Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó


Cùng lúc đó.
Tại tháp khảo hạch thân thể.
Cửa lớn mở ra, Hoàng Phủ Thiên Long xuất hiện.
Hắn cười vui vẻ, mặt đầy tự tin.
Qua hơn nửa ngày cố gắng, cuối cùng hắn cũng đã lên tới tầng thứ năm mươi chín.
Tầng năm mươi chín.
Ghê gớm tới mức nào!
Chắc là phá kỷ lục rồi nhỉ?
Hoàng Phủ Thiên Long đi ra, mặt tươi hơn hớn, sau đó thở dài một cái.

Dù mình phá được kỷ lục, nhưng mà Diệp sư huynh nhất định sẽ phá được kỉ lục của mình.
Nhưng mà nghĩ lại, hắn lại mỉm cười, dù Diệp Bình có phá được kỉ lục của hắn, thì hắn cũng đã phá kỉ lục rồi.
Nghĩ vậy, Hoàng Phủ Thiên Long sải chân đi ra, mặt đầy tự tin.
Vừa mới đi ra, liền có người đi tới.
"Hoàng Phủ sư huynh, Diệp sư huynh nói, hắn chờ ngươi ở Cống viện, nhưng bây giờ chắc là không còn ở Cống viện nữa đâu, ngươi ra chợ phiên mười nước đi."
Người đó nói.
Hoàng Phủ Thiên Long ngẩn ra.
"Diệp sư huynh tới rồi?"
Hoàng Phủ Thiên Long rất khiếp sợ.
"Tới lâu rồi, đã đi hơn một canh giờ rồi."
Đối phương gật đầu.
"Một canh giờ? Diệp sư huynh lên được tới tầng thứ mấy?"
Hoàng Phủ Thiên Long hỏi.
"Thông quan, hết tám mươi mốt tầng, à, đúng rồi, chúc mừng Hoàng Phủ sư huynh qua được năm mươi chín tầng, nếu không phải có Diệp sư huynh, ngài chính là người đứng đầu đó."
"Hoàng Phủ sư huynh, sao mặt ngươi trông khó coi thế?"
"Hoàng Phủ sư huynh, không phải là ngươi ghen tị Diệp sư huynh đó chứ?"
Đối phương chúc mừng hắn, giọng điệu không nồng nhiệt lắm, thấy sắc mặt Hoàng Phủ Thiên Long hơi biến đổi, thì kinh ngạc.

Hoàng Phủ Thiên Long: "..."
Hắn không trả lời, mà biến mất tại chỗ, đi tới Cống viện Ngụy quốc.
Một khắc sau, Hoàng Phủ Thiên Long rời khỏi Cống viện Ngụy quốc, hắn không tới chợ phiên mười nước, mà đi Nhất Tuyến Thiên.
Hắn rất khó chịu, không phải thấy ghen tị với Diệp Bình, mà là cảm thấy Diệp Bình chẳng khác gì một ngọn núi thần, một ngọn núi thần không thể nào vượt qua được, làm hắn vô thức cảm thấy bi thương.
Trở lại Nhất Tuyến Thiên.
Hoàng Phủ Thiên Long phát hiện, có không ít người đang đứng trên mái hiên, im lặng không nói.
Trần Hồng Phi, Nam Cung Tinh, Trương Nhẫn và một số thiên tài nổi tiếng, đều ở trên đó, hết sức im lặng.
Lúc này, trong chợ phiên mười nước.
Diệp Bình chạy tới đây trước.

Mục đích của hắn rất đơn giản, muốn xem xem ở đây có bảo vật gì không.
Nếu không có bảo vật, thì coi như cũng có thêm kiến thức, nếu có bảo vật, vậy đương nhiên càng tốt.
Trong chợ phiên, toàn người là người, người ở trong chợ đều là tu sĩ tới từ mười nước, bày sạp buôn bán ở đây.
Diệp Bình xuất hiện, dẫn tới một sự hỗn loạn không nhỏ.
"Diệp thiên kiêu?"
"Đó không phải là Diệp thiên kiêu à?"
"Diệp thiên kiêu, dị tượng mới vừa xuất hiện ở Cống viện, là do ngài làm ra phải không?"
"Mọi người ơi, Diệp thiên kiêu tới này."
Những tiếng nói vang lên.
Trong nháy mắt, Diệp Bình đã bị mọi người vây quanh, hắn nổi tiếng quá mà, không trốn đi đâu được.
Thấy mọi người thi nhau khen mình, Diệp Bình cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, chỉ còn cách cười khổ trả lời bọn họ một hồi, mọi người mới tản đi.
Dù gì mục đích của hắn tới nơi này, là để giám bảo.
Nhưng mà bây giờ đã có rất nhiều người chú ý tới mình, khiến Diệp Bình hết sức khó chịu.
Nên khi tới một khúc quanh, Diệp Bình bèn dùng phép dịch dung, thay đổi khí chất và dung mạo của mình, nếu không, một đám người đi theo mình, lỡ gặp được bảo bối, bọn họ sẽ cướp mất thì sao!?
Dịch dung xong, quả nhiên không còn ai nhận ra hắn nữa.
Diệp Bình vui vẻ đi dạo tìm bảo.
Hắn không đi vào những cửa hàng.

Ngũ sư huynh đã nói rồi, có ba quy luật giám bảo.
Bình thường, không lành lặn, không bắt mắt.
Bảo vật bày trong cửa hàng làm sao mà là đồ bình thường được? Làm sao mà không lành lặn được? Càng không thể nào mà không bắt mắt.
Chỉ có đồ trong các gian hàng quầy sạp, mới có những điều kiện này.
Nhưng đa phần các gian hàng quầy sạp đều đã có người đang xem, Diệp Bình quyết định đi tìm những gian hàng không người hỏi thăm để xem.
Hai giờ sau.
Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy một gian hàng.
Chủ sạp là một lão giả, tóc đã bạc trắng, bên cạnh có một bé gái, một già một trẻ ngồi ở trong xó, nếu không quan sát kĩ, sẽ không nhìn thấy họ.
Diệp Bình vội đi tới gian hàng của lão giả.
Quan sát hàng hóa bày dưới đất.
Đa phần là đồ bằng đồng xanh, một ít phi kiếm chất lượng kém.
Song cũng có mấy thứ nhanh chóng thu hút ánh mắt của Diệp Bình.
Một tấm lệnh bài màu đen.
Một cục sắt đã vỡ.
Và… cục đá chặn tấm vải bày hàng.
"Lão tiên sinh, phi kiếm này bao nhiêu?"
Diệp Bình rất cẩn thận, không hỏi liền ba thứ mình quan tâm, mà cầm một cây phi kiếm lên, hỏi giá.
"Năm mươi linh thạch hạ phẩm."
Lão giả đáp, thấy có khách tới, ông rất vui vẻ.
"Năm mươi linh thạch hạ phẩm?"
Diệp Bình khẽ cau mày, cầm một món khác lên: "Cái này thì sao?"
"Cái này ba mươi linh thạch hạ phẩm."
Lão giả vẫn cười tươi tỉnh.
"Vậy cái này?"
Diệp Bình chỉ vào một món khác nữa.
"Cái này còn rẻ hơn, hai mươi linh thạch hạ phẩm thôi."

Chủ sạp vẫn giữ nụ cười.
"Vậy tấm lệnh bài này?"
Diệp Bình ra vẻ tiện thể hỏi thôi.
"À, cái này năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm."
Lão giả cười khẽ.
Diệp Bình: "..."
Ô đệt? Năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm?
Ngươi hù ta hả? Những thứ khác đều là mấy chục linh thạch hạ phẩm, đến tấm lệnh bài này, thành năm trăm ngàn linh thạch thượng phẩm?
Ngươi coi ta ngu hả?
Diệp Bình trợn mắt, nhìn lão giả với vẻ cổ quái.
"Thượng tiên, ngươi đừng có thấy đắt, ngươi biết tấm lệnh bài cổ này có lai lịch gì không?"
Chủ sạp vẫn cười tủm tỉm, chỉ chỉ vào tấm lệnh bài.
"Đây là Tru Tiên Vương Cổ Lệnh thượng cổ, tấm cổ lệnh này, có thể mở truyền thừa của Tru Tiên Vương, lợi hại không?"
Lão giả nói đầy nghiêm trang.
Diệp Bình: "..."
Tru Tiên vương Diệp Bình biết, một trong mười hai tiên vương thượng cổ, một đời hùng chủ, từng tru diệt mười vị tiên nhân, nên được gọi là Tru Tiên vương, nhưng cái người này chỉ là một truyền thuyết.
Vả lại, đây thật là Tru Tiên vương lệnh? Xuất hiện ở đây được à? Ngươi muốn hù người chắc!
"Thế này đi, thượng tiên, thấy ngươi là người có duyên, bốn trăm tám chục ngàn được không? Cùng có lợi, coi như là kết thiện duyên."
Chủ sạp cười.
Nhưng Diệp Bình không thèm.
"Mảnh vỡ này thì sao?"
Diệp Bình hỏi tiếp.
"À, cái đó thì rẻ hơn, bốn mươi chín vạn linh thạch thượng phẩm, thượng tiên, ngài đúng là người có con mắt tinh tường như đuốc, đây là mảnh vỡ của Đại Đạo Tạo Hóa Đỉnh, cả thiên hạ chỉ có năm mảnh thôi, nếu mà gom đủ, là có thể đúc lại Đại Đạo Tạo Hóa Đỉnh, đến lúc đó có thể làm người ta trở lại nguyên trạng, muốn không thành tiên cũng khó đó."
Chủ sạp tiếp tục nói.
Diệp Bình: "..."
Hắn rơi vào trầm mặc.
Không hiểu có phải vì mình dịch dung nhìn bình thường quá, giống người hiền lành quá không, mà người này dám nói năng với mình như vậy.
Coi mình là đồ ngu thật đó à?
"Còn cục đá này?"
Diệp Bình hỏi tiếp.
"Thượng tiên, lợi hại, lợi hại, lợi hại, cái sạp nhỏ này của ta, chỉ có ba món bảo vật, đó chính là món thứ ba đó, không ngờ cũng bị ngươi phát hiện, ngài đúng là giám bảo sư ghê gớm nhất mà ta từng thấy đấy."

"Tảng đá này, có tên là Bạch Nhật Phi Tiên Thạch, bên trong cất giấu tiên duyên, nhưng thấy ngươi hữu duyên, bán ngài một triệu linh thạch thượng phẩm thôi, không quá đáng đúng không?"
Lão giả tiếp tục tâng giá.
Diệp Bình ngẩn ra.
Hắn cúi đầu nhìn cục đá đen trong tay.

Có hình bầu dục, chẳng có điểm gì đặc sắc, nói thẳng ra là cực kì cực kì bình thường.
Bạch Nhật Phi Tiên Thạch?
Lợi hại, bốc phét kinh thật, còn hơn đám viết sách dạo nữa.
Diệp Bình hít sâu, đứng dậy định đi.
Chủ sạp này hoàn toàn coi hắn là đồ ngu.
Không đi còn ở lại làm gì?
Để bị làm thịt à?
Thấy Diệp Bình đứng dậy bỏ đi, chủ sạp cũng đứng dậy theo, nói với Diệp Bình.
"Thượng tiên, thượng tiên, đừng nóng, từ từ nói chuyện nha, làm ăn không phải là từ từ nói chuyện với nhau sao, gấp như vậy làm chi."
Chủ sạp vội kéo Diệp Bình, giọng thương lượng.
"Lão tiên sinh, không phải ta nóng nảy, nhưng những thứ đồ này của ngươi, chỉ chừng mấy chục linh thạch hạ phẩm mà thôi.

Hừm, thứ nào ta nhìn trúng, ngươi cũng nói một cái là mấy trăm ngàn linh thạch thượng phẩm? Không phải ngươi coi ta là đồ ngu à?"
Diệp Bình hơi bực.
"Ài, làm ăn không phải như vậy.

Thế này đi, ngài cho cái giá, ba món đồ này, ngài lấy hết đi, ngài trả tất bao nhiêu cứ nói."
Lão giả cười tủm tỉm.
"Một trăm, thế nào?"
Diệp Bình hỏi.
"Một triệu linh thạch thượng phẩm? Ừm, hơi lỗ một tí, nhưng mà coi như kết giao được bằng hữu."
Chủ sạp cau mày.
"Không phải, một trăm linh thạch hạ phẩm."
Diệp Bình lắc đầu, nói rõ cái giá của mình.
Chủ sạp: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận