Đêm ở Ba Tư, sao sáng lung linh giăng đầy bầy trời u tịch. Ánh trăng khuyết chiếu rọi khắp nơi. Đúng thật là thời gian lý tưởng ọi người cùng nhìn ngắm nhưng nữ chính của chúng ta lại không được như vậy. Nàng đang trong lòng không ngừng đem gia phả của mấy tên bắt cóc và tên bàn tử chết tiệt kia thảy xuống sông n lần.
TMD! Lão nương cư nhiên bị bắt cóc. Còn được một tên béo mất nết mua về. Thế mà hắn lại không cho các nàng ăn uống gì đã bắt đi tắm rồi hầu hạ hắn. TNND! Cái loại chuyện chó má gì thế này?
Tiết Châu trên người là bộ trang phục Ba Tư quốc. Áo ngắn ôm ngang ngực, hở bụng. Quần lụa hồng phấn hơi phùng, dải lụa từ trên xuống dưới có thể nói là mỏng manh, mặc mà như không. Những chỗ nên che cứ ẩn hiện trêu!!!
Kế bên nàng là Hoắc Kiều Thi đang không ngừng chửi rủa:
- Bọn họ cho ta mặc cái gì thế này? Bổn quận chúa sao có thể như nữ tử thanh lâu đi hậu hạ một tên bàn tử chứ? Cái nước Ba Tử này đúng là muốn chết mà!
- Ngậm miệng lại cho ta! - Tiết Châu lia ánh mắt sắc bén của mình về phía nàng ta. Trong lòng cũng đem đầu nàng ta ra chửi ngu ngốc hàng vạn lần. Ở đây tai vách mạch rừng, nguy hiểm chùng chùng mà lại tự tiện nói rõ thân phận mình như thế. Nếu nàng ta chết thì không sao nhưng là sẽ bị bắt ra đem làm con tin, ảnh hưởng đến an nguy của quốc gia a. Sao nữ nhân này không có chút suy nghĩ vậy?
- Ngươi__ Ngươi dám quát ta? - Kiều Thi chỉ vào mặt nàng hét.
- Ngươi có muốn ta may cái miệng của ngươi lại?
- Tiện nhân này! Bổn quận chúa thân phận cao quý, sao ngươi dám__ - Kiều Thi còn chưa nói hết câu, ánh mắt đã trừng lớn sợ hãi nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ nàng.
Sợi dây chuyền bằng vàng, mặt dây chuyền hình giọt nước bằng ngọc sapphie xanh trong trẻo nhưng trên đó rõ ràng có khắc chữ "Bảo" màu vàng. Dù là đứng xa nhưng vơi sự điêu khắc tinh xảo, sâu sắc đó khiến cho người ta không thể không thấy.
Kiều Thi khiếp sợ kinh hô:
- Ngươi là Thiên Bảo quận chúa, ái nữ của Nhiếp Chính vương, là trân bảo trong tay của thái tử và hoàng thượng?
Tiết Châu kinh ngạc. Ủa ủa? Sao nàng ta tự nhiên thông minh biết rõ nàng vậy kìa? Bộ bị ma nhập sao?
Chỉ là nàng không hề hay biết rằng sợi dây chuyền mà hoàng thượng Hoắc Mạnh Kha ban cho nàng vào năm năm trước đã làm chấn động hoàng thất như thế nào. Sợi dây chuyền từ vàng ròng, trên mặt ngọc của dây chuyền là chữ do điêu khắc sư nổi tiếng của Thánh An quốc làm, cũng tốn rất nhiều công sức mà đổ vàng nguyên chất vào khe chữ để làm nổi bật chữ "Bảo" kia. Ý nghĩa chính là bảo vật của hoàng thất. Địa vị tự nhiên cũng nâng lên không khác gì công chúa.
Tiết Châu đâu hề biết mà hiện giờ nàng cũng chả quan tâm. Chỉ mắt đối mắt với Kiều Thi, nghiêm túc:
- Ngươi nếu không muốn chết thì đừng bao giờ nhắc đến thân phận của chúng ta.
Kiều Thi ngây ngốc gật đầu. Đối với thân phận của Tiết Châu cũng e ngại vài phần. Dù nàng ta là đường tỷ của nàng nhưng chung quy cũng không thể không cúi đầu nhượng bộ.
Vậy là không khí liền im lặng mà đi đến căn phòng lớn phía trước. Tiết Châu lướt nhìn phía sau, hai tên lính và hai nữ tì đang đi phía sau như canh chừng bọn họ. Nàng khẽ nhếch môi, một kế hoạch bắt đầu hình thành.
Bước vào bên trong, tên bàn tử dùng bộ mặt kinh tởm hướng các nàng nói:
- Các ngươi mau hầu rượu ta!
Hai tên lính và người hầu vẫn không chịu đi. Tiết Châu cũng thập phần bình tĩnh, bỏ lại một câu cho Kiều Thi rồi tiến lên phía trước:
- Ngươi ở đây.
Nàng nhanh chóng dựa hết toàn thân mềm mại vào người hắn ta. Một tay nâng rượu, một tay vuốt ve ngực hắn. Khoé miệng treo lên nụ cười mị hoặ giả tạo của chính mình:
- Đại nhân, để thiếp hầu hạ ngài.
- Ha ha ha! Mỹ nhân, nàng cũng thật bạo a. - Tên quý tộc cười đến đáng khinh.
Tiết Châu chuốc rượu hắn ta hết chung này đến chung khác. Nàng lại vuốt ve, dựa toàn thân vào người hắn mà đốt lửa. Trong lòng không ngừng phỉ nhổ hắn trăm lần.
- Ha ha ha! Mỹ nhân ta muốn nàng a. - Hắn nửa tỉnh nữa mê, xoay đầu nói với bốn thuộc hạ của mình: Các ngươi ra ngoài đi.
- Dạ. - Bốn người kia cúi đầu từ từ lui ra. Khi cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc Tiết Châu buông xuống cái nụ cười mị hoặc của chính mình.
Mà bên này bởi vì hành động của Tiết Châu mà khiến cho Kiều Thi bất động. Ánh mắt không thể tin được mở to.
Tên béo kia bế lấy Tiết Châu đem lên giường, trong lòng nàng thầm cười lạnh. Một nhát thẳng tắp đánh vào gáy của hắn ta khiến hắn ta lăn đùng ra ngất. Cũng may là hồi trước cha đã dạy nàng chiêu này để phòng thân. Không ngờ bây giờ có nước dùng a.
Nàng dùng chân đạo trên mặt hắn. Vò vò vài lần lại đạp vào bụng hắn ta. Ánh mắt khinh bỉ. TMD! Ta chi ngươi muốn, cho ngươi mất giống luôn này!
Thế là ai đó rất tự nhiên mà... đá vào tiểu đệ đệ của hắn ta!
Sau khi hả giận đủ, nàng nhanh chóng mở tung cửa sổ. Nàng đã quan sát mấy toà nhà của Ba Tư. Đa phần chỉ khó khung trơn, không có hoa văn nối nhau nên có thể thông qua cửa sổ mà đào tẩu.
Bước một chân lên thành cửa, Tiết Châu quay đầu hướng Kiều Thi:
- Đường tỷ, tỷ là không muốn thoát khỏi đây sao?
- A!? - Lúc này Kiều Thi mới hoàn hồn. Lật đật theo Tiết Châu trèo ra cửa sổ.
Sau khi leo ra khỏi cửa sổ rồi thì nàng không ngu gừ lách, trốn từng tóp lính canh. Càng về sau khu vực gần lối ra càng trống trãi khiến cho các nàng thập phần khó khăn mà tránh né. Cuối cùng sau khi Tiết Châu để cho Kiều Thi leo tường ra trước chính mình mới leo sau. Nhưng chưa xuống được thì một mũi tên đã thẳng tắp cấm phập vào tay phải của nàng. Cùng lúc đó một tên lính hô lên:
- Các ả ở đây!
Tiếp theo sau đó là rất nhiều tiếng bước chân hướng về phía này mà tới.
Tiết Châu cắn chặt môi. Ôm cánh tay bị trúng tên của mình nàng ngã xuống bên ngoài phủ của tên quý tộc. Tay trái nhanh chóng nắm lấy tay của Kiều Thi mà chạy về phía khu ổ chuột của Ba Tư quốc.
Quân lính phía sau không ngừng gào thét truy đuổi.
Phỏng chừng là nửa canh giờ sau các nàng mới tránh ở một con hẻm tối, thoát khỏi bọn người kia.
Mồ hôi hột từ trên trán nàng không ngừng rơi xuống. Tay trái mạnh mẽ, dứt khoát rút mũi tên đang cấm sâu vào da thịt mình ra làm máu không ngừng tuôn trào.
Vứt mũi tên đi, nàng khuôn mặt trắng bệch, môi cắn chặt đến bật máu nhưng vẫn cố chấp nắm tay Kiều Thi chạy trốn.
Kiều Thi cũng lo lắng đỡ lấy thân thể của Tiết Châu.
Bọn họ lần mò khắp con hẻm của khu ổ chuột từ đêm tối tịch mịch đến chạng vạng sáng. Vết thương trên tay của Tiết Châu cũng không còn chảy nữa nhưng căn bản máu cũng mất một lượng lớn. Đôi mắt nàng hoa lên, tuy rằng lí trí bảo nàng không được ngủ, nhưng đôi chân nàng chính là đã loạng choạng rồi.
Kiều Thi thấy thân thể Tiết Châu càng ngày càng lung lay liền lo lắng:
- Ngươi cố lên. Chúng ta phải trở lại Thánh An quốc. Lúc đó ta sẽ tìm đại lhu giúp ngươi trị thương.
Khoé môi Tiết Châu nhếch lên. Trở về Thánh An quốc? Dựa vào tình hình này, bọn họ có khả năng sao?
Đôi mắt càng lúc cang mơ hồ, thân thể nặng nề ngã xuống kéo theo Kiều Thi. Khuôn mặt mịn màng, vô lực chạm vào mặt đất khô ráp. Đôi mắt nhắm nghiền không mở.
- Này này! Ngươi đừng ngủ! Đừng ngủ a! - Kiều Thi lay gọi nàng. Thân thể cũng run lên. Giọng nói nấc nghẹn: - Có ai không? Cứu người... Có ai không?
Trong cơn mưa, bội bẩn dính đầy người các nàng. Ẩm ướt, lạnh lẽo không ngừng rơi vào người bọn họ khiến cho bọn họ lạnh đến thấu xương. Run rẩy trong con hẻm.
Đúng lúc này, có một đoàn xe ngựa dừng lại. Hai thân ảnh đi đến trước mặt các nàng. Đôi hài màu đen dừng lại nhìn trước Tiết Châu và Kiều Thi.
Kiều Thi lúc này cũng lạnh run. Nàng ta loạng choạng nắm lấy vạt áo của người đó như thấy cây cỏ cứu mạng nói:
- Cầu xin ngươi cứu bọn ta... Cầu ngươi...
Phía trên do bị cây dù che mất mà không thấy được diện mạo của bọn họ. Kẻ phía sau nhỏ giọng:
- Công tử__
Người được gọi là công tử giơ tay ra hiệu cho người phía sau im lặng xong cũng nhàn nhạt mở miệng:
- Đưa bọn họ lên xe.
Nói rồi nam tử đó cũng xoay người bước đi. Để lại Tiết Châu, Kiều Thi và tên hạ nhân của mình.