Cha Tui Nói Ổng Là Thần

Cô giáo nhà trẻ cảm thấy hôm nay bọn trẻ rất kỳ quái, có cảm giác giống như được tiêm máu gà vậy, đôi mắt các bé sáng ngời. Lúc ngủ trưa, gần như tất cả bọn trẻ đều không ngủ, cứ thì thầm nói chuyện với nhau mãi.

Lớp khác đều thành nhóm ba đến năm bạn nhỏ, lớp bọn họ một lần hợp lại là tất cả các bạn nhỏ luôn.

Cô giáo nhà trẻ cảm thấy rất thú vị, nhưng cũng chẳng để trong lòng. Bọn trẻ đoàn kết là một chuyện tốt.

Rất nhanh đã đến buổi chiều, những bạn nhỏ lớp một đứng chung một chỗ, chờ cô giáo gọi tên các bé.

“Hoa Tiểu Minh, phụ huynh của em đến đón rồi.”

Hoa Tiểu Minh đeo cặp sách nhỏ lên, lề mà lề mề nói: “Chờ con một chút ạ…”

Bé ấy nhất định không thể ra ngoài ngay, bởi vì bé ấy còn phải đợi một bạn nhỏ nữa cùng đi ra mới được.

Trong lúc vô tình, cô giáo quay đầu lại thì thấy đôi mắt của đám nhóc này đều sáng ngời. Toàn bộ đều ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhìn cô ta với ánh mắt chờ đợi, lực sát thương có thể nói là rất lớn.

Hôm nay bọn trẻ sao thế nhỉ?

Cô giáo nhìn vị phụ huynh kế tiếp, rồi tiếp tục gọi tên một bạn nhỏ ——

“Lý Hạo Khang, ba ba em đến đón rồi.”

“Đến rồi kìa, đến rồi kìa!” Bạn nhỏ hỗn thế ma vương của lớp ngày trước lập tức kéo bạn học Hoa Tiểu Minh vẫn chưa chịu đi, chạy ra ngoài.

“Lý Hạo Khang, em đi chậm thôi, bạn Tiểu Minh không theo kịp em đâu.”

Bạn nhỏ Hoa Tiểu Minh vội vàng nói: “Theo kịp ạ, theo kịp ạ!”

Sau đó hai bạn nhỏ lập tức chạy ra ngoài.

Cô giáo: “…” Hôm nay bọn trẻ không giống ngày thường, đây không phải ảo giác của cô ta nữa.

Bọn trẻ đều đáng yêu đến bất thường. Cô ta nhớ trước đây Hoa Tiểu Minh vừa tới trường đều mang vẻ im lặng, bây giờ nhìn lại có vẻ hoạt bát vui tươi, trong lòng cũng thấy vui mừng.

Hai bạn nhỏ ra ngoài, lúc đi qua cửa còn quay đầu nhìn Hồ Thừa Khiếu và Chúc Chúc. Sau đó khẽ gật đầu với các bạn, giống như ám hiệu  đã hoàn thành một bí mật vậy.

“Người mặc âu phục đứng chỗ đó chính là ba ba tớ,” cậu bé nói: “Cậu đi nói với ông ấy đi.”

“Bà nội tớ. Kia là bà nội tớ.” Bạn học Hoa Tiểu Minh nói.

Thế là hai bạn nhỏ đều vô cùng căng thẳng, các bé là người bắt đầu kế hoạch lớn nên nhất thiết không được thất bại nha. Hôm nay, lúc ở trường, tất cả bạn nhỏ đều đã luyện tập nhiều lần. Bởi vì các bé không biết cha mẹ ai sẽ tới trước, cho nên tất cả đều phải luyện tập.

Nếu bạn nhỏ lượt sau nói sai cũng không sao, vì đến lúc đó sẽ có những bạn nhỏ đã đi ra trước nói giúp. Nhưng hai bạn nhỏ đầu tiên không được nói sai, bởi vì nói sai sẽ bị phụ huynh phát hiện ngay.

Hai bạn nhỏ rất căng thẳng, nhưng vẫn theo kế hoạch đi tới chỗ phụ huynh của đối phương.

Cả bà nội Hoa Tiểu Minh và phụ huynh nhà khác đều rất kinh ngạc, đây không phải đứa trẻ mình muốn đón mà.

Sau đó, họ nghe thấy bạn nhỏ trước mặt bi bô nói với vẻ căng thẳng: “Chú ơi, lát nữa các bạn ở lớp chúng cháu sẽ đến nhà em gái công chúa lấy đồ, Lý Hạo Khang cũng đi cùng có được không ạ?”


“Nhà em gái công chúa có xa không cháu?”

Không hề giống tưởng tượng của bọn trẻ. Trong tưởng tượng của chúng, phụ huynh sẽ không nói như vậy đâu. Bạn nhỏ Hoa Tiểu Minh bị giật mình, không biết phải nói thế nào nữa.

Cũng may, lúc này Lý Hạo Khang đã thuyết phục được bà nội Hoa Tiểu Minh. Cậu bé vội vàng lại gần giúp một tay: “Không xa đâu ạ, là tòa lâu đài màu hồng kia kìa ba, cả lớp chúng con đều đi.”

Sở dĩ chú Lý hỏi có xa không, ý là hỏi có muốn ngồi xe đi không, chứ không phải là không đồng ý.

Không chỉ vì bạn nhỏ nhà khác đã đến hỏi, mà chủ yếu vẫn vì toàn bộ bạn nhỏ đều muốn đi. Nếu con trai anh ta không đi thì sẽ có vẻ không hợp nhóm.

Hoa Tiểu Minh thở phào nhẹ nhõm. Hai bạn nhỏ liếc nhìn nhau.

Phụ huynh lớp một đều đứng chung một chỗ. Giọng của hai bạn nhỏ lại không nhỏ, đương nhiên đều đã nghe được. Một phụ huynh trong nhóm lại hỏi ——

“Cả lớp đều phải đi hả cháu?”

“Đúng thế ạ. Chúng cháu đã nói xong lúc ở trường rồi ạ. Tất cả chúng cháu đều muốn đi. Chú ơi, bạn nhỏ nhà chú cũng đi cùng có được không ạ.”

“Đương nhiên phải đi chứ.”

“Đi cả, đi cả.”

Mặc dù mấy vị phụ huynh không hề biết bọn trẻ muốn đi lấy cái gì, nhưng những bạn nhỏ nhà người ta đều đã bàn bạc xong ở trường. Các bé đều nói muốn đi thì làm phụ huynh sao có thể ngăn cản đây.

Thế là bọn trẻ ra ngoài sau liền nghe được cha mẹ của mình nói đều đi cả.

Nói cách khác là không cần các bé trình bày nữa. Tất cả các bé đều vui sướng đến hỏng rồi.

Thế là, những phụ huynh đến đón con hôm nay cũng không đi ngay như bình thường, mà cùng bạn nhỏ đứng ở một bên chờ các bạn nhỏ khác ra.

Lúc gọi “Hồ Thừa Khiếu”, Hồ Thừa Khiếu đi ra thì nghe thấy ba ba cậu hỏi: “Hồ Thừa Khiếu, các con đến nhà em gái công chúa của con làm gì đó?”

Tử thần số hai chỉ thuận miệng hỏi nhưng trong lòng anh ta đã có đáp án sẵn. Đương nhiên anh ta biết, phía sau lâu đài của Kim Sân có một vườn trái cây. Mỗi ngày Kim Sân đều mang trái cây cho anh ta. Bây giờ trái cây trong vườn đã chín, rất có thể những bạn nhỏ này là được Chúc Chúc gọi về nhà lấy trái cây.

Hồ Thừa Khiếu: “Đây là bí mật ạ, không thể nói cho ba biết đâu.”

Tử thần số hai: “…” Dẹp đi, anh ta còn không biết trong cái đầu nhỏ của con mình đang nghĩ gì ư.

Hồ Thừa Khiếu quay đầu lại thì thấy Chúc Chúc đi ra. Em gái công chúa đi đến trước mặt ba ba bé. Vị ba ba hung hăng nhất nhà trẻ liền ngồi xổm xuống, lau mặt cho em gái công chúa ——

“Cục cưng, con muốn đi chơi với các bạn à?”

Kim Sân đến muộn, lúc tới liền nghe những phụ huynh khác đang thảo luận về việc các bạn nhỏ lớp một muốn đi chơi.

Chúc Chúc mới nhớ ra là bé chưa nói cho ba ba biết: “Ba ba, ba ba, các bạn muốn đến nhà chúng ta ạ…”

Mặc dù Kim Sân cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất nhanh anh đã nghĩ ra. Tầng ba nhà anh có một công viên trò chơi trẻ em cỡ nhỏ, mà các bạn nhỏ loài người thì thích chơi đùa cùng nhau.

Kim Sân nói: “Đương nhiên là được.”


Chúc Chúc là bạn nhỏ ra sau cùng, thế là Hồ Thừa Khiếu vung tay lên, dẫn tất cả bạn nhỏ đi ở phía trước.

Các phụ huynh thì đi ở phía sau, thì thấy cảnh bọn nhóc vừa đi vừa chạy, thì thầm với nhau vô cùng phấn khích.

Trông cái vẻ hoàn toàn quên mất mình còn có cha mẹ.

Một phụ huynh trong nhóm nói: “Nhìn bọn nhỏ phấn khích chưa kìa.”

“Bây giờ trẻ con tan học đều phải về nhà, không giống chúng ta lúc bé. Khi còn bé tôi sống trong đại viện, vừa tan học là các bạn nhỏ sẽ cùng nhau chơi đùa, chưa đến giờ ăn cơm là chưa chịu về đâu.”

“Lúc bé tôi cũng thế, lúc ăn cơm còn mang chén sang nhà người khác ăn. Bây giờ tuổi thơ của các bé thật sự thiếu đi rất nhiều niềm vui như kiểu cùng chơi với nhau như thế.”

Kim Sân và tử thần số hai là hai kẻ không có tuổi thơ nên bị lạc loài trong nhóm phụ huynh, chỉ có thể nghe bọn họ nhớ lại quá khứ.

Lâu đài nhà Kim Sân chiếm diện tích rất lớn ở phía sau tiểu khu. Đằng trước lâu đài là vườn hoa, đằng sau là vườn trái cây.

Nhà trẻ ở trước tiểu khu, phần lớn lúc phụ huynh đón con đều không đi ngang qua nhà Kim Sân. Nhưng vì bọn trẻ thường xuyên nói về tòa lâu đài này, nên tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận nó là biệt thự.

Toàn bộ lớp, ngoại trừ tử thần số hai thì những gia đình khác đều ở biệt thự. Cho nên họ không quá ngạc nhiên với lâu đài màu hồng của em gái công chúa mà bọn trẻ nói. Họ chỉ cảm thấy chắc nó chỉ là một ngôi biệt thự màu hồng mà thôi.

Nhưng chờ đến lúc bọn họ vòng qua một chỗ ngoặt, khi nhìn thấy ngôi nhà xuất hiện ở trước mặt, họ liền nghĩ ngay đến lâu đài…

Chẳng qua người lớn không bị giật mình như các bạn nhỏ đi trước, có ngạc nhiên nhưng không hề nói gì.

Lúc Chúc Chúc dẫn theo bọn trẻ đến trước cổng, thì cánh cổng lớn nhà Chúc Chúc tự động mở ra.

Chúc Chúc dẫn các bạn nhỏ đi vào trong. Các bạn nhỏ vẫn nhớ nói với cha mẹ mình: “Ở đay đợi con nhé, con vào một lát là ra liền.”

Đúng vậy, các bạn nhỏ đều thỏa thuận ngầm là cha mẹ mình sẽ chờ bên ngoài lâu đài chứ không vào.

Kim Sân thì lại hào phóng nói: “Các vị vào uống chén trà chờ bọn trẻ đi.”

Hiển nhiên các vị phụ huynh không hề ngại ngùng, liền đi theo vào.

Vừa vào cổng sắt lớn đã ngửi thấy hương hoa. Hai bên đường thông về lâu đài được trồng mấy cây ăn quả, trên cây kết đầy trái, còn có đủ loài hoa nữa.

Các vị phụ huynh thưởng thức toàn bộ lâu đài bằng đôi mắt của một người trưởng thành, bọn trẻ lại chỉ thấy những gì chúng thấy ——

“Em gái công chúa, nhà cậu nhiều quả quả quá!”

Quả quả mua trong siêu thị và quả quả mọc trên cây cho bọn trẻ cảm giác không giống nhau.

Hồ Thừa Khiếu là đứa cầm đầu, đương nhiên cậu vẫn nhớ chuyện hôm nay phải làm: “Mấy đứa nói nhỏ chút đi, đừng nhìn cây ăn quả nữa, hôm nay chúng ta tới làm gì mọi người còn nhớ không đó?”

Mười mấy bạn nhỏ gật đầu. Hồ Thừa Khiếu hỏi em gái công chúa con quái vật kia ở đâu, sau đó phân công mọi người: “Mấy đứa ở đây bảo vệ em gái công chúa và cây ăn quả, tớ đi đánh quái thú.”

“Anh đi một mình hả?” Chúc Chúc cũng muốn đi. Mặc dù bé rất sợ, nhưng bé muốn đi cùng Hồ Thừa Khiếu.


“Anh có lưỡi hái, các em đâu có.” Hồ Thừa Khiếu nói: “Anh đi một lát sẽ về.”

Cậu nói xong lại nhìn em gái công chúa. Cậu nhớ đến một cảnh trong phim truyền hình, bèn ôm em gái công chúa rồi nói: “Chờ anh trở lại, chúng ta sẽ cùng ăn quả quả.”

Sau khi Hồ Thừa Khiếu nói xong, cậu thả em gái công chúa ra rồi lấy lưỡi hái nhỏ từ trong quần áo. Cậu không hề quay đầu lại, mà nhanh chân chạy về phía trước!

Bạn nhỏ Hồ Thừa Khiếu nghĩ, giờ phút này, bóng lưng của cậu chắc chắn sẽ giống một anh hùng thật sự!

Hôm qua Chúc Chúc bị chó ba đầu dọa sợ, nên Kim Sân đã bắt nó chạy về chỗ trước đó của nó. Nhưng chó ba đầu cọ cọ run run, lại tự quay về, lén lút trốn trong vườn trái cây phía sau.

Kim Sân không hề biết chó ba đầu đã quay lại. Buổi sáng Chúc Chúc ra xem quả quả thì thấy cái đuôi của chó ba đầu, cho nên Chúc Chúc biết quái thú trốn ở chỗ này.

Hồ Thừa Khiếu cầm lưỡi hái nhỏ trong tay, đi theo đường nhỏ về phía đó. Mùi trái cây thơm dịu tỏa ra từ hai bên đường, Hồ Thừa Khiếu rất cảnh giác, nhưng cậu tìm trái tìm phải vẫn không tìm được đại quái thú kia.

Hồ Thừa Khiếu học theo cách của ba ba, nằm nhoài trên cỏ nghe tiếng động. Thế mà cậu lại thưc sự nghe được tiếng khò khè khò khè.

Hồ Thừa Khiếu vội vàng đứng lên, theo âm thanh kia cậu tìm được quái thú ba cái đầu thật to đang dựa tường ngủ.

Nhìn nó rất rất to, còn to hơn cả người lớn. Ba cái đầu dựa sát vào nhau, đều đang ngủ say.

Hồ Thừa Khiếu nhìn thấy cảnh này, nhưng là một anh hùng quang minh chính đại, cậu là sẽ không chơi đánh lén đâu!

Thế là, Hồ Thừa Khiếu hét lớn một tiếng: “Quái thú! Mau dậy đi!”

Ba cái đầu, có một trong số đó mở mắt, thì thấy nhóc tỳ trước mặt.

Sau đó nó lại nhắm mắt, ngủ tiếp.

Hồ Thừa Khiếu bị thái độ này của nó làm cho tức điên lên, cậu đi tới: “Mau dậy đi! Bọn khốn dám bắt nạt em gái công chúa, mau dậy đi!”

Lúc này, ba cái đầu đều tỉnh dậy, đứng lên. Hồ Thừa Khiếu phải ngửa đầu mới có thể nhìn thấy đầu nó.

Ba cái đầu, một cái đầu trong đó mở cái miệng thật to ra, lộ ra hàm răng sắc bén!

Mặc dù Hồ Thừa Khiếu đã run chân rồi, nhưng cậu vẫn lấy lưỡi hái nhỏ ra, hung hăng nói: “Hôm nay tao phải giúp em gái công chúa báo thù, đồ bại hoại chúng mày!”

Đầu chó dữ tợn bắt đầu hừ hừ, tiếng động nghe vào tai rất đáng sợ. Hồ Thừa Khiếu cũng bắt đầu vung lưỡi hái nhỏ muốn liều mạng xông lên.

Ngay lúc này, lưỡi hái nhỏ của Hồ Thừa Khiếu bị cướp đi. Hồ Thừa Khiếu quay đầu thì thấy có một ông chú…

Giờ đổi thành quái vật bên kia chuẩn bị xông qua, Hồ Thừa Khiếu vội vàng đưa tay ngăn cái chú lạ hoắc lạ huơ này lại ——

Mặc dù đã nói ngưới lớn sẽ do ba ba bảo vệ, còn cậu sẽ bảo vệ trẻ con. Nhưng tình huống này quá khẩn cấp, nên không cần chia ra như vậy làm gì.

Hồ Thừa Khiếu đứng chắn trước mặt cái chú to đầu, rồi lộ vẻ hung ác với quái thú ——

“Không được tới đây!”

“Trong tay tao không có lưỡi hái, nên mày không được tới!” Đánh nhau cũng phải có quy tắc cơ bản, kiểu như cậu không ăn hiếp đối phương đang ngủ, thì đối phương cũng không ăn hiếp cậu khi cậu không có vũ khí trong tay.

Ông chú phía sau vốn đang nghiêm mặt, nghe thế thì cười ra tiếng.

Một phần là kinh ngạc vì động tác bảo vệ mình của thằng nhóc. Ông ta sống nhiều năm như vậy nhưng đây là lần thứ hai có người bảo vệ ông ta…

Một phần khác là kinh ngạc vì logic vô cùng kỳ diệu của thằng nhóc này.

Ông ta đưa lưỡi hái nhỏ cho cậu nhóc, liền thấy cậu cầm lưỡi hái nhỏ xông tới, có vẻ muốn liều mạng.


Thật đúng là… Dũng cảm.

Nhưng lưỡi hái nhỏ mà đi đối phó với chó dữ địa ngục, đơn giản là như gãi ngứa vậy đó.

Hồ Thừa Khiếu cũng sợ hết hồn. Mà lúc này, Chúc Chúc đáng lẽ phải chờ bên ngoài cũng đã chạy đến, bé ném một quả táo ra.

Ngay sau đó lại xuất hiện thêm mấy đứa nữa, đều cầm táo ném ——

Các bé đều sợ đến ngây người. Quái thú to quá, thật sự có ba đầu kìa! Hồ Thừa Khiếu dũng cảm quá đi! Một mình cậu ấy đánh nhau với quái thú to như thế! Các bạn nhỏ đầy sùng bái! Càng dùng thêm sức ném táo vào quái thú!

Người đàn ông trung niên thấy thú cưng của ông ta bị một đám trẻ con ức hiếp.

Tức chết mất, tức chết mất!

Ngay lúc này, phát giác có tiếng người lớn đến đây, người đàn ông trung niên liền niệm một câu. Bọn trẻ phát hiện không thấy quái thú mà các bé vừa đánh đâu nữa!

Một đứa trong nhóm nói: “Quái thú bị chúng ta đánh chạy rồi!”

Tất cả bạn nhỏ cũng bắt đầu hoan hô: “Chúng ta thắng rồi!”

“Hồ Thừa Khiếu là đại anh hùng!”

Mà lúc này, các vị phụ huynh cũng đã đến nơi. Bọn họ chỉ thấy những quả táo nằm lăn lóc trên đất và bọn trẻ đang vui mừng nhảy nhảy nhót nhót.

Các vị phụ huynh đều rất xấu hổ. Thấy bọn trẻ chạy về phía vườn trái cây bên này, tất cả mọi người chỉ nghĩ là đi hái vài quả. Bọn họ đều cảm thấy đứa trẻ nhà mình là một bé ngoan, nên không quá để ý. Bọn họ hoàn toàn không ngờ bạn nhỏ nhà mình lại dùng quả đánh nhau.

Theo bọn họ nghĩ, bọn trẻ con này đã dùng táo đánh trận.

Mặt ai cũng tái xanh, nhưng đứa trẻ nhà mình lại cứ như thường mà phấn khích bu lại: “Ba ba, vừa chúng con đuổi một con quái thú ba đầu thật to đi rồi!”

“Mẹ, mẹ, Hồ Thừa Khiếu dũng cảm lắm ạ. Một mình cậu ấy đối mặt với quái thú thật to mà không thấy sợ luôn. Sau này con cũng muốn dũng cảm giống cậu ấy!”

Các vị phụ huynh đều tức muốn khóc đến nơi rồi. Mấy đứa không chỉ dùng táo đánh trận, lại còn bịa ra một vở kịch nhỏ nữa hả!

Chẳng qua là đang ở nhà người khác, lại ở trước mặt bọn trẻ như thế này. Thì dù trong lòng các phụ huynh đã tức giận đến luống cuống, nhưng vẫn không dạy dỗ đứa trẻ nhà mình trước mặt nhiều người như vậy, nghĩ đợi về nhà sẽ dạy sau.

Các vị phụ huynh chủ động nhận lỗi với Kim Sân: “Ngại quá, đứa trẻ nhà tôi đã quậy vườn trái cây nhà anh ra thành thế này.”

“Không sao.” Kim Sân hào phóng nói.

Các vị phụ huynh lập tức kiên nhẫn nói với bạn nhỏ nhà mình: “Trước đây ba ba đã dạy con thế nào, không được lãng phí mọi tài nguyên. Đi nhặt táo về đây. Ông cây một năm mới ra được mấy quả, con thoáng cái đã phá hỏng của người ta, ông cây sẽ rất đau lòng đó.”

Thế là, các bạn nhỏ lại đi nhặt toàn bộ quả trên đất lên.

Tử thần số hai nhìn Hồ Thừa Khiếu bị một đứa trẻ khác ôm một cái. Sau đó anh ta đi tới cạnh Kim Sân, vẻ mặt là một lời khó nói hết. Ánh mắt anh ta nhìn về phía trước, nhìn các bạn nhỏ đang vừa vui vẻ nhặt táo bị ném hỏng vừa phấn khích thảo thuận về chuyện quái thù vừa nãy. Tử thần số hai giống như đang vùng vẫy giãy chết hỏi: “Chó địa ngục?”

Kim Sân bóp nát may mắn cuối cùng của anh ta trong trứng nước, gật đầu.

~~~

    Tác giả có lời muốn nói:

      Tử thần số hai: “Hồ Thừa Khiếu, ba phát hiện TV nói rất đúng.”

      Hồ Thừa Khiếu: “???”

      Tử thần số hai: “Trong mỗi bộ phim, người chết nhanh nhất vĩnh viễn là cha của nam chính.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận