Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Tấn quốc Học Phủ.

Diệp Bình nhìn một vòng, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc hắn rời khỏi, có lưu lại dấu ấn trận pháp, để trong vòng một tháng, quay lại lúc nào cũng được.

Hơn nữa, vì sự cố gặp phải khi truyền tống lần đầu tiên, lần này Diệp Bình cẩn thận hơn rất nhiều.

Để khỏi bị truyền tống sai, gặp phiền toái nữa.

Nhìn đống linh thạch đã vỡ vụn, Diệp Bình chợt nhớ tới một chuyện.

Phải đi kiếm chút linh thạch.

Ừm, đúng đó, kiếm chút linh thạch.

Không có trận khí, mình cần rất nhiều linh thạch.

Nếu có linh thạch, sau này lỡ gặp phải nguy hiểm, thì truyền tống chạy luôn.

Lúc đầu Diệp Bình định đi mượn Lý Nguyệt, nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi, mượn một lần còn được, mượn hoài thì không hay.

Đi tìm linh thạch.

Ừm, đúng vậy, Diệp Bình đã xác định mục tiêu cần làm hiện giờ, chính là đi kiếm chút linh thạch. Bố trí trận pháp, mua trận khí vân vân, đều cần linh thạch.

Nhưng làm sao để kiếm ra linh thạch, thì hắn chưa nghĩ ra.

Két!

Diệp Bình đẩy cửa phòng, đi ra.

Hắn định đi tìm Từ Thường trưởng lão, bàn chuyện không độc đan.

Nhưng, mới vừa đi ra.

Đã có một đôi mắt nhìn ngay vào hắn.

"Diệp sư huynh!"

"Diệp sư huynh trở lại rồi?"

"Các ngươi nhìn kìa, đó là Diệp sư huynh đúng không?"

"Đúng là Diệp sư huynh."

"Diệp sư huynh trở lại! Diệp sư huynh trở lại!"

"Diệp sư huynh, cuối cùng huynh trở lại rồi."

Rất nhiều giọng nói vang lên, đám đệ tử mới nhìn thấy Diệp Bình, như nhìn thấy đấng cứu thế, vô cùng kích động.

Một đám bu lại, vây quanh Diệp Bình.

"Xảy ra chuyện gì à?"

Thấy mọi người kích động, Diệp Bình ngơ ngác, chuyện gì xảy ra thế?

"Diệp sư huynh, để ta nói, để ta nói, yêu nghiệt Nam quốc, Hoàng Phủ Thiên Long đã đánh tới Tấn quốc chúng ta, Diệp sư huynh, bây giờ Tấn quốc Học Phủ chúng ta, ngoài ngài ra, không còn ai áp chế hắn được nữa."

Lý Nguyệt là người lên tiếng đầu tiên, báo lại sự việc cho Diệp Bình.

Dạo này, cả Tấn quốc Học Phủ đều bị hành hạ.

Hoàng Phủ Thiên Long đánh bại thiên tài Tấn quốc, thật ra không phải chuyện mất mặt gì, dù gì cả mười nước đều thua cơ mà, Tấn quốc Học Phủ bị đánh bại là chuyện bình thường.

Nhưng vấn đề là hôm đó, có người lại lôi Diệp Bình ra, không lôi ra còn đỡ, lôi ra rồi bây giờ tất cả mọi người đều phải ở đây chờ hắn.

Có người biết suy nghĩ, cho rằng nếu Tấn quốc Học Phủ đã dám nói, thì hẳn là có thực lực thật.

Nhưng đa số lại không nghĩ thế, cho là Tấn quốc Học Phủ không hề có cường giả, nhưng không chịu nổi sự thua cuộc, nên cố bịa ra một người giả mà thôi.

Ban đầu đệ tử của Tấn quốc Học Phủ không quan tâm tới những lời bàn luận này.

Nhưng sau khi tu sĩ vây xem càng ngày càng nhiều, có người tra ra lai lịch của Diệp Bình.

Thế là, chuyện đại hội kiếm đạo Thanh Châu bị bùng nổ.

Nói Diệp Bình chỉ là dùng mánh khóe chiêu trò để nổi danh, còn nói Tấn quốc Học Phủ không chịu thua được, bảo đệ tử Tấn quốc Học Phủ làm sao nhịn nổi?

Muốn đi ra ngoài lý luận một phen, thì Hoàng Phủ Thiên Long đứng chắn ngay ở ngoài cửa học phủ, nếu ngươi đi ra ồn ào, chẳng phải sẽ lại bị đánh bại nữa hay sao?

Nên mấy ngày nay, học sinh của Tấn quốc Học Phủ, đều vô cùng khó chịu.

Nhưng hôm nay Diệp Bình đã trở lại, sao họ không kích động? Không hưng phấn cho được?

Mọi người vây quanh Diệp Bình, ngươi một lời, ta một câu, kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.

"Diệp sư huynh, Hoàng Phủ Thiên Long đó thật sự rất kiêu ngạo, nếu ngài không đi ra trấn áp hắn, hắn sẽ cho là Tấn quốc Học Phủ chúng ta không có người thật đó."

"Đúng đó, Diệp sư huynh, nhất định phải dạy dỗ hắn một trận."

"Hơn nữa Diệp sư huynh, hiện nay Hoàng Phủ Thiên Long đang có uy vọng rất cao, nếu đánh bại hắn, ngài sẽ nổi tiếng cả mười nước đó."

"Đâu chỉ nổi tiếng trong mười nước! Đầu tiên đánh Hoàng Phủ Thiên Long, sau đó giành hạng đầu mười nước, Diệp sư huynh, chắc chắn ngài sẽ trở thành đệ tử Thập Quốc Học Phủ."

"Diệp sư huynh, ngài sẽ lên hương nha."

Đám đệ tử rối rít ồn ào, càng nói càng quá mức.

Yêu nghiệt Nam quốc?

Hoàng Phủ Thiên Long?

Diệp Bình cau mày, hắn có nghe thấy tên yêu nghiệt Nam quốc này, người này nổi danh khắp mười nước mà, sao không biết được.

Nhưng Diệp Bình không ngờ, yêu nghiệt Nam quốc đã đánh tới Tấn quốc nhanh như vậy.

Khoảng cách giữa mười nước, hở ra là cả triệu dặm, dù có trận pháp truyền tống, cũng không có khả năng đi nhanh như vậy.

Trừ phi Hoàng Phủ Thiên Long này rất mạnh, một đường quét ngang, nếu không, không thể nào đến Tấn quốc nhanh như thế.

"Hắn vẫn còn ở ngoài cửa học phủ?"

Diệp Bình hỏi.

Diệp Bình có biết một ít về Hoàng Phủ Thiên Long, nhưng không nhiều.

"Dạ, Diệp sư huynh, hắn vẫn luôn đợi ngươi."

Có người đáp.

"Đợi ta?"

Diệp Bình ngạc nhiên.

"Diệp sư huynh, chuyện ngươi ngưng tụ ra khí huyết hỏa lò, mọi người đều biết, lan truyền ra ngoài, Hoàng Phủ Thiên Long đó tu luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật, ngang ngửa với ngài, hắn không đợi ngài thì đợi ai?"

Đệ tử nào đó giải thích.

Tiếc là, Diệp Bình lắc đầu.

"Ta còn có chuyện quan trọng phải tìm Từ Thường trưởng lão, không muốn giao đấu với hắn."

Diệp Bình lắc đầu, không phải hắn sợ Hoàng Phủ Thiên Long, mà hiện giờ hắn không chỉ ngưng tụ ra khí huyết hỏa lò, mà còn đã ngưng tụ ra khí huyết chân long.

Nếu bàn về thực lực, Diệp Bình không biết phải tu luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật tới tầng thứ mấy mới bằng được hắn, nhưng tầng thứ sáu thì nhất định là chưa đủ.

"Hả? Diệp sư huynh, mặt mũi Tấn quốc Học Phủ chúng ta, đều ở trong tay ngài đó, nếu ngài không ra nghênh chiến, vậy Tấn quốc Học Phủ chúng ta sẽ mất hết mặt mũi mất."

"Đúng thế, Diệp sư huynh, ngài đang lo chuyện gì?"

"Diệp sư huynh, đây là cơ hội ngàn năm một thuở, thi đấu mười nước đã tới sát gần rồi, thiên tài các đại học phủ, và các đại nhân vật đều đã tới Tấn quốc nghỉ chân, nếu chiến thắng Hoàng Phủ Thiên Long, ngài sẽ nổi tiếng mười nước đó."

Chúng đệ tử vội vàng lên tiếng, họ không biết vì sao Diệp Bình lại từ chối, không lẽ là sợ thật?

Nhưng họ vẫn muốn tin rằng Diệp Bình là có bận việc gì đó, chứ không phải sợ không dám chiến.

Có điều họ nói không sai. Thi đấu mười nước đã sắp diễn ra, lần này, địa điểm thi đấu mười nước, là Trọng Đô cổ thành của Ngụy quốc.

Tấn quốc và Ngụy quốc rất gần nhau, các thiên kiêu cường giả tham dự thời gian qua đều đã chạy tới Ngụy quốc.

Nên khi họ biết Hoàng Phủ Thiên Long tới Tấn quốc Học Phủ, đương nhiên sẽ kéo cả đoàn tới theo, xem xem ở đây có trận đại chiến nào không.

Nên dạo này, không ít cường giả tới Tấn quốc, nhưng tiếc là, không có trận đại chiến nào cả, làm bọn họ rất thất vọng.

Nhưng, Diệp Bình còn chưa kịp trả lời, một giọng nói rất vang đã cất lên từ bên ngoài cửa học phủ.

"Tại hạ Hoàng Phủ Thiên Long, khẩn cầu Diệp Bình đi ra đánh một trận."

Thanh âm vang lên.

Là tiếng của Hoàng Phủ Thiên Long.

Âm thanh vang vọng như tiếng sấm, cuồn cuộn đánh vào, truyền khắp toàn bộ học phủ.

Diệp Bình vừa trở lại, có người không nhịn nổi, liền đi ra cửa phủ, báo tin này ra ngoài.

Hoàng Phủ Thiên Long ở ngoài học phủ, biết Diệp Bình đã về, thì rất kích động, lập tức lên tiếng khiêu chiến.

Giọng của hắn, không chỉ tu sĩ Tấn quốc Học Phủ nghe thấy.

Mà rất nhiều tu sĩ ở ngoài học phủ chạy tới chỉ trong nháy mắt.

Dạo này, học sinh của Tấn quốc Học Phủ không ngừng tâng bốc Diệp Bình, khiến ai cũng tò mò Diệp Bình là ai.

Dù có người tra ra những chuyện trước đó của Diệp Bình, nhưng vẫn có người tò mò về hắn.

Đường đường là Tấn quốc Học Phủ, không thể nào ngay cả một thiên tài không có đúng không?

Hôm nay Diệp Bình trở về, vừa vặn cách thời gian thi đấu mười nước chưa tới hai ngày, bảo mọi người làm sao không suy đoán, Diệp Bình đột nhiên trở lại, là để đấu với Hoàng Phủ Thiên Long?

Thế là, vô số bóng người xuất hiện ở ngoài cửa Tấn quốc Học Phủ.

Có cả các thiên tài, đến từ mười nước, bọn họ đang ở lì nơi đây, chờ trận đại chiến này.

Hoàng Phủ Thiên Long quá vô địch.

Lấy lực một người, quét ngang mười nước, danh tiếng của hắn hiện giờ ở mười nước chính là rực rỡ như mặt trời ban trưa.

Nếu có ai đánh bại được Hoàng Phủ Thiên Long, thì chính là thông tin gây chấn động lòng người đối với cả mười nước.

Có người suy đoán, ba học phủ của ba nước đứng đầu Ly quốc, Trần quốc, Tĩnh quốc đều có tuyệt thế thiên kiêu có thể chiến với Hoàng Phủ Thiên Long, nhưng họ không chiến.

Vì họ muốn đột ngột trở nên nổi tiếng trong cuộc thi đấu mười nước.

Đủ loại tin vịt, suy đoán tung ra, làm thi đấu mười nước lần này, trở nên vô cùng náo nhiệt, khiến vô số người chú ý.

Hôm nay Diệp Bình xuất hiện, thế là, dẫn vô số tu sĩ tới vây xem.

Bên ngoài Tấn quốc Học Phủ, đầy người là người, nếu không phải trong quốc đô không cho phép phi hành, chắc có cả mớ ngự kiếm phi hành tới xem nữa.

Trong Học phủ.

Khi Diệp Bình nghe thấy tiếng của Hoàng Phủ Thiên Long, hắn khựng lại.

Cùng là người tu thể, chỉ cần nghe thấy tiếng của Hoàng Phủ Thiên Long, Diệp Bình liền biết, đối phương rất mạnh.

Nếu mình không ngưng tụ ra khí huyết chân long, nói thật đúng là không có khả năng đánh thắng được đối phương.

Nhưng hôm nay mình đã ngưng tụ ra khí huyết chân long, chênh lệch giữa hai người là rất lớn, hắn tự tin mình sẽ đánh bại Hoàng Phủ Thiên Long, nhưng hiện tại hắn còn có nhiều việc khác phải làm.

Nhưng, Diệp Bình còn chưa kịp nói gì, Hoàng Phủ Thiên Long đã lại kêu lên.

"Tại hạ Hoàng Phủ Thiên Long, khẩn cầu được Diệp Bình đạo hữu đánh bại."

Câu nói lần này mang ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn.

Mời Diệp Bình ra để đánh bại mình.

Là cầu hắn đánh bại, chứ không phải là dạy bảo.

Hoàng Phủ Thiên Long nâng Diệp Bình lên, hạ mình xuống, nhưng thật ra lại đầy lòng tự tin.

Hai chữ cầu bại, hết sức là ghê gớm.

Ngay lúc này.

Từ Thường xuất hiện.

"Diệp Bình."

Từ Thường trưởng lão nghe thấy tiếng của Hoàng Phủ Thiên Long, vội vàng chạy tới.

Đối với ông, khiêu chiến của Hoàng Phủ Thiên Long, không quan trọng, thậm chí Tấn quốc Học Phủ bị mất mặt không sao.

Đan phương Không độc đan mới là chuyện quan trọng nhất.

"Ra mắt trưởng lão."

Thấy Từ Thường, Diệp Bình chắp tay, hành lễ.

"Không cần nói nhiều, đi theo ta."

Thấy Diệp Bình, Từ Thường trưởng lão vô cùng kích động.

Ông cố dằn kích động trong lòng, định kéo Diệp Bình ra chỗ vắng nói chuyện.

Nhưng tiếng của Hoàng Phủ Thiên Long đã lại vang lên.

"Tại hạ Hoàng Phủ Thiên Long, cầu Diệp Bình sư huynh ban cho bại."

Hoàng Phủ Thiên Long lên tiếng lần thứ ba.

Thể hiện chiến ý của hắn.

Hắn muốn đánh một trận, không chiến sẽ không đi.

Lên tiếng liên tục ba lần, mà Tấn quốc Học Phủ không hề có trả lời, ngay cả đệ tử Tấn quốc Học Phủ cũng thấy hơi khó chịu.

Bên ngoài học phủ, vang lên những tiếng bàn luận.

"Kêu liền ba lần, ai nếu nhiệt huyết mà chẳng ra ứng chiến, không phải là sợ chứ?"

"Sớm biết vậy, thì đừng khoe khoang khoác lác, còn bảo thiên tài!"

"Tấn quốc Học Phủ lần này đúng là mất hết mặt mũi, tới lúc này rồi, mà còn không ra đánh một trận?"

"Xem ra tin đồn là thật, nếu biết vậy, thì đừng bảo Diệp Bình trở lại, ít nhất còn tránh được trận này."

"Ai, lãng phí bao nhiêu thời gian của Hoàng Phủ ca, Tấn quốc Học Phủ này nếu không được thì nên nói sớm chứ."

"Đại Long Tượng Cổ Thuật tầng thứ sáu, trong thế hệ trẻ là không địch thủ, dù Diệp Bình này có ngưng tụ được khí huyết hỏa lò thật, e là không đánh nổi, né tránh là một cách để giữ danh tiếng, nhưng tiếc là, đã thế này rồi, mà còn không chiến, sẽ bị người cười nhạo."

Mọi người bàn tán ồn ào, đa phần là hết sức khinh thường, cho rằng lời đồn là thật.

Chỉ có ít người là còn chút suy nghĩ, cảm thấy hẳn là Tấn quốc Học Phủ có một thiên tài, nhưng thiên tài này không bằng Hoàng Phủ Thiên Long, nên chọn cách tránh né, nhưng đệ tử của Tấn quốc Học Phủ không chịu, cố tạo ra thế cho học phủ.

Hôm nay thế đã tạo được rồi, nhưng lại mãi mà không chiến, vừa mất mặt người, vừa mất mặt luôn cả học phủ.

Trong Học phủ.

Chúng đệ tử khó chịu.

Nếu Diệp Bình thật sự không chiến, danh tiếng Tấn quốc Học Phủ sẽ hoàn toàn mất sạch.

Nghĩ tới đây, có người muốn mở miệng, định cầu Diệp Bình ra tay.

Nhưng họ còn chưa kịp lên tiếng.

Diệp Bình đã bình thản đáp trả.

"Ta là Diệp Bình, giờ Thìn sẽ nghênh chiến, vừa phân thắng bại, vừa quyết cao thấp."

Diệp Bình lên tiếng.

Hắn không muốn đánh nhau, nhưng Hoàng Phủ Thiên Long đã kêu tới ba lần rồi, Diệp Bình biết, mình không thể không chiến.

Không chỉ vì Tấn quốc, mà vì mình.

Thanh âm vang lên, như tiếng chuông lớn, truyền ra ngoài học phủ.

Đám người hoàn toàn sôi trào.

Diệp Bình ứng chiến.

Đây là chuyện mà không ai nghĩ tới.

Bên ngoài học phủ, Hoàng Phủ Thiên Long nghe thấy tiếng trả lời, thì sững ra một chút, sau đó trở nên mừng rỡ như điên.

Là người tu thể, đương nhiên hắn biết, giọng nói này của Diệp Bình kinh khủng như thế nào, hắn hiểu rõ, thực lực của Diệp Bình, tuyệt đối là không thấp hơn mình.

Hoàng Phủ Thiên Long hưng phấn vô cùng.

Nhưng hắn không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, điều chỉnh trạng thái.

Hắn muốn lấy trạng thái tốt nhất, để đón tiếp Diệp Bình.

Người vây xem ồn ào nhốn nháo.

"Dám ứng chiến thật kìa?"

"Xem ra là bị ép."

"Nóng quá rồi, nóng quá rồi."

"Đúng đó, không bị bức bách, làm sao dám ứng chiến?"

"Sao các ngươi lắm chuyện vậy? Không ứng chiến thì bảo sợ, ứng chiến thì bảo người ta nóng vội. Dù Diệp Bình có bị thua Hoàng Phủ Thiên Long, thì mạnh hơn chúng ta cả trăm lần rồi."

"Đúng thế, thừa nhận người khác ưu tú khó lắm à?"

Đám người bàn tán ồn ào, luôn có người thích xem náo nhiệt không chê chuyện ồn ào, luôn có những người thích âm dương quái khí.

Nhưng sự hỗn loạn xung quanh không ảnh gì tới đạo tâm của Hoàng Phủ Thiên Long.

Trong Học phủ, các đệ tử rối rít chạy ra cửa, bọn họ rất tò mò, nhất là các đệ tử Nhị Đại, bọn họ dù còn thương tích đi ra cửa học phủ, muốn nhìn xem Diệp Bình là ai.

Lúc này, Diệp Bình đang ở trong đại điện, nói chuyện với Từ Thường.

"Diệp Bình, chuyện đan phương không độc đan, sư huynh của ngài nói thế nào?"

Từ Thường rất hồi hợp, sợ bị nhận phải tin tức xấu.

"Từ trưởng lão, sư huynh ta nói cống hiến đan phương được, nhưng có ba điểm học phủ nhất định phải đáp ứng, và ba yêu cầu."

Diệp Bình nói thẳng.

"Được, đừng nói ba yêu cầu, dù mười yêu cầu, chỉ cần Tấn quốc làm được, nhất định sẽ đáp ứng."

Nghe thấy đối phương đồng ý giao ra, Từ Thường vui hết sức.

"Trưởng lão, ngài nghe xong trước rồi hãy nói."

Diệp Bình chặn trước.

Rồi đọc ra ba yêu cầu của Hứa Lạc Trần.

Từ Thường nghe xong, không chút do dự, trả lời ngay.

"Không vấn đề, ba điều này của Lạc Trần tiền bối, ta đại diện cho Tấn quốc đồng ý hết."

Từ Thường nói thế.

"Được rồi, tiếp theo là ba yêu cầu."

Diệp Bình thuật tiếp ba yêu cầu của Hứa Lạc Trần cho Từ Thường nghe.

Diệp Bình đã tự tiện đổi ba yêu cầu ban đầu, cộng thêm ba mươi ngàn linh thạch thượng phẩm và một lò luyện đan cực phẩm, nhiều cực phẩm như vậy, xem xem đối phương nghĩ sao.

Ba mươi ngàn lượng hoàng kim không là gì cả, ba mươi ngàn linh thạch thượng phẩm.

Quả nhiên, khi ba yêu cầu được nói xong.

Từ Thường ngẩn ra.

Nói thật, ông đã lo Hứa Lạc Trần sẽ giở trò sư tử ngoạm.

Nhưng không ngờ.

Chỉ vậy thôi?

Thế này mà gọi là điều kiện?

Điều kiện thứ nhất, sửa quy củ khảo hạch luyện đan sư của Tấn quốc? Điểm chính là phải tôn trọng mỗi thí sinh, đây căn bản không phải là chuyện.

Điều kiện thứ hai, thì càng khỏi phải bàn. Điều tra kỹ quan chấm thi luyện đan sư Tấn quốc? Loại chuyện này mà kêu là điều kiện? Cái này không cần Hứa Lạc Trần mở miệng, cứ mỗi mười năm Tấn quốc đan điện đều cho điều tra kỹ một lần, chỉ là hiện giờ chưa tới thời hạn đó mà thôi.

Còn điều kiện thứ ba, Từ Thường càng cảm thấy không tưởng tượng nổi, ba mươi ngàn linh thạch thượng phẩm? Đừng bảo là Tấn quốc, tùy tiện một thành chủ cổ thành nào cũng lấy ra được ba mươi ngàn linh thạch thượng phẩm, còn lò luyện đan cực phẩm, cái này thì càng không thành vấn đề, dù lò luyện đan cực phẩm đúng là vật trân quý, nhưng so với đan phương không độc đan, nó chẳng đáng giá một đồng.

Nghĩ tới đây, Từ Thường trưởng lão không khỏi nhìn Diệp Bình với vẻ không tin nổi.

"Diệp Bình, đây là ba yêu cầu của sư huynh ngươi thật à? Không còn yêu cầu gì khác nữa?"

Từ Thường hỏi lại.

Ông vẫn không tin được.

Không phải là không tin, mà là không dám tin.

"Từ trưởng lão, ngài hỏi vậy, là vì ba điều kiện này hầu như không thể coi là điều kiện gì, đúng không?"

Diệp Bình đáp.

"Đúng."

Từ Thường không chối, gật đầu.

"Từ trưởng lão, ban đầu lúc ta nghe sư huynh nói ba điều kiện này, ta hết sức kinh ngạc, nhưng sau khi nghe sư huynh giải thích, ta đã hiểu vì sao huynh ấy là tuyệt thế luyện đan sư."

Diệp Bình gật đầu, thuật những lời Hứa Lạc Trần nói hôm đó lại cho Từ Thường.

Một nén nhang sau.

Từ Thường sững ra.

Ông vô cùng rung động, còn rung động hơn lúc nghe ba điều kiện kia nữa.

"Không ngờ, trong Tấn quốc, lại có những người có tấm lòng như vậy, Từ mỗ luôn cảm thấy, mình là người vì dân vì nước, bây giờ nhìn lại, so với sư huynh của ngài, ta quả thật chỉ là nhỏ nhặt không đáng kể."

"Diệp Bình, Từ mỗ thay mặt người trong thiên hạ, cám ơn sư huynh của ngài."

Từ Thường rất rung động khi được nghe nguyên nhân ba yêu cầu của Hứa Lạc Trần.

Nên ông hành đại lễ với Diệp Bình, vô cùng khâm phục Hứa Lạc Trần.

"Trưởng lão nói quá lời."

"Đã như vậy, ngày mai vãn bối sẽ giao đan phương không độc đan cho trưởng lão."

Diệp Bình trả lễ, nói.

Hắn còn phải sửa đan phương không độc đan một chút, phải giấu bớt nghề, không thể thật sự cho người ta hết được.

"Được, vậy làm phiền Diệp Bình tiểu hữu."

Từ Thường trưởng lão gật đầu.

Diệp Bình không nói gì nữa, xoay người rời khỏi.

Bên ngoài đại điện.

Rất nhiều đệ tử tụ tập, chờ Diệp Bình đi ra.

Cách giờ thìn chỉ còn có nửa giờ.

Bọn họ đang mong đợi Diệp Bình nghênh chiến.

Ngay lúc này.

Cửa đại điện mở ra.

Ánh trời chiều chiếu lên người Diệp Bình.

Khí chất vô cùng, dung mạo hơn người, thu hút ánh mắt chúng đệ tử.

"Bái kiến Diệp sư huynh."

Mấy trăm đệ tử đồng loạt mở miệng, ôm quyền chắp tay, xá Diệp Bình.

Diệp Bình không nói lời nào, đi ra hướng cửa Tấn quốc Học Phủ.

Hắn đi không nhanh.

Hắn mặc trường bào.

Dưới ánh mặt trời, trở nên vô cùng anh tuấn.

Cuối cùng.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Diệp Bình đi tới cửa Tấn quốc Học Phủ.

Hàng vạn tu sĩ, tạo thành bức tường người.

Bên ngoài học phủ.

Một thiếu niên tóc vàng, đang nhìn thẳng vào mình.

Ngay lúc Diệp Bình xuất hiện.

Có mấy người vô cùng sửng sốt.

Là đám người Phương Lỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui