Editor: Cò Lười
Cùng mất ngủ còn có Trang Gia Minh.
Cậu vừa nghe Chi Chi nói gì mà kết hôn vượt tầng lớp, không hiểu sao thấy tức giận, thấy cô tự chủ trương, hoàn toàn không nghĩ đến cậu đã nghĩ ngợi lung tung, chẳng lẽ trong lòng cô cậu là người như vậy ư? Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại không thể trách cô.
Từng câu từng chữ của cô đều xuất phát từ cả tấm lòng. Nếu như cô không đặt cậu trong lòng thì sao lại thay cậu quyết định như vậy? Suy nghĩ sâu xa như vậy, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai. Nghĩ như thế, cậu lập tức cảm thấy vui hơn nhiều, hạnh phúc, vị ngọt ngập tràn trong lồng ngực.
Đúng rồi, những việc này cậu chưa từng nói với cô, sao có thể trách cô đã nghĩ lung tung được? Chỉ cần cậu tìm cơ hội nói rõ với cô, cậu hoàn toàn không để ý những thứ này, cô sẽ hiểu.
Đã tìm được lý do hợp lý, điều không vui đã trôi qua, sự nghi ngờ và đau lòng cùng nhau ùa đến.
Từ khi nào, Chi Chi trở nên hiểu chuyện như vậy? Một năm trước, chỉ cần trông thấy ai có dáng vẻ lưu manh đều lo lắng trốn ra sau cậu, nhưng bây giờ, cô dám lao đến trước mặt biến thái mắng cho tên đó chạy trốn.
Có phải tại cậu quá vô dụng nên mới khiến cô không tin tưởng cậu? Coi như là vậy đi thì vì sao đang êm đẹp lại nghĩ đến nhà kết hôn?
Trang Gia Minh cẩn thận nhớ lại, sự nghi ngờ bay đến trên người ông ngoại. Cậu từng nghe nói chuyện của ông ngoại cô, có phải chuyện đó có gì cậu không biết hay không, khiến cô biết có những thứ này người lớn mới chấp nhận?
Cậu càng nghĩ càng khó chịu, lấy điện thoại di động ra muốn nhắn tin nhưng đến khi bấm vào khung chat viết xong lại xóa, xóa rồi lại viết, lặp lại mấy lần, vẫn không thể nào chọn ra từ ngữ thích hợp như cũ.
Chi Chi không nói cho cậu, có lẽ không muốn cho cậu biết, cậu tùy tiện truy hỏi có lẽ sẽ khiến cô khó chịu. Nhưng nếu không nói, cậu vẫn rất muốn khuyên cô, hi vọng cô có thể nói hết với cậu, giải tỏa hết những áp lực.
Cứ xoắn xuýt như vậy đến tối muộn, gì cũng chưa nói mà đã ngủ thiếp đi.
Sáng ngày hôm sau, lúc đánh răng trước gương trong nhà vệ sinh, cậu lại nghĩ đến chuyện này. Nhưng qua một đêm, nói lại chuyện tối qua, có chút khó để mở lời.
Cậu vẫn luôn xoắn xuýt, sau chọn dằn xuống đáy lòng.
*
Thời gian cuối cùng của kì nghỉ hè nhanh chóng trôi đi.
Chân của ông nội Trang đã tốt hơn không ít, không cần ngồi xe lăn cũng đã có thể đi được vài bước. Chi Chi cũng đã kết thúc chương trình hè, trừ đi chi phí, cô lời được 500 tệ. Cô lên Taobao tìm một cửa hàng bán thanh lý, mua một chiếc bút máy Lamy, tặng cho Trang Gia Minh, xem như là quà sinh nhật năm nay của cậu.
Trang Gia Minh cực kỳ ngạc nhiên. Điều kiện kinh tế hai nhà cũng không được xem là dư dả cho nên quà sinh nhật tặng nhau cũng đều tương đối bình thường, trên cơ bản đều là mấy món như túi chườm nóng, cái ly, bóp viết, khăn quàng cổ hay mấy món nho nhỏ, quà nhỏ nhưng chan chứa tình cảm, nhưng bút máy Lamy này dù là hàng thanh lý cũng phải gần hai trăm, thuộc về loại vô cùng đắt tiền rồi.
“Đang êm đẹp, cậu đưa tớ đồ quý như vậy…” Cậu cầm bút trên tay, lắc lắc đầu, muốn đưa trả lại cho cô, “Tớ không cần, cậu trả hàng lại đi.”
Chi Chi cầm lấy ngón tay cậu, cầm chặt rồi gập lại: “Nhận lấy đi, sau khi khai giảng hai chúng ta không học cùng lớp nữa rồi, cậu phải cố gắng hết sức, không được lơ là.”
“... Cậu cũng thế.” Nhớ tới chuyện này, Trang Gia Minh thấy tụt mood, thờ dài nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta học khác lớp đó.”
Mười mấy năm như hình với bóng, đột nhiên phải tách ra, cảm thấy lồng ngực trống vắng, cả trái tim chìm xuống không phanh.
Chi Chi cười cười, không nói ra mấy câu kiểu “Sớm muộn gì cũng phải tách ra”, mà chỉ nói: “Lần trước tớ với cậu nói chuyện, thật ra đều do tớ nói lung tung, cậu nghe cho có là được, sau này thế này phải xem cậu thế nào.”
Cô nghĩ thông suốt rồi.
Những đạo lý lõi đời này không phải sai nhưng không phải ai cũng phải làm theo. Cái này là lựa chọn của mỗi người, có người muốn bỏ qua vài thập niên (vài chục năm) phấn đấu, có người muốn tự mình cố gắng, đường nào cũng đến La Mã, vậy thì làm gì có cái gọi là sai tuyệt đối?
Kiếp trước cậu chọn sánh vai cùng Ninh Mân, là người thắng cuộc trong cuộc sống. Nhưng kiếp này không có sự quấy nhiễu của cô, cậu sẽ không chia tay với bạn gái học Thanh Hoa, đi trên một con đường hoàn toàn mới.
Cho dù con đường này có gian nan hay không, cậu chấp nhận vì thế nó quan trọng hơn tất cả, Chung quy cô chỉ là một người bạn, chỉ có thể nhắc nhở, không thể thay cậu đưa ra quyết định.
Tương lai phải đi con đường nào, chung quy vẫn do chính cậu quyết định.
-- Trang Gia Minh ưu tú như thế, có lẽ cậu lựa chọn thế nào đều sẽ thành công.
Ngay cả cô… Lời nên nói cũng đã nói rồi.
Quyết định này có lẽ là đúng, có thể giúp cậu nhanh chóng lập kế hoạch con đường tương lai, có lẽ là sai, có thể khiến cậu phải đi đường vòng -- không ai biết trước được tương lai, kể cả cô.
Tương lai đã bị cô tự tay thay đổi.
Nhưng mà, việc đã đến nước này, bất luận kết quả tốt hay xấu, cũng không phải mang ra để hối hận. Bởi vì cô đã dùng sự từng trải của mình chứng minh rồi, con người lần nữa chọn lại đường đi, chắc chắn sẽ không có khả năng tìm được con đường “Tuyệt đối chính xác” -- “Ở cánh rừng vàng hai ngả đường chia lối. Tiếc thay tôi không thể cùng lúc đi cả hai” (*), mọi người luôn nhung nhớ đến con đường mình chưa từng chọn, lại không biết, ý nghĩa của sự lựa chọn là trân trọng những gì đã lựa chọn.
(*) Hai câu trong bài thơ The Road Not Taken của Robert Frost.
Cô cần phải chấp nhận hiện thực, sau đó đi về phía trước.
“Trước kia tớ đã nói với cậu rất nhiều lời khó hiểu nhỉ, xin lỗi nhé.” Cô cười cười, nhẹ nhàng bâng quơ khái quát một năm trăn trở: “Cậu cứ coi như tớ lậm tiểu thuyết đi, đầu óc không mấy tỉnh táo, tha thứ cho tớ nhé.”
“Không có việc gì, tớ không tức giận, cậu không cần giải thích." Trang Gia Minh do dự, nhịp tim dần nhanh hơn, “Tớ cũng nghĩ thế, điều cậu nói không phải không có lý nhưng tớ…”
Cậu nói xong, bỗng nhiên không dám nhìn vào mắt cô, cúi đầu mở nắp bút máy ra, lại đậy lại, giả vờ tùy tiện nói: “Tớ thấy những người giống nhau sẽ tốt hơn.”
Chi Chi 囧: “Thân, độ khó cái này hình như rất cao. Trong game kiếm vũ khí vẫn được, có bao nhiêu vũ khí lan rộng?”
Cậu dừng lại.
Chi Chi âm thầm khinh miệt mình, mạnh mẽ nói cho trọn vẹn: “Nhưng mà ước mơ vẫn nên có, lỡ đâu thực hiện được thì sao. Tớ xem trọng cậu, cố lên.”
Trang Gia Minh: “...” Đồ, óc, heo.
Chi Chi nói sang chuyện khác: "Ngày mai cậu tổ chức sinh nhật thế nào? Vẫn đến nhà bà nội ăn cơm hả?”
Hiện tại sinh nhật bạn cùng lớp đều thịnh hành mời các bạn đến quán ăn rồi chúc mừng, nhưng sinh nhật hai người họ một người ngay hè, một người gần nghỉ đông, không dễ hẹn người ta, cũng không có điều kiện nên mọi thứ đều giản lược, chỉ cùng người nhà ăn bữa cơm, sau đó cắt bánh kem.
Trang Gia Minh gật gật đầu: “Tối mai sẽ mang bánh kem cho cậu ăn.”
"Được rồi."
Lần sinh nhật này trôi qua cũng không có gì khác. Giữa trưa, Trang Minh Huy đã ra ca đi về, đặc biệt dẫn con trai lên phố mua quần áo, xem như là quà sinh nhật, cũng chuẩn bị cho ngày khai giảng mấy hôm sau.
Trang Gia Minh từ chối lời đề nghị ba hoa chích chòe của nhân viên, chọn một chiếc áo thun bình thường và môt cái quần dài. Người đã đẹp, càng mặc đồ đơn giản càng lộ ra hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, nhận được hảo cảm.
Mua quần áo xong, lại thêm vài vật dụng hàng ngày.
Trang Minh Huy nhìn thoáng qua dáng vẻ cao nhồng của con trai với mình, trong lòng có chút xoắn xuýt.
Mấy ngày trước, ông và bạn bè ăn cơm, trên đường nghe cậu ta kể chuyện cậu ta đang rầu.
“Lão Trang nè, ông không biết đâu, thằng nhóc thúi nhà tôi, lén lút dắt nữ sinh về nhà. Tôi vừa về đã giật mình, sợ bọn nó làm ra chuyện gì rồi, ông cũng không biết đâu, đám nhóc này cũng không so được với chúng ta khi trước đâu, thứ không cần lại biết quá nhiều…” Đối phương thở dài thở ngắn, đầy bụng xoắn xuýt, “Tôi muốn nói với nó lại không biết nói thế nào, may mà là con trai cũng sẽ không chịu thiệt mấy, nhưng nếu quậy ra chuyện gì cũng không tốt, ông nói xem có đúng không?”
Người lớn cũng là người đã từng trải qua đoạn thời gian đó, con trai cỡ tuổi này muốn gì, Trang Minh Huy cũng hiểu được. Nhưng hiểu thì hiểu, không dễ nói thẳng với con trai, nhưng không nói, con trai nhà mình ông hiểu, trong trường chắc chắn sẽ có con gái thích nó, yêu sớm cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ sợ vượt quá giới hạn, làm ra chuyện có lỗi với con gái nhà người ta.
Trang Minh Huy mấy lần mở miệng hỏi cậu ở trường thế nào, quan hệ với bạn bè có tốt hay không, đều nhận được đáp án “Rất tốt”, làm ông không biết nên bắt đầu thế nào.
Trang Gia Minh phát hiện cha mình là lạ, còn tưởng do ông ấy lo cho mình nên đương nhiên đều chỉ nói những điều tốt.
Hai cha con ông nói gà bà nói vịt một hồi, đến chỗ bà nội cậu mới ngưng lại.
Bà nội Trang vì cháu trai mà làm một bàn thức ăn, tất cả đều là những món cậu thích ăn, còn có bánh ngọt trái cây được đặt riêng.
Người một nhà ăn cơm trước, sau đó chia phần bánh ngọt.
Trang Gia Minh biết bà nội thích ăn kem, đặc biệt cắt một miếng lớn cho bà, cũng biết ông nội không thích kem quá ngọt, chỉ thích phần cốt bánh nên cũng cắt nhiều hơn cho ông.
“Gia Minh ngoan quá.” Bà nội Trang thoải mái không bủn xỉn mà khích lệ.
Trang Minh Huy lại dặn dò cha mẹ: “Mẹ ăn ít một chút, đường huyết dễ tăng cao.”
“Biết biết, hôm nay không phải là sinh nhật Gia Minh sao.” Bà nội Trang múc một muỗng kem bỏ vào miệng, ăn xong ánh mắt hơi nheo lại, "Gia Minh cũng ăn đi con."
Trang Gia Minh cắt một phần nhiều trái cây nhất cho cha: “Cha cũng ăn đi.”
“Cha không thích ngọt, ăn một ít thôi.” Trang Minh Huy đưa cái dĩa cho anh, “Con ăn đi.”
Trang Gia Minh cũng không ép, nhận lấy ăn. Kem rất thơm cực kỳ béo, phần cốt bánh có cho thêm hoa quả khô, cậu lấy từng viên ra ăn, cảm giác ấm áp và can đảm dần lan tỏa đáy tim.
Sau khi ăn xong, cậu chừa lại một phần cho ông bà nội, đậy kín phần bánh còn thừa và gói lại , chuẩn bị mang về.
Bà nội Trang hỏi: “Cho Chi Chi à?”
“Dạ đúng.”
“Quan hệ của hai đứa vẫn tốt như vậy.” Bà nội Trang đương nhiên biết Chi Chi là ai, thuận miệng nói: “Con bé học tự nhiên hay xã hội thế?”
“Học xã hội.” Trang Minh Huy cười trả lời, “Thành tích của con bé cũng rất tốt.”
Bà nội Trang gật đầu: “Con gái học xã hội cũng tốt, tốt nghiệp đại học sau đó làm giáo viên, tiền lương cao còn ổn định, cũng dễ tìm được đối tượng.”
“Hoặc thi làm nhân viên nhà nước cũng được.” Ông nội Trang phụ họa, “Con gái nên chọn gì bảo đảm và an toàn.”
Động tác trên tay Trang Gia Minh bỗng nhiên dừng lại, nghĩ thầm cô nói anh sau này sẽ đi du học, còn thi vào trường Ivy tốt nhất, vậy còn cô thì sao? Tốt nghiệp đại học xong về làm giáo viên ở với ông bà, rồi tìm đại ai đó để kết hôn sao?
Nghĩ đến đó, anh dường như cảm nhận được gì đó, lại không thể nói được lí do vì sao, chỉ cảm thấy ngực nặng nề buồn phiền hơn.
*
Chạng vạng, Chi Chi nhận được bánh ngọt Trang Gia Minh mang về.
Lớp bánh mềm, vàng ruộm được bao phủ bởi lớp kem trắng, những bông hoa bằng kem màu sắc sặc sỡ điểm xuyết bên cạnh, trên mặt còn có hai lát dâu tây và mảnh chocolate có viết chữ Sinh Nhật Vui Vẻ.
“Oa, sinh nhật vui vẻ.” Cô cười.
Trang Gia Minh nói: “Tớ đặc biệt giữ dâu tây và chocolate cho cậu đó.”
Thật ra, mảnh chocolate trên bánh không ngon chút nào, không có mùi vị gì cả nhưng Chi Chi lại rất mê, mỗi năm đều phải ăn hết bốn chữ sinh nhật vui vẻ giống như đó là một nghi thức rất quan trọng. Vô thức cậu cũng tạo thành thói quen sẽ đem phần chocolate trong bánh ngọt về cho cô ăn.
“Cảm ơn cậu nhé.” Cô nói, “Tớ sẽ để nó làm bữa khuya.”
Trang Gia Minh lộ vẻ mặt do dự: “Chi Chi nè…”
“Sao thế?”
Cậu hỏi: “Cậu có từng nghĩ sau này sẽ làm gì chưa?”
“Nghĩ rồi á.” Sau khi bỏ đi mặt nạ của thiếu nữ thanh xuân, Chi Chi cho phép bản thân mình bay bổng mơ mộng, “Trước tiên là phải thi vào một trường đại học thật tốt, tốt nhất là nằm ở phạm vi phía bắc, sau đó xem có thể du học được không, học bổng cho sinh viên trao đổi một năm của khối xã hội rất khó lấy, thạc sĩ càng khó. Nhưng học phí một năm cũng khoảng chừng 30 vạn cho nên lên đại học tớ sẽ tìm một nơi viết bản thảo kiếm tiền nên đã sớm thi IELTS rồi.
“Nếu không thành công, vậy thì tìm nơi đi thực tập, tốt nhất là có thể vào doanh nghiệp nổi tiếng, học thêm chút kinh nghiệm, tốt nghiệp xong chuyển lên chính thức. Cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền, sau đó tiết kiệm một khoản tiền nhỏ rồi trả tiền cọc nhà, mỗi tháng tiếp tục trả góp. Có dư tiền sẽ mua cổ phiếu, có lãi sẽ mua một chiếc xe nhỏ.”
Có lẽ đối với nhiều người, kế hoạch cuộc đời như vậy hoàn toàn không phù hợp phong độ khí phách của những người trùng sinh: Cô biết xu hướng của mười năm sau, không suy nghĩ đến việc chơi lớn một lần sao?
Đương nhiên cô cũng đã từng lung lay nhưng tưởng tượng là tưởng tượng, còn thực tế lại quá nguy hiểm. Mở công ty cô không có kinh nghiệm gì, đầu tư thì lại càng mờ mịt, vốn lại không có, tùy tiện đu theo phong trào, có thể phải bồi thường đến cả cái quần lót cũng không còn.
Tiền bạc ít, không chống đỡ nổi việc đứng núi này trông núi nọ, lấy cuộc sống sinh hoạt hiện giờ để nhìn lại, chỉ cần tiến lên một nấc nữa, là lựa chọn ít nguy hiểm nhất, nhận lại cũng ổn định nhất.
Những suy nghĩ rối bời trong đó đương nhiên Trang Gia Minh không thể nghĩ ra được, chỉ cảm thấy cô không về với ông bà, làm giáo viên, kết hôn sinh con là được. Cậu khẽ thở phào, lại có chút tò mò: “Vậy cậu tính khi nào kết hôn?”
“Kết hôn? Kết cái gì hôn?” Thiếu nữ lớn tuổi không chút để ý hỏi, “Chỉ cần có người đàn ông nào đó tớ thích là được, không thích thì chia tay. Tớ hi vọng sau này mình có thể kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền, như vậy dù già rồi vẫn có thể có bạn trai mười tám tuổi!”
Trang Gia Minh: “...”
Nghĩ trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới đáp án như vậy.
Sao cô lại có suy nghĩ như vậy? Không kết hôn? Vậy cũng không sinh con? Không phải không có những người phụ nữ theo chủ nghĩa độc thân nhưng khi về già rồi mà cô còn muốn tìm bạn trai mười tám tuổi???
Cho dù cô nói muốn gả cho tổng giám đốc bá đạo hay thiếu gia nhà giàu thì đáp án đó còn tốt hơn đáp án này đó!