Điệp lão cha nhìn chằm chằm Nhất Minh không nháy mắt một cái như hổ rình mồi. Điệp lão mẹ một bên sở soạn, kiểm tra khắp người nữ nhi nhà mình xem chỗ nào có dấu vết hoan ái hay không. Điệp Tiết Châu phẫn hận trừng lớn mắt nhìn y. Vậy mà người nào đó lại đáp lại nàng bằng sự ngại ngùng, e thẹn như thiếu nữ mới lớn!
Được rồi, để nàng giải thích tình cảnh hiện. Quay trở lại nửa canh giờ trước đó, cả đường lớn ai cũng bị câu nói của Nhất Minh doạ sợ đến ngây người! Cũng may lão cha và lão mẹ nhà nàng không bị lời y làm ngu muội, rất nhanh bọn họ đã đem người tống về nhà để làm rõ sự việc.
Tiểu Tiết Châu tội nghiệp. Nếu nàng biết được bọn họ tống người về nhà là sợ y nói thêm gì đó khiến bọn họ không kịp giết người diệt khẩu chắc chắn sẽ khóc rống lên mất.
- Phu quân, Tiểu Châu không có bị xâm hại. - Điệp lão phu nhân mừng rỡ kêu lên.
Nghe được tin này, sắc mặt Điệp lão cha mới hoà hoãn đôi chút. Hừ hừ! Vậy là mọi chuyện chỉ do tiểu tử thối này bịa đặt. Nữ nhi nhà bọn hắn trong sạch! Tốt quá, không cần giết người diệt khẩu rồi.
Nghĩ như vậy, Điệp lão gia đanh mặt hỏi:
- Sao ngươi dám vũ nhục danh tiết nữ nhi của ta!? Có tin ta kiện ngươi đến quan phủ, cho ngươi ngồi tù không?
Nhất Minh đảo mắt. Ừm... đối với nhạc phụ đại nhân phải hữu lễ. Vì thế, y nghiêm cẩn đáp:
- Tiểu tế đối với Điệp tiểu thư là nhất kiến chung tình. Đã định đời này không phải nàng quyết không lập gia thất! Cho nên nói tiểu tế là người của nàng thật sự rất đúng.
Điệp lão gia tức đến thở phì phò. Cái thể loại ăn không được thì phá cho hôi này là như thế nào!? Chờ chút, nhất kiến chung tình? Ngươi là bị luyến đồng như tên hoàng đế rắm thối kia sao!? Còn nữa, cái gì tiểu tế chứ? Hắn làm cha vợ của y hồi nào hả!?
Lập tức, Điệp lão cha dang rộng hai tay, mở ra tư thế gà mẹ bảo vệ nữ nhi của mình. Ông hùng hổ tuyên bố:
- Nếu ngươi dám làm gì nữ nhi nhà ta, ta nhất quyết không tha cho ngươi! Còn nữa, nữ nhi nhà ta sẽ không ở cùng một chỗ với ngươi đâu!
Nhất Minh không chút biểu tình, cũng chả biết trong lòng y đang nghĩ cái gì. Chỉ nghe y nói:
- Nhạc phụ đại nhân, ở cùng một chỗ với ai là do nàng tuỳ ý quyết định. Tiểu tế trước cáo từ, sau này sẽ lại đến thăm nhạc phụ cùng nhạc mẫu.
Chẳng để Điệp lão cha kịp mở miệng, thoắt cái người đã biến mất. Điệp lão gia nghẹn một bụng hoả, sắc mặt khó coi. Hư hừ! Tiểu tử thối, để hắn nhìn thấy y lần nữa nhất định sẽ xách chổi chà lên đánh chết y! Đánh cho cha mẹ ngươi nhận không ra ngươi!
Điệp lão mẹ không lên tiếng, chỉ im lặng ôm nữ nhi của mình. Ít ra tiểu tử này không "thèm khát" như tên hoàng đế lang sói kia, chỉ là cha mẹ sinh ra da mặt dày hơn người thường đôi chút thôi. Vì thế, ấn tượng của Nhất Minh trong lòng nàng lạc quan hơn Hoắc Kiện Minh nhiều lắm!
Điệp Tiết Châu vô lực nhìn trời. Nhìn vào gương đồng, nàng thấy nhan sắc mình thuộc loại thanh tú. Chẳng lẽ do gương đồng soi không rõ nên đã che mất vẻ đẹp thật sự của nàng? Nhan sắc của nàng thật ra chính là khuynh quốc khuynh thành, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở hay sao?
Nàng thở dài, lắc đầy cảm thán. Hồng nhan bạc mệnh a. Ông trời sao lại ưu ái trao cho nàng nhan sắc tuyệt mỹ như vậy chứ? Chậc, thật cảm thấy bản thân tràn đầy tội lỗi nga.
_______________
Shizu: Được rồi, ta cảm thấy chả ai bình thường cả. Các người không cần cảm ơn ta vì nói ra sự thật giùm đâu. Làm ngươi tốt không cần đền đáp _(:>V)_
Tiết Châu: ... Phắc! =.,=