Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Editor: Cò Lười

Trang Gia Minh xem lại những lá thư năm xưa, đã hơn mười hai giờ đêm. Nhưng cậu hoàn toàn không biết vì sao, thỉnh thoảng vì cách viết của cô nàng ngây thơ cùng với nhiều chỗ nói dối bị sơ hở mà phì cười.

Khép lại thư, cậu không thể ngừng suy nghĩ, Chi Chi lúc nhỏ sao đáng yêu như thế, bây giờ làm sao lại trưởng thành như vậy? Không phải nói trưởng thành không tốt, mà là cô trưởng thành quá nhanh, khiến anh cảm giác không biết phải thế nào.

Giống như bức thư tình ngày hôm qua, cậu cho rằng cô có tò mò hay không, cũng muốn biết cô có ghen hay không, ai mà biết tất cả đều không có, cô chỉ nói "cố mà trân trọng".

Cố mà trân trọng… Nghe không giống như là phản đối. Cho nên,  có lẽ là cô không thích cậu, mà chỉ coi cậu là "anh Gia Minh", một người anh thân thiết, một người bạn lớn lên cùng nhau.

Nói không thất vọng là giả dối. Từ nhỏ đến lớn, nữ sinh thích Trang Gia Minh dùng hai bàn tay cũng đếm không hết, những bức thư tình nhận được đựng trong một cái túi tài liệu cũng không chứa đủ, còn chưa nói đến chocolate để trong ngăn kéo ngày Valentine, khi còn bé là Dove, trưởng thành là Ferrero.

Người nào đó còn ăn đến rất vui nữa đấy.

Nhưng có lẽ cũng bởi vì quá thân, nên cô mới không có cảm giác gì với anh.

Trang Gia Minh thở dài, đem tất cả các lá thư bỏ lại trong hộp bánh bích quy, để lại chỗ cũ . Cậu tắt đèn bàn, rồi lên giường ngủ.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ, chiếu vào lên gối.

Cậu không có một chút buồn ngủ, trằn trọc suy nghĩ , cô ấy không thích mình,phải  làm sao đây?

Cái vấn đề này quá khó, vô số lời giải cùng nhiều suy nghĩ  không thể  giải thích được. Trang Gia Minh mất ngủ một đêm, ngày hôm sau, lúc Hàn Tông hỏi cậu đáp án đề toán, chợt có chút nhạy cảm.

[ Hỏi cậu một cái vấn đề. Tôi có một người bạn, thích một cô gái, nhưng cô ấy không thích cậu ta,  phải làm thế nào? ]

Lúc Hàn Tông nhìn thấy tin nhắn, đang dựa vào tủ lạnh uống cola, chợt nhìn thấy tin nhắn này, ngạc nhiên run tay, cả lon coca rớt xuống đất.

"Hàn Tông!" Mẹ Hàn Tông nổi giận.

"Gia Minh có chuyện tìm con!" Vừa nghe gọi tên, Hàn Tông hoảng sợ, nhanh chóng chạy trốn khỏi căn bếp lộn xộn, trốn vào trong phòng.

Sau đó ngón tay run rẩy trả lời: [Người anh em, cậu từng nghe qua chưa, cái gọi tôi có một người bạn, thật ra chính là mình! ! ! ]

Trang Gia Minh: [. . . . . . Không có, thật sự là một người bạn ]

Hàn Tông chạy vọt tới hỏi: [Người  bạn nào? ]

[Một người bạn thời tiểu học, có người nhà làm cùng đơn vị với ba mình, sau đó chuyển đi rồi. Cụ thể là ai không thể nói cho cậu biết,  cậu không biết thì thôi vậy. ]

Hàn Tông xem chuyện đó có thật, không khỏi nghi ngờ suy đoán của mình . . . . . . Cũng phải, đổi lại là người khác, người bạn kia hẳn là chính mình, nhưng đây là Trang Gia Minh!
Cậu ta lại thích một cô gái, sau đó đối phương lại không thích cậu ta? Không có khả năng!
[ Thật sự không phải cậu? Người anh em, cậu nói thật với mình đi, mình bảo đảm không nói ra ngoài.]

Trang Gia Minh rất nhanh hỏi ngược lại: [Cậu cảm thấy giống mình sao? ]

[. . . . . . Không giống ]

Hàn Tông cuối cùng bỏ đi sự nghi ngờ.

Trang Gia Minh rất cẩn thận, tiếp tục bịa chuyện: [ Mình cảm thấy cô ấy nếu không thích cậu ta, vậy thì quên đi, cậu thấy sao? ]

[ Tại sao phải quên? Bây giờ cô ấy không thích, không có nghĩa là sau này cũng  không thích, còn chưa theo đuổi đã từ bỏ, thật không đàn ông rồi! ]

Một câu nói đánh thức người trong mơ.

Trang Gia Minh đột nhiên cảm thấy mình bị Chi Chi dắt đi lệch hướng, lúc nào cũng suy nghĩ đến những chuyện không đâu, thực tế thì hoàn toàn không cần phải lo lắng nhiều như vậy, thích thì nên theo đuổi, biết đâu được?

Nhưng. . . . . . [ không theo đuổi được thì phải làm sao? ]

Hàn Tông một cẩu độc thân suy nghĩ nghiêm túc một lúc,rồi đưa ra câu trả lời: [ Ở chân trời nơi nào không có cỏ thơm,đúng thời điểm thì nói ra thôi! Lại nói đó không phải là cậu? Vậy cậu cũng không cần quan tâm đến đúng không? ]

Trang Gia Minh bỏ ngoài tai những lời sau, lại hỏi: [Nhưng nếu tớ khuyên cậu ta theo đuổi có phải là không tốt hay không, làm trễ nãi việc học của họ thì phải làm sao? ]

Không hổ danh là lớp trưởng. Hàn Tông trong lòng lại trở nên dao động: [ Cậu chỉ là  đưa ra đề xuất,có theo đuổi hay không là chuyện của cậu ta? Cũng không trách cậu được]

[ cũng phải ]

Trang Gia Minh trả lời qua loa.

Hàn Tông nhớ tới chuyện chính: [Đưa  đáp án bài tập toán cho mình đi! ]

Trang Gia Minh: ". . . . . ." Cả tối hôm qua cậu đều xem tin nhắn, bài tập còn chưa làm!
Nhưng cậu gian xảo trả lời: [Bài toán còn chưa giải, buổi tối sẽ đưa cho cậu ]

Hàn Tông ra dấu OK  với vẻ mặt đồng ý.

Trang Gia Minh cất điện thoại xong, sau đó lật bài tập toán ra làm. Từ trước đến giờ lúc cậu học đều không suy nghĩ đến bất kỳ chuyện nào khác, mọi suy nghĩ vớ vẩn đều bị vứt bỏ bên ngoài, nhưng hôm nay cậu chỉ làm xong mấy câu trắc nghiệm, không ngờ lại bắt đầu không kiểm soát được.

Ngòi bút cứ xẹt qua xẹt lại những thứ vô nghĩa trên giấy nháp, trong đầu cậu đều là theo đuổi nữ sinh kia. . . . . . Phải thế nào để theo đuổi đây?

Cậu lại không dám hỏi Hàn Tông, nên chỉ có thể tự mình suy nghĩ.

*

Trong khoảng thời gian này, bạn học  Quan Tri Chi tâm tình lại rất tốt.

Cô cảm thấy sau khi vào lớp mười một, mình và Trang Gia Minh bỗng nhiên trở nên xa cách. Những lúc bận rộn, có thể cả ngày cũng không gặp mặt nhau. Cậu không có ở đây, sẽ không khó chịu khi gặp chuyện gì đó, có thể đem sự chú ý tập trung vào việc học tập.
Cô cũng làm rất tốt vai trò lớp trưởng: buổi sáng được chuyển làm lớp trưởng, lớp tự học, lớp phó và ban kỷ luật thay phiên nhau công việc ,cuối cùng  mỗi ngày kiểm tra việc đổ rác của ban lao động.

Toàn bộ đều đi vào quỹ đạo,thầy Lâm khen ngợi cô rất nhiều, các bạn học cũng rất tin tưởng cô. Trừ Trình Uyển Ý ra, cô đã kết bạn được với mấy người bạn mới, mọi người cùng nhau đi vệ sinh, cùng nhau ăn cơm, tình cảm rất tốt.

Không có những đối thủ kỳ quái, cuộc sống như thế thật tươi sáng.

Đầu tháng mười, "sự nghiệp" của cô cũng mở ra một đỉnh cao mới.

Hôm đó sau khi tan học, giáo viên Ngữ Văn vẫy tay gọi cô đến hành lang, hỏi: "QuanTri Chi , em có hứng thú với việc cạnh tranh làm  phát thanh viên không?"

"Dạ?"

Đầu một buổi tối tự học, thì có hai mươi phút cho phát thanh. Thứ hai là nhờ ý kiến tư vấn, thứ ba là yêu cầu âm nhạc, thứ tư là khen thưởng văn học, thứ năm là  tình hình của trường học, thứ sáu là về sinh hoạt của mọi người.

Mà nhiệm vụ của một phát thanh viên, đương nhiên là sắp xếp lại các bản thảo được gửi đến, thông báo các chuyên mục.

Mà trước đây Chi Chi chưa từng làm qua công việc này,cô có chút ngạc nhiên: "Em sao?"

"Đúng vậy." Cô giáo dạy ngữ văn là một người có tóc dài, trên người mang theo mùi nước hoa rất thơm, nói chuyệnnhẹ nhàng, đặc biệt rất  đáng yêu, " Tiếng phổ thông  của em rất chuẩn, đọc nhấn nhá chữ rất rõ ràng, giọng nói trong trẻo, rất thích hợp làm phát thanh viên, em thử  một chút xem sao.Chiều thứ sáu tuần này tiến hành tuyển chọn."

Chi Chi nhớ trước đó chưa nghe nói qua việc tuyển chọn, cô nghi ngờ các thầy giáo đã thầm đưa ra quyết định, suy nghĩ một chút, cảm thấy từ chối thì không nể tình, dù sao chỉ là "thử một chút", nhiều nhất sẽ bị loại, liền gật đầu: "Vâng, em nhất định sẽ đến đúng giờ."

Cô Ngữ Văn mỉm cười, rồi đi.

Chi Chi chạm vào mũi, thuốc phiện YSL, cô giáo Ngữ Văn là một một người thật dịu dàng....!

Cùng tham gia ứng tuyển còn có Trình Uyển Ý, nhưng cô dường như không có hứng thú lắm, cùng Chi Chi nói: "Tớ đã chuẩn bị kỹ phần diễn thuyết của mình."

Cái này Chi Chi cũng biết. Thầy Lâm ở trên lớp đã nói qua quá trình, mỗi lớp đề cử một người, trước tiên tiến hành tham gia sơ tuyển ở trường, chọn ra ba người tham gia vào  trận đấu bán kết cấp thành phố, đấu bán kết xong thì tham gia vào trận chung kết.

Cô ngại vướng phiền phức, giả vờ không thấy thầy Lâm đang điên cuồng ra hiệu ánh mắt,  làm vẻ mặt vô tội tựa vào ghế, sống chết không chịu lên đài bỏ phiếu. Cuối cùng Trình Uyển Ý thắng tuyệt đối, trở thành đại diện của lớp mình, tính thời gian thì vòng đấu sơ loại là cuối tuần sau.

Chi Chi nói: " Cậu có thể tham gia, cũng không cần mâu thuẫn."

"Tớ muốn dành vị trí cao nhất trong trận đấu lần này." Trình Uyển Ý cùng cô cũng coi như là bạn bè,nên không che giấu việc lớp mười hai sẽ đi du học nước ngoài, chỉ nói qua loa, "Đến lúc đó khi quay hình, nếu thể hiện tốt, đến lúc đó sẽ được làm thành tư liệu để tuyên truyền."

Chi Chi lùi lại, cô chưa từng đi du học, không hiểu cho lắm: "Oh oh, vậy, vậy cậu nên  chuẩn bị  thật cẩn thận.

Buổi tối sau giờ tự học, có một nữ sinh thu dọn đồ hơi chậm. Chi Chi đợi một lúc lâu mới khóa cửa, lúc rời đi, phát hiện Trang Gia Minh dựa vào hành lang, đang chờ cô.

"Có chuyện tìm em?" Cô giật mình.

Cậu nói "Ừ", từ từ đứng thẳng: "Đi thôi."

Dưới ánh đèn màu vàng mờ ảo, chàng trai mặc áo sơ mi trắng lực sát thương có chút  mạnh.

Chi Chi chật vật dời ánh mắt đi nơi khác, hít sâu, kiềm chế trái tim đang đập thình  thịch: "Làm gì?"

"Không có  gì." Cậu mím khóe miệng, "Em thật hung dữ."

Chi Chi: ". . . . . ."

Cậu nhìn cô chằm chằm.

Chi Chi không chịu nổi, lùi về phía sau một bước tránh đi tầm mắt của cậu, tùy tiện nói: "Nói bậy, em không có hung dữ, tìm em làm gì vậy?"

"Anh thấy cô Ngô tìm em, có phải là nói chuyện phát thanh với em không?" Cậu hỏi.

Cô ấy gật đầu.

"Vậy em có đi không?"

"Đi chứ." Chi Chi còn nhớ lần trước cậu không có tham gia, thuận miệng hỏi, "Vậy anh có đi không?"

Trang Gia Minh nhìn cô, nói: "Không biết, tùy tình hình thôi."

Chi Chi khó hiểu: "Anh đến chỉ muốn hỏi em cái này?"

Cậu trầm mặc một giây, nhanh chóng suy nghĩ: "Còn có một việc."

"Hả?"

"Không có gì." Cậu muốn nói lại thôi, "Quên đi."

Chi Chi nheo mắt lại: "Bạn thân, anh thật quá đáng, anh nói một nửa rồi lại không  muốn nói nữa sao? Nói mau."

"Thật sự không có gì." Cậu thực sự nói thật.

Nhưng Chi Chi không tin: "Đừng có đùa em, nói mau."

"Không có gì, đừng hỏi nữa." Cậu liên tục phủ nhận, bước chân càng nhanh hơn trong lòng Chi Chi ngứa ngáy khó chịu, đuổi theo: "Anh nói đi."

Cậu đổi đề tài: "Em đói không? Có muốn mua chút đồ ăn hay không?"

"Em không đói, anh nói mau."

Nhưng mà, mãi cho đến khi trở về túc xá, Trang Gia Minh cũng không nói chuyện gì. Chi Chi bắt đầu nghi ngờ cậu cố ý trêu chọc mình, lại cảm thấy không giống, thầm suy đoán tám trăm lần, cứ thế không nghĩ ra lý do.

Sau đó tắt đèn lên giường, cô vẫn tưởng tượng như vậy, không nhịn được mà gửi đi một tin nhắn: [Anh rốt cuộc có nói hay không? Không nói thì hôm nay em không ngủ được! ]

Ước chừng ba phút trôi qua, bên kia mới trả lời lại: [Vậy em không được nói ra ngoài. ]

Chi Chi kinh ngạc, không biết chuyện gì nghiêm trọng như vậy, vội nói: [Em bảo đảm, anh nói đi]

Trang Gia Minh đã nghĩ ra được một phương pháp rất tuyệt, núp ở trong chăn, gõ từng chữ : [Em biết làm sao để theo đuổi con gái không? ]

Chín chữ, giống như một tiếng sấm nổ tung trong đầu Chi Chi. Chỉ chốc lát, cô  giống như bị một nắm đấm vô hình đánh trúng mặt, mũi chua mắt cay, bên tai vang lên tiếng ong ong, âm thanh gì cũng không nghe, tầm mắt lập tức mơ hồ.

Mấy giờ trước, cô vẫn còn đắc chí, cảm thấy mình đã thoát khỏi cái bóng của anh, không ngờ chỉ một câu nói ngắn ngủi, liền mang cô trong nháy mắt trở lại bộ mặt thật.

Chi Chi hít một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng cố nuốt nước mắt, trả lời: [ Anh có người trong lòng rồi hả? ]

Trang Gia Minh: [. . . . . . Vậy anh hỏi một chút.]

Hỏi một chút? Có quỷ mới tin anh. Chi Chi vuốt mặt, cố gắng tự trấn định, nghĩ thầm, có lẽ cậu xấu hổ, cho nên không dám thừa nhận với mình, ép cậu nhận cũng không có ý nghĩ gì , liền nói: [Anh muốn em đề xuất cho anh một ý tưởng? ]

Trang Gia Minh cẩn thận từng câu chữ, rất hao tổn tâm trí: [ Anh muốn nghe một chút suy nghĩ của con gái. ]

Chi Chi lau nước mắt lên gối, tăng tốc độ gõ chữ nhanh hơn: [Vậy anh hỏi đúng người rồi! Theo đuổi con gái, có vài điểm anh nhất định phải chú ý! ]

Tin nhắn đến dữ dội.

[Nhan sắc anh phải đẹp, đó là ưu thế rất lớn. Chỉ cần đối xử tốt với cô ấy, chăm sóc quan tâm, iúp đỡ cô ấy khi cô ấy cần, ở trước mặt người khác bảo vệ cô ấy, về căn bản là có thể được rồi. ]

[Đừng có giả vờ làm cái gì đó với người khác, xem liệu cô ấy có ghen không, cũng không cần cố ý bắt nạt người khác, muốn cho người ta chú ý. Hai điểm này nhất định phải tránh, đối xử chân thành với người ta là cơ bản nhất. ]

Chi Chi đánh tới đây, ngón tay không khỏi dừng lại, chuyện cũ nổi lên trong lòng, thở dài một tiếng, chịu đựng chua xót bổ sung: [Quan trọng nhất là, anh phải giữ khoảng cách với những cô gái khác, phải cho cô ấy cảm thấy rằng, trong lòng anh cô ấy là quan trọng nhất, hiểu chưa? ]

Nhưng mà, cái cô cảm thấy quan trọng nhất, Trang Gia Minh lại không để ý, quét mắt qua một lượt, hỏi ngược lại: [Là như vậy sao? ]

Chi Chi quệt nước mắt, như không có việc gì nói: [Anh làm theo là được rồi, xem cô ấy có phản ứng gì, không hiểu hỏi lại em. Ngủ đây, bai]

Cô chỉ sợ phải nhìn thấy những chuyện không thể tiếp nhận được, gởi xong liền lập tức thoát khỏi QQ, tắt máy chui vào trong gối, giống như sẽ có con quái vật nhảy ra bất cứ lúc nào.

*

Trang Gia minh lăn qua lăn lại nhìn những tin nhắn của Chi Chi, nghi ngờ cô đang lừa mình. Cô nói những thứ này, cậu không phải cũng đã làm rồi sao? Nhưng cô một chút cũng không thích cậu, đồ lừa gạt!

Còn có. . . . . . Cậu không làm đủ tốt?

Thiếu niên lật người, cảm thấy mình gặp vấn đề khó khăn nhất trong mười năm qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui