Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Dịch: Tiểu Băng

Chân núi Thanh Vân.

Thái Hoa đạo nhân và Tô Trường Ngự đầy mệt mỏi đi đến.

Từ khi hai người rời khỏi Vân Vụ Sơn Mạch, thì đi suốt ngày đêm, đến hôm nay mới trở về Thanh Vân Đạo tông.

Nhìn thấy nơi chốn quen thuộc, Thái Hoa đạo nhân và Tô Trường Ngự không khỏi lộ ra ý cười đã lâu chưa có.

"Sư phụ, lần sau người muốn lén đi làm chuyện như vầy nữa, thì nên cẩn thận một chút, nhất định đừng để ta nhìn thấy."

Tô Trường Ngự nói, giọng bất đắc dĩ.

"Cút cút cút."

Thái Hoa Đạo nhân hơi tức giận, nhưng ông hiểu Tô Trường Ngự chỉ ghẹo mình mà thôi. Nếu chuyện này lại xảy ra lần nữa, hắn sẽ lập tức lựa chọn đi cùng ông.

"Hai ngày tới, hai thầy trò chúng ta nghỉ ngơi cho thật tốt, sau đó chúng ta xuống núi làm một thanh phi kiếm cho tiểu sư đệ ngươi."

Thái Hoa đạo nhân nói.

"Được."

Tô Trường Ngự nhẹ gật đầu.

"Đúng rồi, tí nữa ngươi nghỉ ngơi xong, thì đi tìm tiểu sư đệ kia của ngươi một cái, xem dạo này hắn thế nào, đừng để cho Lạc Trần dạy hư mất hắn."

"Vâng, ta sẽ đi một chuyến."

Tô Trường Ngự thấy Thái Hoa đạo nhân nói có lý, nên đồng ý ngay.

"A, đúng rồi, nếu tiểu sư đệ kia của ngươi lại vẽ tranh, thì lấy luôn đi, để kiếm tiền làm một thanh phi kiếm thượng phẩm cho nó."

Giọng Thái Hoa đạo nhân hơi xấu hổ.

Tuy nói là bán tranh vẽ kiếm tiền cũng là để làm phi kiếm cho Diệp Bình, nhưng mà nói ra vẫn thấy hơi xấu hổ.

"Hiểu, ta sẽ làm liền."

Tô Trường Ngự hiểu ý của Thái Hoa đạo nhân. Đã có linh tinh thạch để tạo ra phi kiếm, nhưng muốn làm ra kiếm thì phải trả tiền. Ngoài ra, ngươi còn phải khắc một vài trận pháp vào phi kiếm, những cái đó đều là tiền nha.

Nếu chỉ dựa vào linh tinh thạch bọn họ kiếm được, thì nhất định là không đủ, nếu có thể lại bảo được Diệp Bình vẽ cho một bức nữa, thì không chỉ làm được một thanh phi kiếm hạ phẩm, mà còn có thể làm được cả một thanh phi kiếm thượng phẩm.

Hai thầy trò nhanh chóng về tới Thanh Vân Đạo tông.

Hơn mười ngày bôn ba, hơn nữa suốt thời gian ấy lúc nào cũng ở trong tình trạng căng thẳng, lo lắng, khiến cả thể xác lẫn tinh thần của cả hai đều mệt mỏi, ai cũng muốn an an ổn ổn ngủ một giấc.

Lúc này, ở Thanh Vân Đạo tông, từ trong một ngôi nhà tranh, một nữ tử chậm rãi đi ra.

Bên ngoài nhà tranh.

Nữ tử mặc một bộ áo trắng, dáng vẻ chừng hai lăm hai sáu tuổi, tư thái thướt tha, khuôn mặt tuyệt mỹ, tạo cho người ta một cảm giác hồng nhan họa thủy.

Không phải loại hồng nhan họa thủy diêm dúa lòe loẹt, mà là rất đẹp, một đôi mắt hoa đào nhiếp hồn người, chỉ một ánh mắt nhìn, cũng có thể khiến bất kì nam tử nào trong thiên hạ phải động lòng.

Nàng rất đẹp, nói là khuynh quốc khuynh thành cũng không quá đáng.

Thật khó tưởng tượng được, trong một cái Thanh Vân Đạo tông nho nhỏ, lại có một nữ tử tuyệt thế như vậy.

Nàng là Đại sư tỷ của Thanh Vân Đạo tông, Tiêu Mộ Tuyết.

Mấy tháng nay nàng đều bế quan, chỉ xuất hiện đúng một lần hôm hội nghị toàn tông, sau đó thì không xuất hiện nữa, không biết là đang làm gì.

"Đại sư tỷ."

Tiếng Trần Linh Nhu vang lên.

Tiêu Mộ Tuyết quay qua nhìn.

Nhìn thấy Trần Linh Nhu, gương mặt tuyệt mỹ của Tiêu Mộ Tuyết nở nụ cười.

"Đại sư tỷ, cuối cùng người cũng xuất quan rồi?"

Trần Linh Nhu đầy tươi tỉnh đi tới trước mặt Tiêu Mộ Tuyết, vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay của Tiêu Mộ Tuyết.

"Ừ. Linh Nhu, để sư tỷ nhìn xem ngươi trổ mã (dậy thì) chưa."

Tiêu Mộ Tuyết khẽ cười một tiếng, vô cùng hào hứng.

Trần Linh Nhu lập tức lùi lại, giọng phiền muộn: "Đại sư tỷ, sao tỷ lại cứ quan tâm tới chuyện này làm gì."

Trần Linh Nhu cảm thấy bất đắc dĩ. Cả Thanh Vân Đạo tông từ trên xuống dưới, chỉ có Đại sư tỷ này của nàng là cổ quái nhất, miệng lưỡi vô cùng hổ báo, tất cả các vị sư huynh đều không dám trêu vào đại sư tỷ.

Ngay cả Chưởng môn sư phụ cũng thường răn Đại sư tỷ rằng người chẳng có chút dáng vẻ nào của người tu đạo cả.

"Ha ha ha ha, cô gái nhỏ còn thẹn à, thứ muội có sư tỷ cũng có mà. Xem dáng vẻ kia của muội, nếu không chịu ăn nhiều một chút, sau này sẽ làm khổ cho đạo lữ của muội đó."

Tiêu Mộ Tuyết cười khẽ, lôi từ vạt áo ra một cái hồ lô bằng ngọc, mở nắp, hớp một ngụm rượu.

"Đại sư tỷ, sao lúc nào người mở miệng ra cũng đạo lữ đạo lữ thế? Chưởng môn cho tỷ gặp mặt mấy người, người lại không muốn kết thành đạo lữ với người ta. Đúng là nghĩ hoài mà không hiểu nổi."

"Còn nữa, Đại sư tỷ, tỷ lại uống rượu hả? Không phải sư phụ bảo không cho tỷ uống rượu nữa à? Nói nếu bắt được tỷ ở đây uống rượu, sẽ phạt tỷ suy nghĩ một năm, tỷ thật không sợ sư phụ hả?"

Trần Linh Nhu vừa tò mò, vừa lo lắng.

Dù sao chuyện Đại sư tỷ uống rượu, Chưởng môn sư phụ đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần.

"Mấy người sư phụ giới thiệu cho ta, toàn là phường háo sắc, giá áo túi cơm. Con mắt của sư tỷ muội cao lắm. Còn nữa, uống một hớp rượu thôi, sợ ông ấy làm chi? Tiểu sư muội, rượu là một loại thuốc làm sảng khoái đó, muội có muốn nếm thử một miếng không?"

Tiêu Mộ Tuyết cười, vươn tay ra, bộ dạng muốn đút cho Trần Linh Nhu uống rượu.

"Muội không uống."

Trần Linh Nhu lại lùi thêm nửa bước, nét mặt căng thẳng. Nàng không muốn bị Chưởng môn sư phụ quở trách đâu. Nếu để Chưởng môn sư phụ biết mình uống rượu, chắc không sống nổi quá mười tám.

"A."

Tiêu Mộ Tuyết cười cười, lại uống thêm một ngụm, no nê thỏa mãn.

"Linh Nhu, dạo này tông môn chúng ta có xảy ra chuyện gì không? Đại sư huynh không nên thân kia của muội, đã ngưng tụ được Xuân Lôi kiếm thế chưa?"

Tiêu Mộ Tuyết hỏi.

"Muội không biết, nhưng hình như Đại sư huynh vẫn như vậy thôi." Trần Linh Nhu lắc cái đầu nhỏ, sau đó nói tiếp: "Nhưng mà Đại sư tỷ, hình như trong thời gian tỷ bế quan, Đại sư huynh với Nhị sư huynh bị tiểu sư đệ kia của chúng ta chọc cho giận đó."

Trần Linh Nhu nói.

"Tức giận? Sao cơ?"

Tiêu Mộ Tuyết vô cùng hóng chuyện, hỏi Trần Linh: "Mau, mau nói nghe xem, chuyện gì xảy ra?"

Nàng nhìn Trần Linh Nhu đầy hứng thú.

"Lúc tiểu sư đệ vừa mới tới, không phải là Đại sư huynh truyền thụ hắn kiếm đạo sao? Nhưng không ngờ là, tiểu sư đệ tư chất thấp quá, dù huynh ấy có dạy như thế nào, tiểu sư đệ cũng không học được, nên tâm tình có hơi tan vỡ."

"Dạo thời gian trước, hôm nào Đại sư huynh cũng đến đúng giờ Tý, là một mình đứng trên vách núi ở phía sau, bộ dáng đầy tâm sự nặng nề. Sau này, Lạc Trần sư huynh nhận việc thay cho Đại sư huynh, kết quả tối hôm qua Nhị sư huynh cũng làm y như thế, hành động y chang Đại sư huynh."

Giọng Trần Linh Nhu vô cùng nghiêm túc.

"Đại sư tỷ, tuy nói thiên phú của tiểu sư đệ đúng là không tốt, nhưng mà Đại sư huynh với Nhị sư huynh lại không có cả khả năng chấp nhận chuyện nhỏ ấy, sau này Chưởng môn sư phụ giao lại vị trí của mình cho bọn họ, vậy chẳng phải Thanh Vân Đạo tông chúng ta xong đời hay sao."

Trần Linh Nhu nói, giọng lo âu.

Nàng vẫn còn một câu chưa nói, nhưng mà câu đó nàng sẽ giấu ở trong lòng.

"Hừ, Linh Nhu, sư tỷ truyền thụ công pháp cho muội, muội phải học cho thật tốt, nhất định không được học hai tên sư huynh phế vật kia của muội."

Tiêu Mộ Tuyết vỗ vỗ đầu Trần Linh Nhu, rồi bỏ đi ngay.

"Sư tỷ, tỷ đi đâu?"

Trần Linh Nhu tò mò.

"Đi xem tiểu sư đệ kia của muội."

Tiêu Mộ Tuyết đáp rất tùy ý.

"A, muội đi với tỷ nha?"

Trần Linh Nhu hỏi.

"Không cần, đi luyện công cho tốt đi. Nếu muội muốn tiếp nhận Thanh Vân Đạo tông chúng ta, thì phải cố gắng thật nhiều hơn nữa."

Tiêu Mộ Tuyết nhìn thấu suy nghĩ của Trần Linh Nhu nên trả lời.

Trần Linh Nhu nghe vậy, không khỏi lộ ra vẻ lúng túng.

Cuối cùng.

Tiêu Mộ Tuyết bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn Trần Linh Nhu.

Bị gương mặt tuyệt mỹ dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ, trở nên vô cùng đẹp mắt ấy nhìn chăm chú, Trần Linh Nhu không khỏi thấy xấu hổ.

"Tiểu sư muội, nhớ kỹ. Ăn nhiều một chút. Phải học tập sư tỷ, đừng có bó ngực nữa, cẩn thận không dậy thì được."

Tiêu Mộ Tuyết cười khẽ.

Trần Linh Nhu đỏ mặt, vẻ giận dữ.

Cứ như thế.

Tiêu Mộ Tuyết cầm hồ lô rượu, đi về phía sau sườn núi Thanh Vân.

Một khắc sau.

Xa xa.

Từ xa, Tiêu Mộ Tuyết đã nhìn thấy thân ảnh Diệp Bình.

Dưới sườn núi.

Diệp Bình đang tĩnh tâm tu hành, hắn nhắm mắt, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

"Ahhh, thì ra là một em trai trắng nhỏ!"

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Bình, đôi mắt đẹp của Tiêu Mộ Tuyết sáng bừng lên.

Ngoại hình của Diệp Bình hôm nay đã hoàn toàn thay đổi so với trước. Hồi trước hắn chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng bây giờ hắn lại trở nên vô cùng tuấn tú, hơn nữa toàn thân còn tỏa ra hơi thở của nho tiên.

Có một cảm giác như đại đạo tự nhiên, khiến người ta không hiểu sao sinh ra thiện cảm.

"Không ngờ, thật không ngờ, sư phụ lại nhận về cho mình một tiểu sư đệ tuấn tú như vậy, vừa vặn phù hợp khẩu vị của mình. Chậc chậc, đã như vậy, vậy thì không thể để nước phù sa chảy ra ruộng người ngoài nha."

Tiêu Mộ Tuyết cười khẽ, ánh mắt đầy vui vẻ. Nàng nhét hồ lô rượu vào lại trong vạt áo, chậm rãi đi về phía Diệp Bình.

Nhưng sau khi bước tới thêm vài bước, Tiêu Mộ Tuyết chợt khựng lại, kinh ngạc.

Nàng ngây ra.

Nàng đứng ở đằng xa, nhìn chăm chú vào Diệp Bình, trong mắt đầy kinh ngạc.

Qua một hồi lâu, Tiêu Mộ Tuyết mới hồi thần lại, nàng dụi dụi mắt, ngắm nghía đánh giá Diệp Bình lần nữa.

Cuối cùng, Tiêu Mộ Tuyết không nhịn được hít sâu một hơi khí lạnh.

"Không ngờ lại thật sự có loại thể chất này?"

Trong lòng Tiêu Mộ Tuyết rung động vô cùng.

Nàng chỉ nhìn một cái, đã nhận ra thể chất của Diệp Bình rất đặc biệt. Lúc đầu thì chưa cảm thấy cái gì, nhưng sau khi nàng cẩn thận quan sát, thì mới chấn kinh.

"Không ngờ, thật không ngờ, sư phụ yếu như vậy, mà lại thu được một thiên tài tuyệt thế như thế này, quả thực là không thể nào tin nổi. Loại thể chất này vốn tưởng chỉ có vào thời kì Thần Thoại, không ngờ bây giờ lại thật sự tồn tại."

"Không, cũng chưa chắc là loại thể chất đó, nhưng ít ra cũng là một loại thể chất cực kỳ phi phàm."

"Thật sự không ngờ, Thanh Vân Đạo tông lại xuất hiện tới hai thiên tài tuyệt thế. Xem ra năm đó mình đã không nhìn lầm. Bên trong Thanh Vân Đạo tông có ẩn giấu một người mang số mệnh vô thượng."

"Không được, không được, nước phù sa này ta nhất định phải uống."

Tiêu Mộ Tuyết thầm nhủ.

Nàng thật sự đã chấn kinh.

Bởi vì nàng chỉ nhìn một cái, đã phát hiện ra Diệp Bình có thể chất cực kỳ bất phàm, đoán có lẽ là một loại thể chất tuyệt thế, nhưng có phải thật hay không thì nàng không chắc lắm. Trước mắt chỉ có thể xác định Diệp Bình rất bất phàm, rất bất phàm.

Lại đi tới thêm vài bước.

Tiêu Mộ Tuyết lại dừng chân.

"Tư chất kiếm đạo tuyệt thế?"

"Tư chất luyện đan tuyệt thế?"

"Hít! Có cần không hợp thói thường đến vậy hay không? Không cần phải như vậy chứ?"

Tiêu Mộ Tuyết lại ngẩn ra.

Bởi vì nàng phát hiện Diệp Bình không chỉ có thể chất cực kỳ phi phàm, mà còn có tư chất kiếm đạo tuyệt thế và tư chất luyện đan tuyệt thế.

Thế này có vẻ không hợp thói thường.

"Trời, không biết tiểu sư đệ có chấp nhận đạo lữ lớn tuổi hơn mình không? Không được, không được, loại thiên tài tuyệt thế này, dù mình có không ăn được thì cũng phải chiếm hết tiện nghi mới được."

Sau một khắc, Tiêu Mộ Tuyết càng thêm kích động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui