Sau thời hạn quốc tang một tuần, Tiết Châu đặc biệt cảm thấy cha nàng thường xuyên bận rộn. Lúc nào cũng ở trong thư phòng. Thỉnh thoảng sẽ có vị quan nào đó đến hoặc cha sẽ ra ngoài đến tận tối mịt mới trở về. Thậm chí còn không có thời gian dành cho nàng.
Tiết Châu cũng chả nhàm chán đến độ suốt ngày ngồi rình Kiện Minh. Phần lớn thời gian sẽ tập trung nghĩ xem rốt cuộc bản thân có nên quay về không? Nhưng mà nàng thật sự nên ở lại nơi này? Nàng vốn dĩ không phải người của đại lục, cuộc sống chỗ này nàng cũng đã trải qua mười năm. Toàn là những kẻ tri nhân tri diện bất tri tâm, lừa gạt người khác. Hãm hại nhau mà bước lên đài cao. So với thế giới hai mươi mốt của nàng phải nói là nguy hiểm vô cùng.
Những lúc này, nàng lại đột nhiên nhớ đến mấy tiểu thuyết xuyên không mình đã đọc. Ngô! Thế quái nào lại khác xa như thế? Không phải nữ chính trong đa phần tiểu thuyết đều thuận buồm xui gió hay sao? Không phải đều có sức mạnh vô biên, sủng ái vô đối hay sao? Tại sao nàng ngay cả chút võ công cũng không biết? Thần thuật biết được một phép nhưng lại dong dài ngán đến tận cỗ. Rốt cuộc nàng xuyên theo cách thức sai sao? Ngao, ngao! Ai có thể nói cho nàng biết lý do không? ( ̄へ  ̄ 凸
**************
Hơn hai tháng, nàng thật sự rất nhàn chán. Kế hoạch chế tạo cổ máy thời gian cũng được nàng vứt sang một bên. Chỉ là, sắc mặt của Kiện Minh càng lúc càng không tốt. Lại kì lạ nhất là thường xuyên cho phép Nhất Minh đem nàng đi chơi.
Uy! Các người nói có phải từ sau khi ông ngoại mất, cha buồn quá hoá khùng rồi không?
Nàng cũng có nhiều lần hỏi Nhất Minh vì sao. Nhưng lần nào cũng nhận được câu trả lời như thế này: "Thiên cơ bất khả lộ." Thật sự muốn bức nàng phát điên.
Cho tới một ngày, không biết quan binh từ đâu ập đến bao vây toàn bộ Nhiếp chính vương phủ. Một tên thái giám kiêu ngạo bước vào vương phủ của bọn họ, giọng nói vịt đực dõng dạc đọc thánh chỉ:
- Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết. Nay cớ sự đã rõ ràng. Thân là Nhiếp chính vương lại không liêm chính, cống hiến, giúp đỡ dân chúng còn chủ mưu buôn bán thuộc phiện. Thượng bất chính, hạ tắt loạn! Chứng cớ rành rành, không thể chối cãi. Lệnh cho gia sản toàn bộ tịch thu, phế đi vương vị, đưa vào thiên lao chờ ngày tra xét.
Thân thể nàng chấn động. Nàng vừa nghe gì cơ? Buôn bán thuốc phiện? Làm sao có thể chứ?
Kiện Minh trầm tĩnh đứng nghe tiểu thái giám đọc thánh chỉ. Dư quang trong mắt càng lúc càng sáng, tựa như cực kì hứng thú. Khoé môi lạnh lùng nhếch lên thành một đường âm u.
Không đợi Tiết Châu lên tiếng phản bác, nàng lại nghe thấy thái giám kia hướng nàng nói:
- Thiên bảo quận chúa tiếp chỉ!
Nàng ngỡ nàng, đầu óc chưa kịp tiêu hoá thông tin đã theo phản xạ quỳ xuống. Bên tai lại văng vẳng giọng nói của tiểu thái giám:
- Xét thấy Thiên Bảo quận chúa vô tội, không can hệ tới chuyện xấu phụ thân làm, lại tài đức song toàn. Trẫm miễn tội chết, đặc cách quận chúa từ nay về sau có thể ngự ở trong cung. Hưởng thụ tất thảy vinh hoa phú quý.
Cơ thể nàng như chết lặng đi. Trong lòng cũng có chút sáng tỏ. Ra vậy! Ra là tên cẩu hoàng đế dở trò. Hay lắm! Hay cho câu 'tài đức song toàn', 'hưởng vinh hoa phú quý'. Không phải là muốn giam lỏng nàng sao!?
Không đợi Tiết Châu cự tuyệt, Kiện Minh thân thể càng lưc càng phát lạnh, khoé môi nhẹ nhàng kéo phun ra một chữ:
- Giết!
Tức thì, cây cảnh bốn phía đều rung rẩy kịch liệt, gió lạnh thổi qua khiến cho người người rùng mình. Một đám hắc y nhân bỗng nhiên xuất hiện phía sau binh lính, không chút lưu tình cứa đứt cổ bọn họ.
Kiện Minh nâng nàng đứng dậy, rắn chắc ôm lấy thân thể nàng. Hắn âm trầm nhìn tiểu thái giảm mặt trắng không còn một giọt máu:
- Bổn vương tha cho ngươi một mạng, trở về báo với hoàng thượng của các ngươi: trận chiến này, ta nhất định thắng! - Sau đó lại hướng ánh mắt về phía cây to bên cạnh: - Tiễn.
Lập tức, một hắc y nhân từ cây to phóng đến, nắm lấu cổ áo của thái giám lôi ra ngoài.
Tiết Châu nhìn cảnh tượng chết chóc trước mặt, mùi máu nồng đậm quanh quẩn chóp mũi khiến nàng khó chịu không thôi. Nàng khó khăn nuốt nuốt cổ họng, úp mặt vào ngực hắn nhỏ giọng:
- Cha, ngươi định làm phản sao?
Kiện Minh cúi đầu, hắn nhìn bằng ánh mắt sâu thẳm lại tràn ngập thương tiếc:
- Ta đã không còn đường lui nữa rồi. Tiết Châu, con sẽ theo ta chứ?
Nàng ngẩn đầu, thẳng tắp nhìn vào mắt hắn. Giọng nói ngọt ngào kiên định:
- Theo! Cho dù cha đi đâu, làm gì, ta vẫn sẽ theo!
Khoé môi hắn cong cong, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn nàng. Bàn tay to lớn khẽ vuốt gò má nàng, cằm lấy cằm cái nhỏ. Cảm xúc mềm mại khiến đầu hắn muốn nổ tung.
Không đợi hắn kịp suy nghĩ, thân thể đã hành động trước. Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng cúi người, nhẹ nhàng đem đôi môi của nàng bao trọn.
Tiết Châu giật mình. Gương mặt nhanh chóng muố bóc khói. Tuy nói nàng thật ra đã ba mươi mấy tuổi, là một bà cô già. Nhưng dù gì cũng chưa từng hôn nam nhân, là một trạch nữ chính hiệu a. Bây giờ bị người ta hôn như vậy, còn là nam tử mình thích, thử hỏi ngươi bình tĩnh nổi không?
Nụ hôn không sâu, hoàn toàn chỉ là môi chạm môi nhưng lại mang đến cho người ta cảm xúc tê dại. Kiện Minh dần dần rút khỏi môi nàng, ánh mắt nhìn nữ tử e thẹn bên dưới tràn đầy sóng tình dịu dàng. Hai tay không khỏi ôm nàng càng chặt khiến cơ thể hai người dán sát vào nhau.
Mà những người chứng kiến cảnh tượng này không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Bọn họ vừa thấy gì? Chủ nhân cư nhiên... cư nhiên lại hôn tiểu thư! Hôn chính nữ nhi của mình! Điều này cũng thật khó khiến cho bọn họ tiếp thu được. Đây không phải là như người đời thường nói: loạn luân sao? Nhất thời, tâm tình của bọn họ trở nên ngũ vị tạp trần.