Võ Tiết Châu theo quỷ sai xuống Địa phủ. Cảnh vật ở chỗ này không hẳn là âm u nhưng cũng chả phải là dương quang rực rỡ.
Mọi thứ dường như chỉ có màu trắng đen. Không có hoa, chỉ có cỏ đã úa màu, không có cây xanh, chỉ có rừng cây không lá. Không có bất kì tiếng hót, tiếng kêu vui tươi nào mà chỉ có tiếng rên rỉ của các âm hồn, tiếng quát tháo của quan sai. Nếu như có ai hỏi nàng, chỗ nào ở Địa phủ là đẹp nhất, nàng sẽ không suy nghĩ mà đáp rằng, trong những nơi nàng đã đi qua thì Diêm La điện là đẹp nhất. Cái điện này chả khác gì so với chính điện hoàng cung đâu! Nó không những to, hai bên có mấy quỷ sai giống như công đường mà còn được dát vàng khảm thạch. Đẹp nhất trong mấy thứ chỉ toàn màu đen trắng này!
Trước khi vào đây, hình tượng Diêm La điện trong mắt nàng phải nói là chỉ được hình dung có vài chữ: già, giàu, nghiêm!
Thế nhưng! Sau khi nàng vào Diêm La điện, lại gặp ngay lúc vị đại nhân già giàu nghiêm này đang rót trà cho một nữ nhân. Đê - ma - xi - a! Cô gái ngồi trên cao kia không phải là Hiên Ngọc Di sao? Wtf? Chuyện gì đang xảy ra vậy nè?
Hiên Ngọc Di tay bưng trà, mắt liếc nhìn nàng một cái, thong thả nói:
- Ngươi đến rồi, ta chờ ngươi nãy giờ.
Diêm Vương nghe vậy liền xoa tay cười cười:
- A! Ra người thần nữ muốn dẫn đi là vị cô nương này.
- Đúng vậy, không biết ngài có thể nể mặt ta mà cho nàng đi theo ta một chút được không? Ta đảm bảo sẽ trả lại nàng ta cho Địa phủ của ngài. - Hiên Ngọc Di mỉm cười, từ tốn nói ra mục đích của mình.
Diêm Vương gật đầu lia lịa đáp ứng:
- Thần nữ nếu không làm khó xử bản vương, không làm trái mệnh trời, bản vương tuyệt không keo kiệt!
Hiện Ngọc Di hài lòng híp mắt gật đầu. Nói một tiếng "đi trước" với Diêm Vương rồi mang theo Tiết Châu vẫn còn đơ ra đó bỏ đi.
------------------------------------
Nhất Minh nghĩ mình sắp phát điên rồi! Y ôm cơ thể đầy máu lạnh như băng vào lòng. Cả thân mình không kiềm nén được mà run rẩy.
Y nghe theo lời Đường Ngân Nhi, ở lại Phượng Nghi cung suốt năm ngày không rời đi nửa để chờ nàng. Nhưng mà đến lúc y nghĩ Tam vương phi lừa gạt mình thì trời đột nhiên chuyển sắc. Mây trời hội tụ lại một chỗ như bị thứ gì đó hút vào. Giữa lúc hiện tượng lạ ấy lại có một tia sét bổ ngang qua. Y rốt cuộc nhìn thứ gọi là cỗ máy thời gian xuất hiện từ trong lỗ đen. Y thấy nó rất nhanh đáp xuống đất rồi bốc khói đen nghi ngút.
Sau đó... y liền thấy nàng.... Y thấy nàng nằm bất động trên vũng máu đỏ chói mắt. Phượng bào lấp lánh cao sang rách nát không chịu nổi. Trên người nàng chằn chịt vết cắt sâu tận xương. Ghê rợn hơn chính là lỗ hỏng ngay vị trí trái tim. Nơi đó vẫn còn có trái tim thâm tím bị cắt làm hai.
Lòng y đau như dao cắt. Sau khi y giúp đỡ Hoắc Kiện Minh đào hầm đánh bật triều đình, y cứ nghĩ mình sẽ thoái ẩn giang hồ, đến một nơi nào đó thật bình yên. Rồi y gặp lại nàng... hy vọng muốn được bên nàng lần nữa mãnh liệt hơn bao giờ hết. Thế mà vẫn cứ như vậy, y bỏ lỡ nàng hết lần này đến lần khác. Luôn là nàng nằm ở đó, bất động trước mặt y.
- Ha ha! Tiết Châu, chắc bây giờ nàng không phải lừa gạt ta nữa đâu. - Y vuốt ve mái tóc đã khô cứng vì dính máu của nàng, bàn tay thô ráp chai sần nhẹ xoa khuôn mặt đã không còn xinh đẹp như xưa của nàng tiếp tục thì thào tự giễu: - Lần nào cũng là ta bỏ lỡ nàng... Lần nào ta cũng đến chậm một bước... nếu như khi xưa ta gặp nàng trước, liệu nàng còn chọn Hoắc Kiện Minh không? Nếu như lúc trước là ta nhất quyết theo đuổi nàng, liệu nàng có suy nghĩ lại không? Nếu như lúc trước ta ngăn nàng đến hoàng cung... liệu chúng ta có rơi vào bi kịch như thế này không? Nếu như ngày ấy ta nhanh chân thêm chút nữa thì bây giờ nàng đã không thế này...
Nhất Minh ôm thân thể nàng, nước mắt mặc dù chảy xuống nhưng khuôn mặt y vẫn rất bình tĩnh thì thào. Không biết là nói cho nàng hay tự nói với mình...
- Có rất nhiều thứ "nếu như"... Nhưng mà trên đời này lại không có khả năng là "nếu". Đến bây giờ nghĩ lại, ta mới biết mình đã từng uổng phí như vậy, ngu ngốc như thế...
Đột nhiên y bị một lực lượng thô bạo tách khổ nàng. Hoắc Kiện Minh chả thèm quan tâm đến ai nữa hắn cứ quỳ trên đất ôm xác người mình yêu.
Hắn vô thần nâng niu nàng như món trân bảo tuyệt nhất thế gian. Đây là nữ nhi của hắn... là người hắn yêu nhất.... Nhưng bây giờ thì thế nào? Nàng đang ngoan hiền nằm trong lòng hắn a. Thật ngoan...
Ngày hôm đó, cho dù thái giám quân thần khuyên can thế nào hắn cũng không quan tâm.
Ngày hôm đó tất cả mọi người đều nhìn thấy đương kim hoàng thượng một thân long bào nhiễm đỏ, bi thương quỳ trước thân xác của một nữ tử.
Hắn làm đế vương cửu ngũ chí tộ thì đã sao? Có được giang sơn xã tắc thì như thế nào? Không phải cũng chỉ là quyền lợi, thân phận người người mơ ước thôi sao? Mà trong ước mơ đó, đã không còn có chỗ cho người hắn yêu nữa...
--------------------------------------
Trước khi Nhất Minh và Kiện Minh chôn xác Tiết Châu, Đường Ngân nhi và Hiên Ngọc Di đã kịp thời ngăn cản. Các nàng không biết Tiết Châu đã nghịch lại ý trời, xé rách khe nứt thời không như thế nào nhưng một điều chắc chắn rằng Tiết Châu đã phải trả giá! Hiện giờ chỉ có thể thông qua thân xác để đi tìm hồn phách của nàng ta thôi.
Các nàng thở dài:
- Bọn ta có cách làm cho nàng sống lại. Không biết các ngươi có muốn liều lĩnh làm một lần không?
Tất nhiên là bằng lòng rồi! Chỉ cần nàng sống lại thì các nàng có làm như thế nào cũng được.
Đường Ngân Nhi và Hiên Ngọc Di thấy biểu cảm trên khuôn mặt của hai người kia thì không còn hỏi gì nữa. Đáp án đã quá rõ ràng rồi!
Thế là Hiện Ngọc Di nằm xuống bên cạnh Võ Tiết Châu, cột sợi chỉ đen giữa ngón tay giữa của hai người rồi nhắm mắt niệm chú ngữ Âm Dương. Còn Đường Ngân Nhi thì ở ngoài hộ pháp, bổ xung năng lượng cho nàng.
Các nàng chỉ có thể làm được tới đây thôi. Về phần Tiết Châu, Ngân nhi thở dài, còn phải xem tạo hoá của nàng ta...