngoan, biết sai sẽ sửa.”

Được khen là bé ngoan, Tiểu Chúc Chúc lập tức đứng lên đi tới bên cạnh ba ba: “Ba ba, bạn ấy không đụng con, là con đụng trúng bạn ấy, không được đánh bạn ấy đâu ạ.”


Đôi mắt nhóc con đỏ ngầu, trên mặt vẫn còn nước mắt. Trên trán bé dán một miếng băng gạc, bé đáng thương nhìn ba ba: “Ba ba cũng không được đánh con…”

Tử thần đại nhân, người vừa lồng tiếng cho ‘Bàn trà’ lạnh giọng nói: “Vậy sau này khi ngồi xe không được phép đứng lên, biết chưa?”

Chúc Chúc nghĩ nghĩ lại nhìn xe lắc của mình, nói: “Chắc chắn là vì không có ghế an toàn cho trẻ em, con nghe những bạn nhỏ khác nói, con nít như bọn con khi ngồi xe đều phải ngồi vào ghế an toàn…”

Kim Sân nhìn cái xe lắc ngay cả dây an toàn cũng không có kia, anh cảm thấy anh cần phải thu mua cái công ty này!

Vốn tưởng chuyện ngồi xe bị đập đầu cứ trôi qua như vậy. Thế nhưng, buổi tối nhóc con về phòng, lúc bé nhìn vào gương liền oa một tiếng khóc lên ——

“Ba ba!”

Kim Sân đang ở phòng khác đọc sách, nghe thấy tiếng khóc thì giật nảy mình. Anh vội vàng chạy tới, kết quả là nhìn thấy Tiểu Chúc Chúc đứng trước gương khóc thút tha thút thít nói: “Không… Không đẹp…”

“Con… Không đẹp…”

Cảnh này vốn làm cho người ta rất đau lòng, nhưng tử thần đại nhân lại thấy buồn cười. Anh nhịn cười đi tới, ngồi xổm bên cạnh nhóc con: “Làm gì có, rõ ràng là rất xinh đẹp mà.”

Chúc Chúc lại nhìn mình trong gương, gạt nước mắt rồi hỏi: “Thật ạ?”

“Đương nhiên là thật chứ.” Kim Sân nói: “Ba ba sẽ không gạt con.”

Đúng, ba ba sẽ không nói dối.

Tiểu Chúc Chúc lau nước mắt, bé cảm thấy dường như mình đã xinh đẹp hơn.

Bé chui vào trong chăn, Kim Sân lại kéo cho đầu bé lộ ra, sợ chăn sẽ cọ rơi băng gạc trong lúc bé ngủ.

Trước đó, Chúc Chúc rất sợ các bóng đen. Bé cảm thấy các bóng đen đều là quỷ và muốn ăn thịt trẻ con. Nhưng buổi tối bé chỉ ngủ có một mình, nên Tiểu Chúc Chúc đã quen vùi cả đầu vào trong chăn. Mặc dù bây giờ đã hết sợ, nhưng bé đã thành thói quen không vùi đầu vào chăn thì bé sẽ ngủ không được.

Tử thần đại nhân không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, chí ít là chưa từng dém chăn cho nhóc con nên cũng không biết chuyện này.

Kim Sân nhìn bé ngoan ngoãn gối lên cái gối ngủ màu hồng. Đôi mắt to tròn long lanh của bé nhìn anh chăm chú, hoàn toàn không có ý muốn đi ngủ.


“Ba ba, ba ba, kể chuyện cho con nghe đi!”

Tay nhỏ của nhóc con đặt bên ngoài chăn. Bé tìm tìm, rồi lấy ra một quyển sách xanh đỏ đỏ sách đưa cho tử thần ba ba, nói: “Chính là câu chuyện công chúa này nè!”

Kim Sân cúi đầu xuống, nhìn quyển truyện cổ tích: “…” Anh không hề muốn kể câu chuyện ấu trĩ này.

Tiểu Chúc Chúc nhìn anh với ánh mắt mong chờ, tựa như không kể chuyện thì bé sẽ không ngủ.

Tử thần đại nhân thỏa hiệp. Anh lật sách ra: “Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp…”

Nhóc con nghe rất nghiêm túc.

Tử thần đại nhân tiếp tục kể: “Vào một ngày, có một con rồng ác bay tới, bắt công chúa đi…”

Tử thần ba ba đang chuẩn bị kể đến đoạn quốc vương dán cáo thị tìm người cứu công chúa.

Tiểu Chúc Chúc lại mở to hai mắt, trong âm sữa đều là lo lắng: “Nhanh kể đến cha mẹ công chúa đi ạ!”

Tử thần đại nhân mặt không đổi sắc: “Cha mẹ công chúa biết tin liền dẫn theo quân đội, cầm kiếm, xuất phát đến hang động của rồng lớn để cứu công chúa về…”

Mặc dù Tử thần đại nhân không có năng lực bịa cốt truyện, nhưng Tiểu Chúc Chúc cũng chẳng hề có kiến thức. Cho nên kết quả là ——

“Trán tiểu công chúa bị thương nhẹ, nhưng vẫn về được với cha mẹ. Từ đó, cô tiếp tục làm một tiểu công chúa xinh đẹp vui vẻ nhất.”

Sau khi nhóc con nghe xong liền nhẹ nhàng sờ lên băng gạc trên trán mình: “Con cũng giống công chúa trong truyện, trán con cũng bị thương nè ba.”

Kim Sân: “…” Đó là vì công chúa trong truyện là do anh bịa ra.

Nhóc con đột nhiên nghĩ ra một chuyện quan trọng, bi bô nói: “Ba ba, ba ba. Nếu con bị rồng bắt đi, ba nhất định phải tới cứu con nha.”

“Nếu các bạn nhỏ khác đều được cha mẹ cứu đi, sẽ chỉ còn mình con ở đó, con sẽ rất sợ rất sợ đó…” Trước kia ở nhà trẻ, các bạn nhỏ khác đều được cha mẹ đón về, chỉ có bé là không có ai đón. May mà lúc đó không có rồng, nếu có rồng hư mà chỉ có mình bé ở đó, bé sẽ sợ!

Bàn tay cầm sách của tử thần đại nhân chưa từng biểu lộ tình cảm hơi run một chút. Anh dém chăn cho bé, nhẹ giọng nói: “Vậy nếu con gặp phải nguy hiểm gì, thì hãy gọi tên ba ba.”

Ba ba kiểu gì cũng sẽ tới cứu con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận