Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Tấn quốc Học Phủ, và cả thủ đô Tấn quốc, đều bị mây đen ba ngàn dặm che trời, sấm sét vang dội.

Trong Tấn quốc Học Phủ và Tấn quốc Hoàng đô, vô số cường giả cảm ứng được cảnh tượng kinh khủng này.

Căng thẳng nhất là Tấn quốc Hoàng Cung, nhưng khi biết đó là trưởng lão Học Phủ muốn ngưng tụ kiếm ý, cả Tấn quốc Hoàng Cung đều thở phào.

Trong Học Phủ.

Bên cạnh Tẩy Kiếm Trì.

Lý Mạc Trình kinh ngạc nhìn Lý Giang.

Là phủ chủ Tấn quốc Học Phủ, ông ta biết Lý Giang đang làm gì, nhưng với tư cách là bằng hữu tốt của Lý Giang.

Lý Mạc Trình càng hiểu, ngưng tụ kiếm ý có ý nghĩa như thế nào với Lý Giang.

Lý Giang đã bị kẹt ở cảnh giới này quá lâu, phải ngưng tụ ra kiếm ý, mới có thể đột phá lên Nguyên Anh cảnh.

Lý Giang đã ở cảnh giới này trọn vẹn năm trăm năm.

Có cái gọi là ngàn năm Kim Đan vạn năm Nguyên Anh.

Tuổi thọ của tu sĩ Kim Đan đại khái chừng một ngàn năm. Nói cách khác, Lý Giang chỉ còn lại năm trăm năm tuổi thọ nữa mà thôi.

Càng kéo dài về sau, càng khó đột phá, nếu đợi thêm chừng hai trăm năm nữa, mà Lý Giang vẫn còn chưa ngưng tụ ra kiếm ý, thì con đường của ông coi như cũng đã tới cuối rồi.

Tất cả mọi người ở Tấn quốc Học Phủ đều biết, khi Lý Giang ngưng tụ ra kiếm ý, nhất định là rất mạnh.

Vì ông là cường giả kiếm đạo đệ nhất của Tấn quốc.

Nên kiếm ý của ông nhất định sẽ mạnh hơn kiếm tu bình thường rất rất nhiều lần...

Ngày hôm nay, Lý Giang im hơi lặng tiếng ngưng tụ kiếm ý, đối với Tấn quốc Học Phủ, đây là một chuyện tốt, đối với cả Tấn quốc, cũng là một chuyện tốt.

Lý Mạc Trình chỉ cảm thấy hơi ghen tị mà thôi.

Tuy ông đã đột phá Nguyên Anh cảnh từ lâu, nhưng một khi Lý Giang ngưng tụ được kiếm ý, thành tựu tương lai nhất định sẽ vượt qua ông.

Ông ghen tị, đồng thời cũng hết sức tò mò, sao khi không tự nhiên lại đột ngột muốn ngưng tụ kiếm ý?

Đúng lúc này.

Mây đen chuyển động, một đạo lôi điện to tướng đánh xuống.

Bổ thẳng vào người Lý Giang.

Đây là lôi kiếp của kiếm ý.

Có người kinh hô, vì cảm thấy vô cùng rung động.

Cả Tấn quốc Học Phủ đều rung động, không ai ngờ, Lý Giang ngưng tụ kiếm ý, lại đưa tới kiếm ý lôi kiếp.

Lúc này, không chỉ chúng đệ tử, cả cao tầng của Tấn quốc Học Phủ cũng rung động.

Thậm chí, trong hoàng cung Tấn quốc, quốc quân Tấn quốc đứng ở ngoài đại điện cũng rung động.

"Đây là lôi kiếp kiếm đạo hả?"

Quốc quân Tấn quốc mở to mắt. Ông ta vốn chớm tuổi xế chiều, khi mặc long bào trên người, hình thành một khí chất uy nghiêm khó tả.

"Hồi bệ hạ, đúng là kiếm đạo lôi kiếp, Tấn quốc ta lần này thật sự xuất hiện rồng."

Bên cạnh quốc quân Tấn quốc là một nam tử trung niên, mặt chữ quốc, không giận mà uy, mặc mãng bào, eo đeo một thanh trường đao nạm bảo thạch, rõ ràng là người có địa vị tôn quý.

"Kiếm ý lôi kiếp, không ngờ Tấn quốc ta lại có người như vậy, không biết cụ thể chuyện gì đang xảy ra."

"Nhưng, bất kể như thế nào, điều này đối với Tấn quốc chúng ta, là một chuyện tốt, thi đấu mười nước lần này, ít nhất có thể chen vào năm vị trí đầu."

"Truyền ý chỉ của trẫm, thưởng cho Tấn quốc Học Phủ."

Quốc quân Tấn quốc chậm rãi lên tiếng, vẻ rung động trong mắt dần tan đi.

Nam tử trung niên gật đầu: "Tuân chỉ."

Nói xong, hắn cũng nhìn lên tia sét khổng lồ trên bầu trời, trong mắt đầy hâm mộ.

Kiếm ý là thứ cực kỳ khó ngưng tụ.

Một thiên tài kiếm tu, thường phải tu luyện mấy trăm năm mới có thể ngưng tụ ra kiếm ý.

Mà đó là đối với thiên tài, chứ đối với kiếm tu bình thường, ngưng tụ kiếm ý là chuyện không thể nào làm được.

Kiếm ý ngưng tụ ra, đương nhiên cũng có phân chia đẳng cấp.


Kiếm ý mạnh nhất, là lúc ngưng tụ đưa tới lôi kiếp.

Hôm nay Lý Giang quên đi ba trăm sáu mươi ngàn đạo kiếm chiêu, không phá thì không xây được, chặt đứt con đường cũ, mở ra con đường mới, ý niệm trong đầu hoàn toàn thông suốt, mới ngưng tụ ra được kiếm ý vô thượng thuộc về mình.

Keng keng keng...!

Kiếm trong cả thủ đô Tấn quốc đều reo vang.

Mây đen ba ngàn dặm, che khuất bầu trời, ở Tấn quốc Học Phủ chìm trong cuồng phong gào thét.

Tia chớp thô to như thùng nước, bổ về phía Lý Giang.

Trên vách núi.

Lúc tia chớp sắp bắn trúng vào Lý Giang, đột nhiên, phi kiếm dưới chân Lý Giang, hiện ra trong tay ông.

"Trọng kiếm vô phong!"

"Không cần tốn công!"

Lý Giang hét to, một làn kiếm thế khủng bố tỏa ra, tốc độ xuất kiếm cực nhanh.

Từng đạo kiếm thế, từng đạo kiếm ảnh, thi nhau xuất hiện, chống lại đạo lôi kiếp.

Đây là cảnh giới thứ nhất, nhìn núi là núi, nhìn nước là nước.

Ba trăm sáu mươi ngàn đạo kiếm chiêu, lúc này được dốc hết ra, hóa thành một dòng sông kiếm mãnh liệt, đánh tan lôi kiếp.

Ầm!

Đạo lôi điện thứ hai đánh xuống, còn hung mãnh gấp mấy lần so với tia trước đó.

Mọi người sợ hãi mà thán phục, dưới uy nghiêm của trời đất, người thường cơ bản là không thể nào chống cự nổi lôi kiếp thế này, dù bọn họ không phải người độ kiếp, chỉ đứng ở đằng xa, mà cũng còn cảm nhận được uy áp vô cùng đáng sợ đó.

Trong đám người, chỉ có một mình Diệp Bình là thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn chăm chú vào lôi kiếp.

"Vách đá ngàn thước, không muốn lại được."

Tia lôi kiếp thứ hai rơi xuống.

Lý Giang lại xuất kiếm, tất cả kiếm pháp kiếm chiêu lúc này đều biến mất, hóa thành một chiêu kiếm pháp.

Kiếm quang rừng rực phóng lên trời, chấn vỡ tia sấm sét.

Đây là cảnh giới thứ hai, xem núi không phải núi, xem nước không phải nước.

Lý Giang cho tới nay, đều chỉ lo suy diễn kiếm chiêu, lấy kiếm chiêu làm cơ sở, không ngừng học tập, không ngừng đột phá, nhưng cũng chính vì vậy, mới làm ông bị mất phương hướng.

Làm ông quên mất đạo nghĩa thật sự của kiếm đạo.

Hôm nay, vào thời khắc này, ông lựa chọn quên đi tất cả, nhưng loại quên đi này, không phải là quên hết, mà là đưa ba trăm sáu mươi ngàn kiếm chiêu, hòa vào thành một chiêu.

Một chiêu kiếm này, chiếu sáng cả thủ đô Tấn quốc.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy uy lực của một kiếm này.

Mây lôi kiếp trên bầu trời đều bị đánh tan.

Vạn dặm lại trong sáng, trời quang.

Không có đạo lôi kiếp thứ ba.

Một luồng kiếm ý không gì sánh kịp xuất hiện sau lưng Lý Giang.

Đạo kiếm ý này, gần như ngưng thành thực, tỏa ra uy áp ngập trời, làm tất cả mọi người ở đây đều không nhịn được mà sợ hãi.

Lý Giang đã vượt qua được rồi.

Ông đã vượt qua kiếm ý lôi kiếp.

Thành công ngưng tụ ra kiếm ý thuộc về mình.

Vào lúc này, một luồng sức mạnh cực kì mạnh mẽ từ người ông tỏa ra.

Kim Đan trong cơ thể ông vỡ tan, hóa thành một đứa con nít.

Trong chớp mắt, Lý Giang đột phá vào Nguyên Anh cảnh.

Bình cảnh làm khó ông suốt năm trăm năm, lúc này đã bị phá tan.

Lúc này.

Vạn dặm trời quang, gió êm sóng lặng.


Trên vách núi, Lý Giang như thoát thai hoán cốt, dưới vách núi, vô số người tận mắt nhìn thấy cảnh hôm nay.

Tất cả kiếm không còn reo nữa.

Thay vào đó là sự im lặng, một sự yên tĩnh khó tả.

Các đệ tử không biết thực lực Lý Giang lúc này mạnh tới mức nào.

Nhưng các Trưởng lão của Tấn quốc Học Phủ thì biết.

Mạnh.

Rất mạnh.

Mạnh tới mức không hợp thói thường.

Tuy Lý Giang chỉ vừa mới đột phá Nguyên Anh cảnh, nhưng thực lực của ông lại tăng lên cả gấp trăm lần, dù trong bọn họ có Nguyên Anh trung kỳ, có cả Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng đều không sánh bằng Lý Giang.

Nhất là Lý Mạc Trình, ông nhìn ra rất rõ, sau khi Lý Giang ngưng tụ ra đạo kiếm ý, vị trí cường giả đứng đầu Tấn quốc của Lý Giang đã hoàn toàn là danh xứng với thực, không chỉ vậy, còn có thể nằm trong mười thứ hạng đầu của cả mười nước.

Đúng thế, mười thứ hạng đầu của mười nước, cũng nhờ vào đạo kiếm ý vô thượng này.

Đây không phải là một đột phá nho nhỏ, đây là một bước vượt qua rãnh trời, mười thứ hạng đầu của mười nước, danh xưng này khủng bố biết chừng nào, người nào nghe thấy mà không chấn động.

Ông ghen tị, vô cùng ghen tị.

Nhưng, mọi người còn chưa kịp lên tiếng chúc mừng.

Lý Giang hồi thần, tỉnh lại.

Bá!

Ông xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bình.

Ngay trước bao nhiêu con mắt, Lý Giang quỳ xuống, hành đại lễ, ông nói, giọng âm vang hữu lực.

"Đệ tử Lý Giang, đa tạ lão sư ban pháp."

Lý Giang quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy.

Đột phá bình cảnh, đạt tới Nguyên Anh, ngưng tụ kiếm ý, Lý Giang không thể không kích động.

Ông bị kẹt ở cảnh giới này đã năm trăm năm, trọn vẹn năm trăm năm, nói thật, không phải Lý Giang chưa từng mơ mình ngưng tụ ra kiếm ý.

Nếu đi theo con đường trước giờ ông đã chọn, dù có cho thêm một ngàn năm nữa, ông cũng không thể thành công, điều này không chỉ Lý Giang, mà mọi người đều nhìn ra được.

Nên Diệp Bình chỉ điểm ngày hôm nay, giúp ông thoát khỏi khốn cảnh, đột phá bình cảnh, ngưng tụ ra kiếm ý vô thượng, làm sao ông không kích động? Làm sao ông không cảm kích.

Một tiếng đệ tử này, là ông cam tâm tình nguyện, bái Diệp Bình làm sư phụ, phần ân tình này, còn nặng hơn trời.

Một tiếng gọi sư phụ này của Lý Giang, làm mọi người chấn động.

Nhất là Lý Mạc Trình, và các trưởng lão của học phủ.

Không phải Lý Giang truyền thụ Diệp Bình kiếm pháp, muốn thu Diệp Bình làm đồ đệ hay sao?

Sao bây giờ lại biến thành Lý Giang bái Diệp Bình làm sư phụ?

Này là thế nào?

Ngươi ngưng tụ ra kiếm ý vô thượng, đứng đầu Tấn quốc, mà ngươi lại bái Diệp Bình làm sư phụ?

Tất cả cao tầng đều bối rối.

Các đệ tử cũng chấn kinh, bọn họ biết lý do vì sao như vậy, nhưng không ai nghĩ, Lý Giang lại tình nguyện bái Diệp Bình làm sư phụ!

Cái này hình như hơi quá đáng á!

Dưới vách núi.

Diệp Bình nhìn Lý Giang quỳ trước mặt mình, cười khổ.

"Lý trưởng lão, đừng làm như thế, ngươi là tiền bối, làm sao ta dám thu ngươi làm đồ đệ."

Diệp Bình mở miệng, giọng bất đắc dĩ, hắn chỉ là thuận miệng nói mấy câu lý niệm về kiếm đạo mà thôi, người đồ đệ này hắn không dám nhận, huống hồ hắn cũng không muốn nhận.

"Không, không, không, trong Học Phủ không có tiền bối vãn bối gì cả. Nhờ mấy câu vừa rồi của Diệp sư phụ đề điểm, mới giúp ta đột phá cảnh giới, hiểu ra chân lý, ân tình này còn lớn hơn trời, bái người làm sư phụ là hợp tình hợp lý."

"Mong lão sư đừng chê đệ tử tư chất ngu dốt."


Lý Giang không để ý ánh mắt của thế tục, vẫn quỳ dưới đất, vô cùng thành khẩn cầu Diệp Bình thu mình làm đồ đệ.

"Lý trưởng lão, vãn bối thật sự không thể nhận ngươi làm đồ đệ, còn nữa, ta đã có tông môn, loại chuyện thu đồ đệ này, vãn bối cũng không có quyền thực hiện, còn nữa, những lời vừa rồi không phải là cảm ngộ của ta, mà là cảm ngộ của sư huynh ta."

Diệp Bình mở miệng giải thích, hắn thật không muốn nhận Lý Giang làm đồ đệ, mà cũng không làm như vậy được.

Tất cả mọi người chấn kinh.

Không phải là cảm ngộ của ngươi?

Vậy là của ai?

Sư huynh của ngươi?

Sư huynh của ngươi là ai?

Đệ tử Học Phủ kinh ngạc, các trưởng lão sau khi hỏi mấy câu đã biết đại khái chuyện gì vừa xảy ra, nên khi nghe thấy Diệp Bình nói như vậy, bọn họ cũng kinh ngạc.

Lý Giang là người kinh hãi nhất.

Ông ngẩng đầu, nhìn Diệp Bình với ánh mắt đầy thắc mắc: "Sư huynh?"

"Ừ."

Diệp Bình nhẹ gật đầu, nhắc tới Tô Trường Ngự, trong mắt Diệp Bình đầy sự khâm phục.

"Tất cả sở học kiếm pháp của vãn bối, đều là học được từ sư huynh."

Diệp Bình nói rất nghiêm túc.

"Vậy sư huynh của ngài, là người phương nào?"

Lý Giang không nhịn được tiếp tục hỏi.

Hắn nhìn ra được, tạo nghệ kiếm đạo của Diệp Bình cực kỳ phi phàm, thật không ngờ, người truyền thụ kiếm đạo cho Diệp Bình, lại là sư huynh của hắn, làm ông còn tưởng là sư phụ Diệp Bình.

"Tuyệt thế Kiếm Tiên, Tô Trường Ngự."

Diệp Bình đáp.

Tô Trường Ngự?

Lúc Diệp Bình nói ra ba chữ Tô Trường Ngự, mọi người tại đây đều tò mò, bọn họ chưa từng nghe thấy cái tên này.

Nhưng chẳng biết tại sao, lại có cảm giác rất là lợi hại.

"Xin hỏi, sư huynh của ngài hiện giờ đang ở đâu?"

Lý Giang tiếp tục hỏi, ông muốn gặp Tô Trường Ngự.

Diệp Bình lắc đầu.

"Sư huynh của ta là tuyệt thế Kiếm Tiên, vì chán ghét thiên hạ tranh đấu, nên ẩn cư trong núi, thường ngày du sơn ngoạn thủy, ta cũng không biết huynh ấy ở đâu."

Diệp Bình giải thích, hắn thật sự là không biết Tô Trường Ngự đang ở đâu cả.

Trong mắt Lý Giang đầy thất vọng, nhưng rất nhanh, Lý Giang tiếp tục nói: "Vậy nếu có cơ hội, Diệp đạo hữu có thể dẫn ta gặp một lần có được không?"

Diệp Bình cố ý không thu đồ đệ, Lý Giang cũng không tiếp tục kiên trì, nhưng ông không có mặt mũi gọi Diệp Bình là vãn bối, nên xưng hô theo ngang hàng.

"Ừ, nếu có cơ hội, ta sẽ hỏi ý kiến xem có thể mời đại sư huynh tới Học Phủ để truyền đạo học nghề cho mọi người hay không."

Diệp Bình nhẹ gật đầu, đáp.

Nói là nói vậy, nhưng mời được Tô Trường Ngự tới hay không là chuyện khác.

Đúng lúc này.

Diệp Bình chợt bảo.

"Lý trưởng lão, cho hỏi bài giảng hôm nay vậy là kết thúc chưa?"

Diệp Bình hỏi.

"A, chấm dứt, chấm dứt, Diệp đạo hữu chớ khách khí, nếu có thể, cứ gọi ta lão Lý là được, ta với ngươi là cùng thế hệ, gọi là trưởng lão có hơi không phù hợp."

Lý Giang đứng dậy, nói.

"Nếu vậy, vãn bối xin cáo lui trước."

Diệp Bình đáp, tuy Lý Giang nói như vậy, nhưng chuyện bối phận này, Diệp Bình không muốn làm bừa bãi, vẫn khách khí như cũ.

"Được, Diệp đạo hữu, sau này nếu có chuyện gì, cứ việc tới tìm ta, ân tình hôm nay, Lý mỗ luôn ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn không quên."

Lý Giang rất kích động, đột phá cảnh giới, ngưng tụ kiếm ý, còn là kiếm ý vô thượng, ông không thể nào không hưng phấn và kích động.

Nhận được câu trả lời cụ thể.

Diệp Bình hành lễ cáo từ.

Lần này, Diệp Bình không đi Tàng Kinh Các nữa, mà về chỗ ở của mình, một nơi vắng vẻ.

Trong Tấn quốc Học Phủ, có cất giấu một đạo kiếm ý tuyệt thế.

Hắn không quên điều ấy.


Hắn vốn định tìm trong Tàng Kinh Các xem có tư liệu gì liên quan hay không, nhưng lật hết Tàng Kinh Các, cũng không tìm thấy ghi chép nào về kiếm ý tuyệt thế.

Đành dựa vào hắn tự đi tìm lĩnh ngộ mà thôi.

Diệp Bình cho rằng, nếu Tấn quốc Học Phủ có kiếm ý tuyệt thế, thì nhất định sẽ không giấu ở trong sách, vì nếu giấu ở trong sách, đã sớm bị người ta phát hiện ra rồi.

Nên kiếm ý này, hẳn là giấu ở trong Tấn quốc Học Phủ.

Giấu cụ thể ở đâu, thì hắn còn chưa biết, phải tự mình đi mò mẫm tìm kiếm, cảm ngộ, mới phát hiện ra được.

Vì vậy, Diệp Bình trở về chỗ ở của mình, ngồi xếp bằng, bắt đầu cảm ngộ kiếm ý, hy vọng có thể cảm ứng được kiếm ý tuyệt thế kia.

Diệp Bình đi rồi.

Trong Tẩy Kiếm Trì.

Các trưởng lão cũng đã hồi thần lại.

Họ thi nhau tiến lên chúc mừng Lý Giang, trong mắt đầy hâm mộ.

Có không ít trưởng lão, không nhịn được hỏi thăm Lý Giang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lý Giang cũng không giấu diếm, kể lại mọi việc cho các trưởng lão nghe.

Nghe xong, các trưởng lão đều rung động.

"Trọng kiếm vô phong, đại xảo nhược công!"

"Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương!"

Lý Mạc Trình nghe xong câu chuyện, đứng sững ra, không ngừng lập đi lập lại bốn câu này.

Ai mà ngờ được, một đệ tử mới lại có tài nghệ kiếm đạo như thế.

Bọn họ rung động.

Thật lâu sau vẫn không biết nên nói gì.

"Không ngờ đồ nhi ta, lại có tạo nghệ kiếm khủng bố như thế, tốt, rất tốt."

Trưởng lão nào đó bật thốt.

"Ngươi còn mặt mũi không? Đồ nhi của ngươi á? Rõ ràng là đồ nhi của ta."

"Buồn cười, các ngươi mà cũng xứng?"

Các Trưởng lão lại bắt đầu cãi vã.

Tuy Diệp Bình có tạo nghệ kiếm đạo cực kỳ khủng bố, nhưng vấn đề là bọn họ đâu phải là tu luyện kiếm đạo.

Kiếm đạo của Diệp Bình có mạnh hay không, có liên quan gì với họ đâu, bọn họ có mục đích riêng của mình.

Nhưng, Lý Giang lên tiếng.

"Không biết vì sao, đột nhiên ta cảm thấy Diệp Bình này, tuyệt không phải đơn giản như chúng ta tưởng tượng, nếu chư vị vẫn còn suy nghĩ muốn thu hắn làm đồ đệ trong đầu, ta đề nghị là nên mau bỏ đi đi."

Lý Giang nói.

Mọi người bật cười.

"Lý trưởng lão, kiếm đạo của Diệp Bình đúng là phi phàm, nhưng chẳng lẽ vậy có nghĩa đan pháp của hắn cũng mạnh sao?"

"Đúng thế, dù hắn có đan đạo mạnh mẽ đi chăng nữa, nhưng không thể trận đạo cũng mạnh chứ, đúng không"

"Ba người cùng đi tất có một là thầy, ta không tin cả đám người chúng ta, không ai có thể làm thầy Diệp Bình được!"

Các trưởng lão vô cùng tự tin nói.

Lý Giang không tranh cãi, vội vã trở về củng cố tu vi.

Mọi người cũng dần dần rời đi.

Chuyện xảy ra trong Học Phủ nhanh chóng được lan truyền.

Đầu tiên là nhờ hơn bốn trăm đệ tử Tấn quốc Học Phủ tuyên truyền, câu chuyện thần kì Diệp Bình chỉ điểm Lý Giang được truyền ra, với rất nhiều phiên bản khác nhau.

Sau đó là ở Tấn quốc Hoàng Cung, lúc đầu chỉ là Quốc quân Tấn quốc biết, nhưng rất nhanh, tất cả văn võ bá quan, hoàng tử công chúa, không một ai là không biết việc này.

Thậm chí ngắn ngủn chưa tới nửa ngày, tất cả quý nhân của thủ đô Tấn quốc đều đã biết.

Chỉ trong thời gian ngắn, cái tên Diệp Bình, đã được truyền khắp cả Thủ đô Tấn quốc.

Tất cả mọi người đều hỏi thăm về Diệp Bình, nhưng qua điều tra, lại phát hiện Diệp Bình lại là sư phụ của Thái Tử Tấn quốc.

Thế là, triều đình bắt đầu khởi động.

Nhưng tất cả đều không ảnh hưởng gì tới Diệp Bình.

Ngày hôm sau.

Một tin tức truyền ra.

Làm kinh động cả mười nước, vô cùng nóng sốt, thậm chí còn đè bẹp câu chuyện ngày hôm qua của Diệp Bình!

...

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận