Thiên Bảo quận chúa tạ thế.
Tin tức này như bom giật nổ cả Thánh An quốc. Người nghe tin có chút giật mình lại có chút mờ mịt. Căn bản không biết nội tình ra sao lại khiến một tiểu cô nương còn chưa tròn đôi mươi phải chết yểu như vậy.
Nhất Minh lẳng lặng xuất hiện trong phủ tướng quân. Đại sảnh rộng lớn trang nghiêm khắp nơi giăng đầy đồ tang, trắng xoá một mảnh. Giữa đại sảnh đặt một chiếc hòm gõ chưa kịp đóng, xung quanh quan tài có rất nhiều hoa tươi cỏ lạ đặt kín dường như có rất nhiều người từng đến viếng thăm. Trong chiếc hòm tinh xảo nạm vàng được khắc cẩn thận đó có một người im lặng nằm bên trong.
Y run rẩy nhìn người con gái trong hòm. Hai mắt trừng lớn hiện rõ không thể tin. Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể như vậy mà chết rồi? Nàng đã nói sẽ không có việc gì, nàng đã rất tự tin thế kia mà? Tâm y chìm xuống đáy cóc. Y nâng tay, vuốt ve gương mặt tái nhợt nằm trong quan tài.
Nàng vẫn mặc bộ y phục trắng muốt. Tất cả đồ trang sức và kiểu tóc vẫn như trước khi chia tay với y, chỉ là được người ta cẩn thận sửa sang lại...
Nhất Minh cảm thấy tay mình một mảng lạnh như băng không còn ấm áp như trong trí nhớ. Y nhìn Tiết Châu không còn chút sự sống nằm trong quan tài tràn đầy hoa nhài mà lòng đau đớn. Y rõ ràng không có đánh thương nặng nàng, căn bản chỉ là vết thương ngoài da có thể lành a... Vì sao vậy?
Khoé mắt không tự giác đỏ lên, nước mắt chậm rãi tụ hội, vướn ở hốc mắt rồi chảy qua gò má y. Sắc mặt trắng bệch, y quỳ trước thi thể nàng. Không gian chỉ có im lặng, chỉ có nhu tình cùng đau khổ của y, chỉ có một mình hơi thở và sự nghẹn ngào của một mình y...
Lúc này, bỗng nhiên từ trong bóng tối chậm rãi đi ra một bóng người, người đó lạnh giọng nói:
- Ngu xuẩn!
Nhất Minh không quay đầu, y không thèm quan tâm đến người đó, trong mắt bây giờ chỉ còn có thân thể lạnh như băng kia.
Hoắc Kiện Minh chậm rãi đi tới, vẻ mặt lạnh lùng bước qua Nhất Minh. Hắn dừng trước quan tài đầy hoa, dẫm lên từng đóa hoa kiều diễm như khi hắn từng dẫm nát tình yêu của nàng dành cho hắn. Sắc mặt không biểu tình nhìn nữ nhân trước mặt. Ngực nàng không chút phập phồng, roàng đã không còn thở.
Đôi mắt hắn loé tia quang mang. Hắn thử bắt mạch, tất nhiên không có chút nhịp đập nào. Cuối cùng khuôn mặt lãnh khốc kia cũng xuất hiện chút vết nứt rồi rất nhanh bình tĩnh lại, trong mắt ánh lên một ngọn lửa dường như đang hy vọng cái gì đó.
Gió nhẹ thổi đưa hương hoa thoang thoảng khắp căng phòng. Cơn gió rét buốt của cái lạnh mùa mưa cuốn theo những cánh hoa nhài trắng li ti do bị người động mà đứt lìa khỏi nhuỵ.
Cánh hoa trắng nhỏ xíu thê lương lướt qua mắt Nhất Minh. Nhẹ nhàng, nhanh chóng. Y trừng to đôi mắt dài phẫn nộ gầm lên:
- Tên khốn! Ngươi làm cái gì hả?
Thì ra Hoắc Kiện Minh không biết tự lúc nào đã một chân leo vào quan tài. Một tay hắn nhẹ nhàng nắm cái cổ mảnh khảnh, một tay nâng bóp mặt nàng lật qua lại như nghiêng cứu gì đó.
Ánh mắt hắn càng lúc càng hoảng loạn. Tay thả mặt nàng ra, ngón tay dần dần xiết chặt cổ họng nàng. Nhưng càng xiết chặt, đôi mắt hắn càng thất vọng.
Hắn cứ như vậy ngẩn người không nặng không nhẹ xiết cổ nàng. Đợi đến khi Nhất Minh đánh một chưởng làm hắn đụng phải vách tường mới hoảng hốt tỉnh lại. Hắn mặc kệ trong khoang miệng tanh tưởi mùi máu, nhỏ giọng thì thào:
- Ta cứ tưởng Tiết Châu làm như vậy là để dày vò ta. Ta nghĩ rất nhiều cớ như có người chết đeo mặt nạ giả làm nàng, nàng uống thuốc gì đó. Nhưng không ngờ... tất cả đều không phải... nàng thật sự...
Tối hôm ấy cũng không biết Nhất Minh và Kiện Minh về doanh trại như thế nào. Chỉ biết bọn họ mỗi người tìm một nơi trong núi rừng an tĩnh khổ sở một mình. Người khác nhìn thấy bọn họ đều như người mất hồn. Hạ nhân trong vương phủ cũng chẳng thèm quản, có người khóc không ngừng, có mấy ám vệ nhịn không được lén đi kiểm tra thực hư. Cả doanh trại khoác lên mình một lớp áo nặng nề, không khí vui tươi do có hỉ sự mấy ngày trước đã không còn thấy đâu.
Hoắc Kiện Minh ngồi trước dòng sông nhỏ cạn. Hắn ngẩn người, mặc cho nước mắt chảy trên mặt. Lòng hắn đau đến tê tâm liệt phế còn hơn cả chuyện bị nàng vạch trần mưu kế lúc trước. Tuy lúc đó hắn biết mình đã mất đi nàng nhưng dường như trong thâm tâm hắn đã in sâu một nhận thức: nàng là của hắn... Hắn nghĩ sau này dù có chuyện gì cũng đón nàng về rồi dỗ nàng nguôi giận sẽ không sao. Căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày triệt để mất đi nàng vĩnh viễn.
Hắn là Nhiếp Chính vương, sớm hưởng qua tư vị nữ tử lại là người cổ đại, phong kiến trọng nam khinh nữ tam thê tứ thiếp, có quyền lực dễ dàng đoạt được hết thảy đã khắc sâu vào nhận thức của hắn. Hắn chưa từng giống như Nhất Minh đau khổ ngóng nhìn nàng từ xa với nam tử khác. Người ta từng nói: chưa hiểu được tư vị khổ sở thèm khát thì không biết thứ mình đang có trong tay là trân quý đến nhường nào. Tình cảnh này của hắn có thể nói là mất đi rồi mới biết quý trọng đi?
- Ha ha ha... - Tiếng cười trầm thấp vang ra từ miệng hắn như tự giễu cho sự ngu xuẩn của mình. Nước mắt không ngừng chảy. Đời này hắn đã định nàng sẽ là một hình bóng cất sâu trong lòng mình...
----------------------------
Cả nước lễ tang ba tháng. Chiến sự hai bên cũng dừng lại không có chút động tĩnh.
Sau đó... Thánh An quốc có một tân hoàng hậu. Nghe nói rằng hoàng hậu này luôn dùng khăn che mặt , dung mạo không ai biết nhưng người ta đồn rằng nàng rất xấu. Chỉ có đôi mắt là to tròn lung linh xinh đẹp lộ ra ngoài. Có vài người hữu ý vô tình nói đôi mắt kia giống hệt như tiểu quận chúa khi còn sống.
Hiệu là...Quang Minh hoàng hậu...