Cha Vương Gia Tuổi 20

Vào thời khắc con rắn chỉ còn cách Kiện Minh vài milimet, Tiết Châu rốt cuộc hô to:
- Đứng!
Lập tức con rắn đang bay trong không trung đột nhiên ngừng hẳn lại, rớt cái "phịch" xuống đất, nằm yên bất động.
Nàng thoẻ phài nhẹ nhõm. Cũng may nàng sớm đã chuẩn bị định thân chú trước. Cái thần chú chết tiệt này lần nào cũng thế. Phải đọc đến mỏi hàm mới có thể sử dụng. Như vậy cũng quá không tiện lợi rồi.
Chẳng qua nàng không hề hay biết rằng hành động của nàng đã dẫn đến kinh ngạc cho ba người xung quanh. Ba người kia nhìn nnagf bằng ánh mắt rất cổ quái. Đặ biệt nhất chính là Nữ vương Tử Liên. Trên mặt nàng ta biến đổi liên tục, hết một trận xanh lại tới một trận trắng.
Thật lâu sau đó, đến khi nàng cảm giác rất kì quái thì Tử Liên mới điên cuồng cười lên:
- Ha ha ha! Thật không ngờ ta lại gặp được phàm nhân có thể sử dụng tiên thuật.
Vừa dứt lời, ánh mắt sắc bén của nàng ta liền trợn trừng nhìn nàng. Cái đuôi rắn phóng nhanh, chuẩn xác đến chỗ của nàng, đưa nàng ép đến trên tường. Bàn tay mịn màn, trắng trẻo kia nhanh chóng bố lấy cổ nhỏ của nàng.
- Tiết Châu! - Cả Kiện Minh lẫn Nhất Minh đều kinh hãi kêu lên. Trong lòng liền vang lên những tiếng "lộp bộp" rơi xuống. Không xong! Nữ vương kia dường như tức giận rồi.
- Nói! Tiên thuật này là ai dạy cho ngươi?
- Ta... ta... - Tiết Châu ấp úng tới nửa ngày cũng không nói được câu nào. Chẳng lẽ muốn nàng bán đứng bọn Tuyết Linh? Dù nàng đúng là kẻ vô sỉ, nghĩa khí huynh đệ có thể trực tiếp cho qua nhưng trừ việc bán đứng bằng hữu, bán đứng người thân nàng đều sẽ không làm.
Tử Liên càng điên cuồng hơn. Nàng ta xiết lấy cổ nàng rống giận:
- Mau nói!
- Aaa... - Tiết Châu đau đớn bật thốt. Không ngờ lực đạo của nàng ta lại khủng khiếp như thế. Nếu cứ như vậy, mang nhỏ của nàng sẽ không giữ lại được. Trong lingf nhất thời run lên. Lần này nàng lại không có cảm giác giống như lần bị gã tể tướng của Ba Tư quốc bố cổ. Không hiểu tại sao giờ khắc này nàng rất sợ hãi, sợ hãi cái chết đến gần.
- Mau thả nàng ra! - Kiện Minh tức giận, rút kiếm đâm về phía đuôi rắn của Tử Liên.
Nhất Minh cũng không nói nhiều mà lấy hàng động để thay lời. Hắn dùng thanh nhuyễn kiếm rạch một đường rất dài từ đuôi đi lên. Mượn theo cái đuôi đỏ thẳm kia mà tiếp cận nàng.
Tử Liên bị đau đớn càng tức giận. Đôi đồng tử co rút biến đổi thành đôi mắt màu xanh lục của rắn. Nàng ta dùng chiếc đuôi to lớn của mình quất về phía hai người họ. Lập tức bọn họ văng ra xa đến mấy thước.
- Đều cút hết cho bổn vương!
Tiết Châu nhìn bọn họ bị thương đến độ phun ra một ngụm máu lớn mà xót xa. Hốc mắt nàng đỏ lên, nhẹ lắc đầu. Vô ích, tất cả đều là vô ích. Con người thì làm sao có thể đấu với thần và yêu quái? Bọn họ càng như vậy, càng tự làm mình bị thương, nàng cũng sẽ càng đau lòng...
Nhưng lúc này nabgf lại chợt hiểu ra cảm giác của mình. Hoá ra nàng luyến tiếc bọn họ, tham luyến sự sủng nịch của bọn họ, lưu luyến những ngày tháng bọn họ đã ở cùng nàng. Tất cả mọi thứ... nàng đều luyến tiếc...
Một giọt nước mắt rơi xuống, có lẽ trước đây có sẵn nên nàng không hề để ý. Bởi vì trước đây bọn họ luôn ở bên nàng nên nàng không biết quý trọng để đến tận bây giờ nàng lại chợt cảm thấy hối hận. Lần này... có lẽ nàng không thể từ quỷ môn quan trở về được nữa rồi.
Tử Liên đôi mắt xanh lục trợn trừng nhìn nàng, nói năng điên cuồng như mất tự chủ:
- Nói mau! Ngươi là ở đâu học được? Hay ngươi chính là các ả? Là các ả chuyển thế?
Bây giờ Tiết Châu đã không còn quan tâm đến nàng ta nữa. Nàng chỉ chăm chú nhìn Kiện Minh và Nhất Minh. Bọn họ đồng thời cũng bất lực nhìn nàng. Thân thể bị trọng thương không cách nàng đứng lên được, chỉ có thể lết từng chút đến đấy.
Có lẽ trong hoàn cảnh này, bọn hắn cũng chợt nhận ra bản thân bất lực như thế nào. Thân là cao thủ trong thiên hạ nhưng khi đứng trước mặt vann yêu Nữ vương lại như bao cát cho nàng ta tuỳ ý có thể đánh vỡ. Ngay thời khắc nàng nằm thoi thóp trên tay Nữ vương kia bọn hắn đau lòng, xót xa, phẫn hận... Biết bao nhiêu xúc cảm trào dâng trong lòng khiến bọn hắn chợt nhận ra. Thì ra trong lòng bọn hắn có nàng. Nàng chiếm một vị trí rất quan trọng...
Nàng mỉm cười, gương mặt ấy càng làm bọn hắn sợ hãi. Không, nàng không được làm như vậy! Bọn hắn không cho phép nàng buông xuôi.
Tiết Châu nhợt nhạt mỉm cười. Đôi mắt nhắm nghiền. Nếu nàng đã không thể phản bội bằng hữu, cũng không thể liên luỵ tới bọn họ thì đanh vậy... Nếu có kiếp sau, nàng cũng mong cùng bọn họ tái kiến, cùng bọn họ chơi đùa...
Nàng nghe giọng nói mình vang lên, tiếng nói nhẹ bẫng mà rõ ràng:
- Đúng vậy. Ta chính là Bách...
Lời còn chưa nói xong đã bị người khác cướp lấy:
- Tỷ tỷ, tỷ làm sai lại vội như vậy a?
Tử Liên mạnh mẽ xoay đầu, nàng cũng mở choàng mắt nhìn người vừa tới. Chỉ thấy Ngân Nhi một thân hồng phấn, tay cầm Bạch kiếm nhìn nàng. Mà trên tay nàng ta cằm chính là cái đầu đen lòm mà to lớn của con nhện.
- Lạp Cô... - Tử Liên vừa nhìn thấy liền run rẩy mấp máy môi. Sau đó liền trừng mắt nhìn Ngân Nhi: - Ngươi là kẻ nào?
- ...Tỷ tỷ, ta là Nhã Kỳ. - Giọng nói của Ngân Nhi rất nhẹ, mang theo man mát nỗi buồn vô tận. Đôi mắt sâu thẳm nhìn Tử Liên.
Tử Liên vừa nghe xong liền quên mất đi sự có mặt của nàng mà vọt tới trước mặt Ngân Nhi.
- Ngươi! Không ngờ ngươi lại tự mình đến đây! - Đôi mắt nàng ta hằng đầy tơ máu. Giọng nói cũng nghiếng răng nghiếng lợi như muố nhai sống Ngân nhi.
Ngân Nhi nhẹ nhàng nhảy qua người Tử Liên để tránh công kích của nàng ta. Song, nàng lại nhẹ nhàng đáp xuống cái đuôi rắn vẫn còn ở trên không cử nàng ta. Không nghĩ đến nhìn nàng nhỏ người như vậy nhưng khi đáp xuống lại thật sự khiến cho thân thể cử Tử Liên đang bay trên không đột ngột ngã xuống đất khiến cho mặt đất bị nứt ra. Quả thật đáng sợ!
- Bách Nhã Kỳ... ngươi! - Vạn yêu Nữ vương cuồng nộ. Khoé môi chảy ra một hàng máu.
- Tỷ tỷ, ta không còn là Bách Nhã Kỳ của năm trăm năm trước nữa. - Ngân Nhi nhìn nàng ta bằng ánh mắt sâu thăm thẳm, tưởng chừng có thể hút người ta vào trong đó. Một lát sau, nàng không nhanh không chậm bật thốt: - Bây giờ ta chính là Đường Ngân Nhi đến từ Nhật Quang quốc! Là thê tử của nhị hoàng tử Nguyên Thiếu Hạo. Ta là... Ngạo Vân vương phi!
Tiết Châu ngân người. Khí thế này... quả thật không hổ danh là thần chuyển thế. Đến cả khí thế cũng vượt trội so với người khác.
- Bớt hồ ngôn! Cho dù ngươi có tái thế thì ta cũng sẽ giết ngươi. - Tử Liên trở mình. Móng tay sắc nhọn tiếp tục công kích Ngân Nhi.
Ngân Nhi liếc mắt một cái. Nàng phất tay áo, lập tức Tử Liên bị đánh bật ra:
- Tỷ tỷ, tỷ bây giờ còn tới tận ba phong ấn chưa giải xong. Tỷ không phải là đối thủ của muội. Hôm nay muội đưa người đi, cũng giăng kết giới khắp tiểu thôn kia. Muội cũng không muốn làm khó tỷ. Chuyện này cứ để hai tháng sau, tỷ muội chúng ta đoàn viên rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Nói rồi nàng phất tay. Một đạo quang màu trắng bao bộc lấy thân thể Tiết Châu, Nhất Minh và Kiện Minh.
Tử Liên thất thần nhìn bọn họ dần dần biến mất. Trước khi tất cả rời đi, nàng ta còn nghe câu "Tỷ tỷ, hẹn ngày tái ngộ" của Ngân Nhi rất rõ ràng. Nỗi phẫn uất cùng đau khổ trong lòng dâng lên. Nàng ta hét lên một tiếng kinh người. Đạo quang màu đen bao bộc khắp người nàng ta. Cuối cùng "rầm" môt cái, phong ấn kế tiếp đã được giải!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui