Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

"Diệp Bình đạo hữu, thuật luyện đan không độc, là ai truyền thụ cho ngươi?"

Từ Thường trưởng lão hỏi.

Ông biết hỏi thẳng vấn đề này có hơi mạo muội, nhưng mà, không hỏi thì không được.

"Trưởng lão, là Nhị sư huynh của ta dạy, nhưng thứ cho đệ tử không thể nói chi tiết được."

Diệp Bình trả lời một nửa, chỉ bảo thuật luyện đan là do Nhị sư huynh truyền thụ của mình.

Nhưng không nói cho đối phương, Nhị sư huynh là ai.

"Vậy thì không sao." Từ Thường trưởng lão gật đầu. Ông chỉ cần biết ai truyền thụ thuật luyện đan này cho hắn là đủ rồi, nhưng quả thật, trong lòng ông hơi kinh ngạc.

Không ngờ thuật luyện đan không độc, lại do Nhị sư huynh của Diệp Bình truyền thụ cho hắn, chẳng phải chứng minh Nhị sư huynh này là một Luyện Đan Sư tuyệt thế hay sao? Hơn nữa còn gọi là sư huynh, vậy chắc cũng không lớn tuổi lắm.

Aiz, nghĩ vậy, Từ Thường trưởng lão không khỏi khó chịu. Vốn còn tưởng mình là Luyện Đan Sư đệ nhất Tấn quốc, không ngờ Tấn quốc thật là nơi ngọa hổ tàng long, lâu nay mình đã hơi tự đại.

"Diệp Bình đạo hữu, phương pháp này có thể luyện chế với số lượng lớn được không? Ý ta là những loại đan dược cơ bản, không phải như Trúc Cơ Đan, mà là những loại đơn giản nhất như Khí Huyết Đan, Thể Phách Đan vân vân."

Từ Thường trưởng lão mở miệng, nói xong, ông có hơi căng thẳng.

Diệp Bình trầm tư.

Có luyện chế số lượng lớn không ấy hả?

Hắn thật không biết nên trả lời làm sao.

Thuật luyện đan không độc, không cần phải dùng dược liệu, lò đan, đan hỏa, thậm chí đan quyết cũng không cần, chỉ cần dùng tâm niệm dẫn thiên linh khí mà thôi.

Nên dược hiệu của đan dược là do linh khí của người luyện quyết định.

Như viên Trúc Cơ Đan cực phẩm vừa rồi, chỉ một viên, đã hút sạch toàn bộ linh khí của hắn.

Diệp Bình lắc đầu: "Từ trưởng lão, nếu chỉ dùng sức của một người là rất khó, nhưng trên lý thuyết, nếu có mấy chục ngàn Luyện Đan Sư biết thuật luyện đan không độc, thì luyện những loại đan dược cơ sở như Khí Huyết Đan, Thể Phách Đan không khó lắm."

Diệp Bình trả lời. quan điểm của hắn là phải cần rất nhiều luyện đan sư, vì pháp lực của một tu sĩ là có hạn.

Như hắn chẳng hạn, nếu luyện chế Khí Huyết Đan, Thể Phách Đan, dù có dùng hết Pháp lực trong người, chắ cũng chỉ luyện nổi mấy ngàn viên thôi, luyện nhiều hơn là rất khó.

"Mấy chục ngàn Luyện Đan Sư nắm được thuật luyện đan không độc, thì không khó?"

Từ Thường trưởng lão nuốt nước miếng, ông hiểu ý Diệp Bình, nhưng muốn hiểu cụ thể hơn một chút.

"Giả thiết, ta là nói giả thiết, Diệp Bình đạo hữu, giả thiết ta mời được một chục ngàn Luyện Đan Sư Trúc Cơ Cảnh, học được thuật luyện đan không độc này, dưới điều kiện có đủ dược liệu, có thể luyện ra số lượng lớn hay sao?"

Từ Thường hỏi mà tim đập thình thịch, trong ánh mắt đầy chờ mong.

"Cái này..." Diệp Bình thoáng trầm mặc, sau nói: "Không liên quan tới dược liệu. Không độc đan không cần dược liệu, nhưng có thể dùng linh thạch để hỗ trợ. Mười ngàn Luyện Đan Sư Trúc Cơ Cảnh, nếu có đủ linh thạch, theo lý thuyết một ngày có thể luyện được cả triệu viên Khí Huyết Đan không độc."

Diệp Bình trả lời không chắc lắm, nhưng đáp án như này là đủ rồi.

Từ Thường kích động, không kiềm được, siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn Diệp Bình đầy hưng phấn.

Từ Thường khó khăn lắm mới áp chế được kích động trong lòng.

Ông nhanh chóng tỉnh táo lại.

Điều đầu tiên, thuật luyện đan không độc nhất định là cực kỳ khó học, không phải ai cũng học được!

Thứ hai, mười ngàn Luyện Đan Sư Trúc Cơ, bản thân tu sĩ Trúc Cơ đã không nhiều, cả Tấn quốc có rất nhiều, nhưng số lượng tu sĩ Trúc Cơ Tấn quốc điều khiển được không nhiều lắm, đa phần bọn họ ở trong các tông môn lớn, nếu tùy tiện điều động bọn họ, sẽ dẫn tới ngờ vực, chưa kể đó còn phải là Luyện Đan Sư, trên cơ bản lại càng thêm khó.

Nên đây chỉ là trên lý thuyết mà thôi.

Đối với Tấn quốc, cái này rất khó, nhưng đối với Đại Hạ vương triều, lại chẳng khó chút nào. Cùng lắm thì Tấn quốc dâng hiến cho Đại Hạ vương triều, với khả năng của Đại Hạ vương triều, đừng nói mười ngàn luyện đan sư Trúc Cơ, cần cả một trăm ngàn cũng có.

Nhưng Từ Thường không tiếp cận được tới cấp độ đó.

Nghĩ vậy, Từ Thường hỏi vấn đề thứ ba, cũng là vấn đề quan trọng nhất.

"Diệp Bình đạo hữu, thuật luyện đan không độc này, có thể... Cho Học Phủ xem có được không?"

Đây là vấn đề thứ ba, nói chính xác là một sự thỉnh cầu. Nói thật khi Từ Thường nói ra những lời này, ngay cả ông cũng cảm thấy xấu hổ.


Diệp Bình là học sinh của Tấn quốc Học Phủ, đi tới Học Phủ chưa học được gì thì thôi, ngược lại còn đi chỉ điểm cho các Đại trưởng lão, nhiêu đó vốn đã đủ làm vô cùng xấu hổ, giờ lại còn muốn người ta cống hiến thuật luyện đan cho mình!

Nói lời khó nghe, Tấn quốc Học Phủ có còn mặt mũi hay sao?

Nên Từ Thường hỏi mà không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bình, ông sống đã mấy trăm năm, chưa từng làm chuyện xấu hổ như vậy.

Quả nhiên, Diệp Bình nghe xong khẽ nhíu mày.

Không phải thấy Tấn quốc Học Phủ tham lam gì, chỉ là thuật luyện đan này là do Nhị sư huynh Hứa Lạc Trần truyền cho hắn.

Nói hơi khó chịu, nếu Hứa Lạc Trần không cho phép, Diệp Bình không thể truyền nó ra ngoài được, dù chết cũng không.

Hơn nữa lại còn lai lịch của Thanh Vân Đạo tông, nên Diệp Bình nói.

"Mong trưởng lão thứ lỗi, phương pháp này là sư huynh của ta truyền thụ cho ta, chứ không phải đệ tử tự nghĩ ra, nên đệ tử không có quyền giao nó ra được."

Diệp Bình lên tiếng từ chối.

Dù hắn là người lịch sự, coi trọng lễ nghi, nhưng không phải người ngu, có thể chia sẻ chút gì đó, không có nghĩa cái gì cũng lấy ra cả.

Từ Thường không hề kinh ngạc, ông cũng đã đoán sẵn là như vậy.

Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết. Người ta tới Học Phủ của ngươi để học, chưa học được cái gì thì thôi, đằng này ngươi còn bảo người ta giao thuật luyện đan vô cùng trân quý của người ta ra, ai mà đồng ý!

Nhưng mà thuật luyện đan không độc này quá quan trọng.

Nên Từ Thường vẫn nói.

"Diệp Bình đạo hữu, tuy ta cũng biết chuyện này đúng là có hơi quá đáng, nhưng chuyện này dính tới Tấn quốc, dính tới Đại Hạ, dính tới thiên hạ bá tánh."

"Ta biết, nói như vậy nghe có hơi dối trá, nhưng đó là suy nghĩ thật lòng của ta. Vậy thế này đi, Diệp Bình đạo hữu hỏi dùm sư huynh của ngươi, xem hắn có thể cho phép chia sẻ nó được không."

"Chỉ cần sư huynh Diệp Bình đạo hữu đồng ý, Tấn quốc, và cả Đại Hạ vương triều nhất định sẽ dùng mọi giá để đổi lấy pháp luyện đan vô thượng này."

Từ Thường cố gắng thuyết phục Diệp Bình.

Đành chịu thôi. Nếu không phải không độc đan này liên quan quá lớn, ông cũng sẽ không mở miệng đâu.

Sống cả mấy trăm tuổi rồi, đã sắp về với lòng đất, phù hoa danh lợi với ông chỉ là mây khói mà thôi.

Ông nói xong.

Diệp Bình trầm mặc.

Hắn hiểu ý của Từ Thường trưởng lão, thuật luyện đan không độc có ý nghĩa quá lớn, bọn họ không đành lòng từ bỏ nó.

Nhưng hắn cũng biết, thuật luyện đan này không thể tùy tiện giao cho người ngoài!

Diệp Bình còn đang do dự, Từ Thường đã nói tiếp.

"Diệp Bình đạo hữu, mong ngài hỏi sư huynh của ngài giúp, hay mời sư huynh của ngài tới đây cũng được, để hai bên chúng ta nói chuyện với nhau. Chuyện này thật sự là rất lớn, Từ mỗ xin lấy tánh mạng mình đảm bảo, dù thế nào Học Phủ cũng sẽ không cướp đoạt."

"Từ mỗ làm việc này, là vì thiên hạ bá tánh, vì dân chúng Đại Hạ vương triều, vì dân chúng Tấn quốc, không phải vì tư tâm, danh lợi cho mình."

Từ Thường nói tới đây, kích động quỳ xuống trước mặt Diệp Bình, vươn thẳng người, xá sâu Diệp Bình một xá, trán chạm cả xuống đất, để thể hiện thành ý của mình.

"Từ trưởng lão, xin mau đứng lên, mau đứng lên."

Diệp Bình vội đỡ Từ Thường lên.

Hắn hành lễ đáp trả, rồi nói: "Từ trưởng lão, tâm mang thiên hạ, phẩm tính này thực làm vãn bối cảm khái, chỉ là thuật luyện đan không độc này, ta không thể hứa gì với ngươi được. Nhưng ta sẽ trở về một chuyến, hỏi ý sư huynh."

"Nếu huynh ấy đồng ý, thì mọi việc dễ nói, nhưng nếu huynh ấy không muốn, thì đành thôi vậy."

Diệp Bình nói.

Hắn tới Học Phủ đã hơn nửa tháng.

Vốn trước khi tới đã nói, cứ một khoảng thời gian sẽ trở về một chuyến.

Giờ mượn ngay cơ hội này để về luôn, thăm sư phụ và các sư huynh, không biết Đại sư huynh về chưa nữa.

Quan trọng là, Diệp Bình cảm thấy cần phải đi hỏi sư phụ về bí mật của Thanh Vân Đạo tông.


Có phải thật là có một đoạn lịch sử không thể công khai hay không, để sau này mình giữ mình khiêm tốn một chút, khỏi rước lấy phiền toái cho tông môn.

"Được, được, được."

"Đa tạ Diệp Bình đạo hữu, đa tạ Diệp Bình đạo hữu, đa tạ Diệp Bình đạo hữu."

Từ Thường dập đầu liền mấy cái.

Diệp Bình có kéo thế nào cũng không kéo lên được.

Từ Thường nhanh chóng rời đi, ông phải đi báo tình hình cho Phủ chủ biết.

Từ Thường đi rồi, Diệp Bình đã đi ra.

Nhưng hắn không rời khỏi Tấn quốc Học Phủ.

Diệp Bình không định rời khỏi Tấn quốc Học Phủ bằng phép bay, mà định dùng trận pháp để về, một là để cho nhanh, hai là để tập luyện trận pháp chi đạo.

Nhưng Diệp Bình không có trận khí, không có tài liệu bố trí trận pháp tương ứng để bày truyền tống trận, nên hắn quyết định đi tìm Lý Nguyệt.

Là công chúa Tấn quốc, chắc hẳn trên người thế nào cũng có linh thạch.

Vừa đi ra ngoài viện, Diệp Bình nhìn thấy một người quen, không phải Lý Nguyệt, mà là Mặc Tuyền.

"Mặc Tuyền sư muội."

Diệp Bình gọi to.

"Sao ạ? Diệp Bình sư huynh."

Nghe thấy tiếng Diệp Bình, Mặc Tuyền cách đó không xa, vội vàng chạy tới.

"Mặc Tuyền sư muội, trên người ngươi có linh thạch không? Cho ta mượn một ít."

Diệp Bình hỏi thẳng. Hắn nghĩ, được vào Tấn quốc Học Phủ học, ai mà chả là thiên tài, ai mà chả có xuất thân bất phàm, một chút linh thạch có là cái gì.

"Hả?"

Mặc Tuyền ngơ ngác.

"Muốn mượn ngươi chút linh thạch."

Diệp Bình nhắc lại, giọng rất tỉnh bơ.

Mặc Tuyền nở một nụ cười lúng túng mà không mất đi lễ phép.

"Diệp Bình sư huynh, ở bên ngoài sư muội có một danh xưng, ngươi có biết là gì không?"

Mặc Tuyền hỏi với giọng hơi xấu hổ.

"Cái gì?"

Diệp Bình hiếu kỳ.

"Mặc ba không."

Mặc Tuyền đáp.

“Là sao?”

Diệp Bình chưa hiểu.

Mặc Tuyền nói thế là ý gì.

"Không tiền, không tình, không sắc."

Mặc Tuyền cúi đầu, lúng búng nói nhỏ.


Thật sự không phải nàng không muốn cho Diệp Bình mượn, mà là để tới Tấn quốc Học Phủ, nàng đã xài hết tất cả tiền tích góp, cho người khác, bây giờ đừng nói Linh Thạch, một lượng bạc nàng cũng còn không có.

"À... không sao, ta đi tìm Lý Nguyệt sư muội mượn."

Diệp Bình không biết nói gì, nhưng hắn nhìn ra được, Mặc Tuyền thật sự là kẻ không tiền.

"Diệp sư huynh, ngươi nhất định đừng hiểu lầm gì nha, ta thật sự là không có."

Mặc Tuyền giải thích.

"Được rồi, không có gì đâu, ta đâu phải loại người như vậy."

Diệp Bình cười khổ, quay người rời đi, đi tìm Lý Nguyệt mượn Linh Thạch.

Cùng lúc đó.

Phủ chủ điện.

Từ Thường báo lại hết việc cho Lý Mạc Trình.

Lý Mạc Trình nghe xong, không khỏi rung động nói.

"Nói tóm lại, có thể luyện không độc đan với số lượng lớn hay sao?"

Lý Mạc Trình run run, ông không ngờ chuyện này lại có thể có khả năng làm được.

"Phủ chủ, Diệp Bình nói theo lý thuyết là có thể làm được, ta suy nghĩ kĩ, cảm thấy đúng là có thể làm được."

"Tuy không hiệu suất bằng Càn Khôn Tạo Hóa Đỉnh của Đại Càn Vương Triều, nhưng chỉ cần có thể luyện ra không độc đan, thì cơ bản là không thể nào so sánh được."

Từ Thường đáp, dựa trên kinh nghiệm luyện đan nhiều năm của mình.

"Được, nếu như vậy, ta sẽ tới hoàng cung một chuyến, tìm Quốc Chủ."

"Từ trưởng lão, ta giao mọi chuyện trong phủ lại cho ngươi, làm phiền ngươi."

Lý Mạc Trình gật đầu.

Ông biết chuyện này rất lớn, nhất định phải báo cho quốc quân, nếu chuyện này có thể thành công, chuyện Đại Hạ công chúa biến mất ở Tấn quốc chỉ còn là chuyện nhỏ.

Không độc đan, còn hơn mười cô công chúa không được yêu thương. Đại Hạ vương triều chỉ có thể khen thưởng Tấn quốc, còn cho phép Tấn quốc bí mật triển khai kế hoạch, tới lúc đó Tấn quốc có thể kiếm lợi từ cả hai bên.

Còn nếu Tấn quốc không báo,... Có tia hy vọng này, Tấn quốc thật sự có thể nỗ lực cố gắng trở thành một vương triều.

Đó không còn là chuyện không thể nào làm được.

"Phủ chủ đi thong thả, ta sẽ lo tất cả mọi việc trong Học Phủ."

Từ Thường gật đầu, nhìn theo Lý Mạc Trình rời đi.

Một lúc lâu sau.

Tấn quốc Học Phủ.

Diệp Bình trở lại chỗ ở.

Hắn cầm một cái túi, trong túi có mấy trăm thượng phẩm linh thạch.

Quả nhiên, công chúa đúng là công chúa, ra tay là ăn đứt người ta, tiện tay một phát là mấy trăm thượng phẩm linh thạch, đúng là giàu tới mức vô nhân tính.

Đã có thượng phẩm linh thạch.

Diệp Bình không cần chuẩn bị trận khí hay tài liệu trận pháp gì nữa.

Diệp Bình đi vào phòng.

Dựa theo trận đồ trong đầu, ném ra mười hai thượng phẩm linh thạch, xác định vị trí là Thanh Châu, hắn không thể định vị trí chính xác vào Thanh Vân Đạo tông, vì không có cột tiêu định vị.

Diệp Bình chỉ có thể định vị là cảnh nội Thanh Châu, cách vị trí hiện giờ của hắn chừng năm mươi lăm ngàn dặm.

Phạm vi sai số là khoảng hai ngàn dặm, nhưng vậy cũng không sao. Hai ba ngàn dặm, với tu vi hiện tại, chưa tới nửa ngày là đã về tới Thanh Vân Đạo tông.

Nếu gặp may, tới được gần Bạch Vân Cổ Thành, thì tuyệt vời.

Diệp Bình bố trí trận thạch xong, trận văn không gian trong người chợt hiện ra.

Ngay sau, hắn biến mất khỏi phòng.

Tấn quốc.

Thanh Châu cảnh nội.

Một đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ.

Ba bóng người xuất hiện.


Hai nam một nữ.

Nam tử dẫn đầu, là một lão giả, mặc áo đen, đầu đội mũ rộng vành màu đen.

Theo sau lưng là hai người, một người trong đó nếu Diệp Bình có mặt ở đây, hẳn là sẽ biết.

Là Vương Minh Hạo.

Nữ tử duy nhất, mặc áo xanh, gương mặt tuyệt mỹ vô cùng bình tĩnh, hai cổ tay bị trói, nhưng không hề kinh hoảng, trái lại còn rất bình tĩnh nói.

"Tuy không biết ai bảo các ngươi bắt ta, nhưng ta chỉ là một cô công chúa không được sủng ái, các ngươi có bắt được ta cũng chẳng được cái gì đâu."

"Thả ta ra, ta sẽ không kể chuyện này cho ai khác, thậm chí chúng ta có thể hợp tác, kẻ dám bảo các ngươi bắt Đại Hạ công chúa, nếu không phải là phản nghịch thì hẳn là người của Ma Giáo."

"Chúng ta liên thủ với nhau, nếu có thể ra tay một lần tiêu diệt được đám người Ma đạo này, ta nghĩ Đại Hạ vương triều nhất định sẽ ban thưởng trọng hậu cho các ngươi, hơn nữa còn quang minh chính đại, không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa, các ngươi thấy thế nào?"

Nữ tử áo xanh mở miệng, nàng ta rất đẹp, khí chất cực kỳ bất phàm, dù trở thành tù nhân cũng không hề bối rối, trái lại còn trấn định bình tĩnh, còn bàn điều kiện với hai người, phải nói là có tố chất nội tâm vô cùng tốt.

"Thập công chúa, ngươi thật không hổ là công chúa Đại Hạ, nếu đổi thành người khác, hẳn đã la hét khóc lóc om sòm rồi, không thì cũng trở nên tuyệt vọng."

"Ngươi chẳng những tỉnh táo, còn suy nghĩ rất tinh tường. Nói thật, nếu đổi lại bắt ngươi là người khác, có khi sẽ bị lời ngươi nói làm dao động rồi, tiếc là có mấy việc ngươi cần phải hiểu."

"Thân phận của ngươi cao như thế, nếu ta đã dám bắt ngươi, có nghĩa ta đã chuẩn bị tất cả mọi hậu quả. Những điều ngươi nói, đều chẳng là gì với ta, phần thưởng của vương triều hả, quang minh chính đại hả, ngươi cảm thấy nếu ta muốn danh lợi, mà biết thân phận của ngươi, còn tới bắt ngươi không?"

Lão giả trả lời, giọng rất bình tĩnh, mắt vẫn nhìn về phía trước.

Vương Minh Hạo đi sau không hề để ý tới câu chuyện của hai người.

Đại hội kiếm đạo Thanh Châu đã qua mấy tháng, từ ngày thua Diệp Bình đó, lúc nào Vương Minh Hạo cũng chìm trong áp lực và nặng nề.

Đạo tâm của hắn bị đả kích, hắn rất khao khát được tái chiến với Diệp Bình.

Hắn muốn đánh bại Diệp Bình, để chứng minh thực lực của bản thân, lấy lại tự tin.

Vì để chiến thắng Diệp Bình, hắn còn dùng hỏa viêm để rèn luyện thân thể, quá trình đó vô cùng đau đớn, nhưng đổi lại, hắn có được thân thể cực kì mạnh mẽ.

Vương Minh Hạo cho là, hắn không phải thua Diệp Bình về kiếm đạo, mà là về thể chất.

Đúng thế, chính là thể chất. Diệp Bình chỉ dùng một kiếm đã đánh bay hắn, chứng minh không phải Diệp Bình mạnh về kiếm thuật, mà là Diệp Bình có thể chất cường đại hơn người thường.

Nói cách khác, nhất lực hàng thập hội, dù kiếm pháp của mình có lợi hại, mà bị lực một kiếm của người ta đánh bay đi, thì kiếm pháp có cao siêu tới đâu cũng là vô dụng!

Nên suốt thời gian qua, hắn điên cuồng tu luyện, để lần tiếp theo gặp lại, sẽ đánh bại Diệp Bình.

Hắn rất chờ mong!

Chờ mong có một ngày gặp lại Diệp Bình, rửa sạch mối nhục này.

Còn chuyện hiện đang xảy ra.

Vương Minh Hạo không quan tâm.

Công chúa Đại Hạ hay ai, hắn cũng mặc kệ.

"Tới rồi."

Sư tôn của Vương Minh Hạo chợt kêu lên, dừng lại.

Lướt mắt nhìn quanh một vòng, sư tôn Vương Minh Hạo nói.

"Minh Hạo, chỉ cần giao công chúa Đại Hạ cho bọn họ, ngươi sẽ có được vật ngươi cần, tới lúc đó sư phụ sẽ giúp ngươi Trúc Cơ, giúp ngươi thật sự trở thành vô địch."

"Đại hội kiếm đạo Thanh Châu, sư phụ đã dự trù tất cả, lại không ngờ xuất hiện một kẻ có thể chất cực mạnh, đọc bản dịch sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách, nhưng dù sư phụ không giúp ngươi Trúc Cơ thân thể, với thực lực của ngươi hiện giờ, nếu gặp lại Diệp Bình gì kia, chỉ cần một chiêu ngươi cũng có thể đánh bại hắn, hiểu không?"

Lão giả chậm rãi nói.

Giọng đầy tự tin.

"Đệ tử hiểu rõ."

Vương Minh Hạo gật đầu, trong mắt cũng đầy tự tin.

Đúng lúc này.

Một chỗ không gian chợt vặn vẹo.

Lão giả quay qua hướng đó, ánh mắt trở nên cảnh giác.

Rất nhanh.

Một thân ảnh xuất hiện.

Vương Minh Hạo ngây ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận