Người đó đi đến trước mặt nàng lại khựng lại một cái. Thân hình đúng là chấn động mãnh liệt. Vài tia nắng xuyên qua cửa sổ rọi vào khuôn mặt hắn khiến cho người ta thấy rõ khuôn mặt hắn đã biến sắc. Mà khuôn mặt này không ai khác chính là Kiện Minh!
Hắn mở to mắt nhìn nàng ngủ say trong bồn, từng mảnh da thịt lộ ra trước mặt hắn. Đang định quay đi thì hắn lại thấy kì quoặc. Gì chứ? Nàng là nữ nhi của hắn, như thế nào hắn lại ngại ngùng trước nữ nhi của mình? Hắn là đến để đưa nàng về với hắn mà!?
Nghĩ vậy, hắn lại xoay người đối mặt với nàng. Đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng phân vân không biết có nên gọi nàng dậy ngay bây giờ hay không?
Lúng túng nhìn nơi khác một hồi hắn mới liếc mắt nhìn nàng lần nữa. Làn da trắng nõn, môi đỏ ẩm ướt, tóc đen tuỳ ý xoã tung bám trên vai. Lướt xuống xương quai xanh, khuôn ngực đầy đặn, màu nước trong suốt làm cho hắn mơ hồ có thể thấy được thân thể của nàng.
Hắn đột nhiên cảm thấy từng trận cảm giác kì quái đánh úp chính mình. Vội vàng định ẩm nàng rời khỏi đây nhưng tay đưa giưa không trung lại dừng lại. Nghĩ một lúc, hắn cởi áo bào của mình ra khoác lên đầu nàng trùm kín bít. Nghĩ muốn rời đi nhưng sau khi nhìn nàng bất động hắn trong lòng một trận khinh thường chính mình. Hắn trùm như vậy không phải là chặn đường hô hấp của nàng sao? Vừa nghĩ như vậy, hắn bèn thu lại áo bào. Nhìn lại nhìn, hai bên má của hắn có chút vệt hồng. Trong cuộc đời của hắn không phải là chưa từng nhìn qua thân thể nữ nhân nhưng chưa bao giờ hắn có cảm giác xấu hổ cùng lúng túng thế này. Hay do đây là thân thể của nữ nhi hắn? Cũng có thể giải thích như vậy được không?
Do dự__ Hắn thật muốn đưa nàng rời khỏi địa phương này nhưng... chẳng lẽ bế nàng trần như nhộng mà đi khắp phố? Không có khả năng. Aaa!!! Hắn rốt cuộc nên làm sao mới tốt!? Hắn đưa tay vò loạn đầu tóc của mình cũng không dám quay đầu nhìn nàng lần nữa.
Chợt bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Kiều Thi, bóng dáng của nàng ta cũng càng lúc càng gần nơi này. Cơ hồ đã muốn mở cửa:
- Tiết Châu, ngươi đã tắm xong chưa?
Hắn giật mình, quýnh quán không nghĩ được gì nhiều mà tông gãy cửa sổ thoát thân (=.=). Nguyên lai__ Nhiếp Chính vương một đời anh minh thần võ cũng có lúc dùng phương thức này để đi ra ngoài!
Kiều Thi sau khi bước vào phòng tắm thì vô cùng ngạc nhiên. Nha? Cửa sổ sao lại bị hư thế này? Nàng ta vội vàng nghiêng đầu qua cửa sổ dáo dát nhìn xung quanh. Hoàn hảo địa phương này không có người qua lại nên tạm thời danh tiết của Tiết Châu vẫn được bảo trì a. Thật là một phen doạ người. Nhưng__ chẳng lẽ Tiết Châu vì muốn mát mẻ nên đã dùng hơi nhiều sức lực bẽ gãy cửa sổ rồi? Ách? Chẳng lẽ Tiết Châu cơ bắp như thế? Đây cũng là__ có thể đi?
Sau khi hoàn hảo dùng khăn che đi lỗ hỏng ấy, Kiều Thi nhanh chóng tiến đến bên cạnh nàng lay tỉnh:
- Tiết Châu mau a tỉnh lại.
- Hửm? Ta mệt quá, ngươi cho ta nghỉ chút... - Nàng hai mắt mờ mịt nhìn nàng ta. Mắt không tự giác nhắm lại lần nữa.
- Ai da? Ngươi muốn ngủ ta không cản chỉ là… ngươi ngăm mình ở đây lâu sẽ sinh bệnh a. Mau mặc y phục rồi về phòng ngủ a. - Kiêu Thi lại lay lay nàng. Không biết có phải vì đã trải qua nhiều chuyện mà thay đổi tính tình hay không mà Kiều Thi hiện giờ đã không còn kiêu ngạo, ngang tàn như trước nữa.
Tiết Châu lờ mờ đứng dậy, vừa gục vừa chui ra khỏi bồn cũng Kiều Thi làm công tác mặc y phục.
Sau khi mặc xong y phục, nàng cũng không quản có cơm hay chưa đã nhào thẳng về phòng mình đánh một giấc ngon.
------------------------------
Kiện Minh và Nhất Minh ngồi uống trà trong tửu quán. Không biết cả hai nói gì mà Nhất Minh biểu tình khó đỡ, lông mày cũng nhướng lên muốn đâm thủng con ruồi. Thanh âm trào phúng hỏi:
- Như thế là ngươi không có biện pháp đưa nàng rời khỏi?
Kiện Minh mặt không đổi sắc, mắt không chớp, rất tự nhiên cất tiếng:
- Không phải ta không có biện pháp rời đi. Chẳng qua lúc ta định đưa Tiết Châu rời khỏi thì có người vào.
- Vì thế ngươi tông cửa ra ngoài? - Thanh âm kia rõ ràng thêm vào phần trêu chọc.
Nhưng là Kiện Minh mặt không có xuất hiện biểu tình gì, siêu cấp mặt dày thản nhiên nói:
- Đó là chuyện rất cấp bách.
- Ồ? Đúng vậy, rất cấp bách a. Ha ha ha. - Nhất Minh càng nói càng cười lớn không có cách nào kiềm được. Hắn bỏ qua cả ánh mắt cảnh cáo của Kiện Minh mà lăn lên bàn cười đến đau bụng. Ai cha! Nhiếp Chính vương a Nhiếp Chính vương, ngươi cũng có ngày hôm nay xấu hổ a.
-----------------------------
Qua khoảng mấy canh giờ, trời cũng bắt đầu tà tà chiều tối. Tiết Châu một bên nằm ngay đơ như phế vật, bất mãn vô cùng:
- Các ngươi a. Như thế nào nhẫn tâm bốc lột sức lao động của ta? Ta không cam tâm a.
Trong lòng nàng cực kì giãy giụa đòi lại công bằng cho bản thân. Ngao ngao ngao!!!! Bọn họ đã bắt nàng phải thượng nhảy đến tận năm cái địa phương khác nhau trong một ngày rồi. Phải biết nhảy rất là tốn calo nga.
Thập Nhạn A Khắc Nạp Đa một bên nhàn nhã đếm tiền, một bên phúc hắc lên tiếng:
- Tiểu Châu a. Nàng không biết câu "muốn ăn phải lăn vào bếp" hay không a? Chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn, nàng chính là bị tên tiểu vương gia kia dưỡng hư rồi?
- Hừ! Lo mà đếm tiền của ngươi đi tử lão bản*.
* Tử lão bản: Lão bản chết tiệt.
- Ha ha. Tiểu Châu a, nàng càng lúc càng đáng yêu a. Thật làm ta muốn đem nàng thú về Ba Tư. - Nói đến đây, đáy mắt hắn hiện lên tia chiếm đoạt mãnh liệt.
Nàng run người, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nàng nhìn hướng mắt hắn, lại nhìn chính mình thì bất ngờ không thôi. Nha? Như thế nào hắn có thể mặt không đổi sắc nhìn ngực của nàng? Trong lúc nhất thời tức giận nàng đã quăng gối vào mặt hắn, mắng:
- Sắc lang! Có tin ta thiến ngươi không?
- Ách? Nàng cũng không cần như vậy tuyệt tình a. Nàng làm ta thật thương tâm. - Hắn đưa tay ôm ngực, gương mặt cực kì cực kì giả tạo nói.
Nàng quăng cho hắn ánh mắt khinh thường, không thèm so đo với hắn nữa mà trở về phòng ngủ của mình.
-------------------------
Đêm đến, nguyệt quang rọi vào khe cửa. Tiết Châu đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều.
Lúc này trong phòng nàng lại nhiều lên một người. Bóng đen đó đứng trước giường nhìn nàng rất lâu giống như đang có điều gì đó suy nghĩ.
Hắn từ từ nang tay hướng nàng mà đánh tới.