Chăm Chỉ Kiếm Tiền Nghỉ Hưu Làm Cá Mặn!


Hôm nay đã đến ngày xe buôn đến làng Sơn Cửu, từ làng đến trấn phải đi hai mất ngày tính luôn cả thời gian để nghỉ ngơi, nhưng là đối với phương tiện là xe ngựa, còn nếu đi bộ thì chắc phải tốn gần sáu ngày, chưa kể phải băng qua đường rừng rất nguy hiểm.

Lần nào lão Trương đến, bên cạnh cũng có hai người đàn ông cao to đi theo cùng để hộ tống.

Một tháng xe buôn sẽ đến một lần, bán một ít đồ như muối, đường, vải may đồ, nồi đất cùng thêm các loại vụn vặt khác cho người dân làng, nhưng chủ yếu nhất là thu mua nông sản từ dân làng.

Thời gian xe buôn ở lại làng sẽ là nửa ngày, đôi lúc đến mùa thu hoạch sẽ ở lâu hơn để thu mua lương thực.

Thím Hoa cùng Ngọc Liên và Vân Thiên ăn cơm sáng xong rồi mới đến, lúc này vẫn còn rất nhiều người quay quanh xe buôn.

Thím Hoa bế Ngọc Liên trên tay, Vân Thiên mang cái sọt trên lưng đi bên cạnh.

Lão Trương liếc nhìn đứa bé trên tay Thím Hoa thì có chút ngạc nhiên và nói: “Đây là đứa bé khi đó tôi nhặt được đây sao?”

Thím Hoa cười và gật đầu xác nhận, lão Trương xuýt xoa khen ngợi vài câu, khi đó cứ nghĩ đứa bé không sống được nhưng bây giờ nhìn xem, trắng trẻo mập mạp, lại còn xinh đẹp.

Lão Trương bất ngờ cũng đúng vì Thím Hoa rất ít khi đến mua đồ hay bán tại xe buôn, lương thực trong nhà sau khi thu hoạch điều đủ ăn, không có dư giả để bán, có đôi lúc dùng một ít đổi muối.

“Chị Hoa hôm nay muốn mua thứ gì sao?” Lão Trương hỏi.

Thím Hoa gật đầu và nói: “Tôi định mua một ít vải, nhưng mà không biết ông có mua rùa không? Cháu trai của tôi gặp may bắt được một con rùa lớn.”

Vân Thiên nghe thế liền bỏ cái sọt xuống cho lão Trương xem, vừa thấy con rùa tầm hai ký trong sọt thì ông ấy kích động không thôi.

“Ôi trời, đứa nhóc này thật may mắn, đây là thứ tốt, để tôi cân thử xem bao nhiêu.”


Lão Trương lấy chiếc cân bằng tay ra, móc vào cái sọt rồi cân, sau khi trừ số cân của cái sọt ra thì con rùa tầm hơn hai ký một chút.

“Khá nặng đấy, tôi sẽ mua với giá là bốn mươi đồng xu, chị Hoa thấy được không?” lão Trương nói.

Thím Hoa vui mừng gật đầu: “Được! Được!”

Thím Hoa không nghĩ lại bán được giá như thế, còn nghĩ chỉ được hai mươi đồng xu là cao lắm rồi, lần này có thể mua thêm một ít đồ cho hai đứa nhỏ.

Ngọc Liên tò mò nhìn chiếc xe buôn, là loại xe bằng gỗ, nhưng vẫn thấy trục xe có những miếng sắt, đồ đạt trên xe cũng khá sơ sài, cô tò mò không biết thế giới này phát triển đến thế nào, trước mắt có thể thấy cuộc sống dân làng ở đây khá kém, từ sinh hoạt, đến vật dụng điều khá thô sơ, không thấy dấu hiệu của sự phát triển hiện đại.

Đang suy nghĩ thì nghe Thím Hoa nói: “Mèo con, bà nội mua kẹo đường cho con và anh trai ăn nhé!”

Mèo con là biệt danh mà Thím Hoa đặt cho Ngọc Liên, nói là gọi bằng tên đơn giản sẽ dễ nuôi hơn.

“Vải thô ông bán thế nào, tôi muốn mua một ít may đồ cho hai đứa nhỏ.” Thím Hoa chỉ vào tấm vải thô màu xám trên kệ hàng.

Lão Trương tươi cười trả lời: “Vải thô mười ba đồng xu một thước, bé trai còn nhỏ thì một thước sẽ may được một bộ rồi.”

Thím Hoa suy nghĩ một lát rồi quyết định mua hai thước vải thô, còn lại mười bốn đồng xu, bà mua thêm một ký gạo lứt với giá mười đồng xu, thêm một cuộn chỉ giá một đồng xu, định mua kẹo nhưng kẹo lại khá đắt, có chút không nỡ nên quyết mang số đồng xu còn lại để mua một chút đường, về pha nước đường cho tụi nhỏ sẽ tiết kiệm hơn.

Sau khi mang đồ ra về trên tay Ngọc Liên lại có thêm ba viên kẹo đường được bọc trong tờ giấy nhỏ, đây là món quà của lão Trương cho cô, xem ra một đứa trẻ đáng yêu rất được lòng người lớn, cô cũng tặng ông ấy một nụ cười ngọt ngào không răng thay lời cảm ơn.

Lão Trương còn tỏ vẻ tiếc nuối khi thấy Ngọc Liên lớn lên đáng yêu như vậy, biết thế ông ấy đã mang cô về nuôi khi lúc mới nhặt được rồi, đứa trẻ ngũ quan nhìn đẹp như vậy lớn lên sẽ không tồi đâu, trong nhà của ông ấy có một đứa con trai ba tuổi, lớn lên cho bọn nó lấy nhau thì cháu của ông sẽ xinh đẹp như thế này.

Lúc đi về có chạm mặt bà Cúc, bà ta liếc xéo bà nội Hoa, rồi nhìn chằm chằm vào mớ đồ trong chiếc sọt, rồi nhìn đến Ngọc Liên đang được bế thì cũng giật mình.

Sau đứa bé này lớn lên càng đẹp như vậy, nhìn trắng trẻo như cục bột, đôi mắt, cái mũi, khuôn miệng không thể chê vào đâu được.


Tròng mắt của bà ta xoay một vòng, trong lòng lại có nhiều suy nghĩ khác.

Thím Hoa thì chẳng bận tâm, cứ dẫn hai đứa nhỏ đi về nhà, trước tiên là để Ngọc Liên ngồi chơi trên giường, còn mình thì lấy ba nắm gạo lứt ngâm trong nước.

Loại gạo này nếu không ngâm trước sẽ lâu mềm, Thím Hoa hôm nay muốn nấu cháo gạo ăn, lại hái thêm một ít rau ở sau nhà thêm vào, đối với việc toàn ăn cháo ngô, cháo khoai thì cháo gạo lứt với rau đã là món ngon rồi.

Ngọc Liên lúc này đang cố hết sức mở lớp gói giấy đang bọc viên kẹo, công việc hết sức đơn giản, nhưng với cơ thể nhỏ bé này, đôi tay búp măng này không thể mở được.

Thấy Ngọc Liên cứ loay hoay mãi không mở được, cái miệng nhỏ mím lại hết sức đáng yêu, Vân Thiên cúi đầu hôn một cái lên má của cô rồi nói:

“Để anh mở giúp em gái nhé.”

Vân Thiên mở lớp giấy bọc kẹo ra, đút viên kẹo đường vào miệng Ngọc Liên.

Cô lắc đầu rồi chỉ chỉ vào miệng cậu nhóc.

Dường như hiểu được ý của Ngọc Liên, cậu nhóc lắc đầu từ chối: “Anh không ăn đâu, em ăn đi.”

Đúng lúc Thím Hoa mang rổ rau đi vào nhà, thấy anh em đang đẩy qua đẩy lại viên kẹo đường, bà cười rồi nói:

“Mèo con còn nhỏ ăn viên kẹo sẽ dễ bị hóc, rất nguy hiểm, để bà pha viên kẹo thành nước rồi cho em gái uống nhé!”

Ngọc Liên nghe thế thì đưa hai viên kẹo còn lại cho Thím Hoa luôn, rồi ê a chỉ vào hai người bọn họ.


“Con muốn cho ta và anh trai ăn sao?” Thím Hoa hỏi.

Ngọc Liên gật đầu, Thím Hoa cười vui vẻ rồi hôn lên má cô hai cái, hành động thân mật này của hai người cô cũng cũng quen rồi, lúc trước còn ngại ngùng một chút, dù gì cô cũng đâu phải trẻ em thật.

Thím Hoa dùng ba viên kẹo pha thành nước đường ấm, Ngọc Liên và Vân Thiên ngồi uống từng ngụm và xem Thím Hoa nấu cháo, khói bếp lượn lờ, ánh lửa ấm áp.

Ngọc Liên cảm thấy rất hạnh phúc, cô có một người bà yêu thương mình, một người anh trai vô cùng cưng chiều cô, hạnh phúc này bù đắp hết thảy sự tủi thân kiếp trước vậy.



Xuân qua đông đến, thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh, Ngọc Liên đã được ba tuổi, chạy nhảy, nói chuyện điều lưu loát cả rồi, cô giống như được giải thoát khỏi trói buộc, làm gì cũng thuận tiện, lại có thể giúp một ít việc cho Thím Hoa.

Vì có thêm miệng ăn nên Thím Hoa phải khai hoang thêm đất ruộng trồng thêm Ngô và khoai.

Đa số người trong làng điều ăn Ngô và khoai là chủ yếu, vì địa hình của làng gần núi, đất lẫn với đá cuội khá nhiều, nguồn nước cũng hạn chế nên không thể trồng lúa nước.

Loại lương thực ở đây cũng không khác với thế giới kiếp trước của Ngọc Liên là bao.

Hôm nay thu hoạch ruộng khoai, cả ba bà cháu loay hoay cả buổi sáng, Ngọc Liên cố hết sức bới khoai lang từ trong đất ra, cả người nhỏ nhắn giống như chìm trong đất, biến thành một con mèo nhem nhuốc.

“Ngọc Liên với Vân Thiên về nhà trước đi, bà đào xong mảnh đất này sẽ về nghỉ trưa, chiều chúng ta lại làm tiếp.” Thím Hoa vừa lau mồ hôi vừa nói.

“Dạ, con sẽ về nấu cơm trưa trước, bà nội đừng cố quá sức nhé!”

Vân Thiên đã lên mười một tuổi, cả người cao lên không ít.

Cậu bé đi đến lôi cả người Ngọc Liên từ trong đất lên.

“Bảo em ngồi nhìn anh làm là được rồi, xem em nè, chẳng chỗ nào sạch sẽ cả, không đáng yêu chút nào.” Vừa nói vừa phủi bụi đất trên người giúp cô.

Ngọc Liên ranh mãnh thè lưỡi, còn đưa củ khoai lang to mà mình vừa đào được lên khoe.


Nhìn Ngọc Liên như thế Vân Thiên chỉ cười rồi nhéo vào má cô một cái thật nhẹ.

Cả hai trở về nhà trước, về đến Vân Thiên múc một chậu nước cho Ngọc Liên tự rửa mặt, còn mình thì thành thạo nhóm bếp lên nấu cháo khoai, còn ra vườn nhỏ ở sau nhà và hái một ít rau cải xanh vào, lấy thêm hai quả trứng gà để nấu canh.

Bắt đầu từ hai năm trước Thím Hoa muốn bổ sung thêm ít thức ăn cho Ngọc Liên, nên đã tích góp một chút để đổi lấy ba con gà mái để nuôi.

“Anh Vân Thiên ơi!”

Tiếng nói từ bên ngoài vọng vào, là nhóc An, và chắc chắn sẽ có Toàn đi sau, anh em bọn họ là sinh đôi, chỉ cần có An thì sẽ có Toàn.

Ngọc Liên mang chậu nước mình vừa rửa xong ra vườn tưới cho đám rau rồi quay trở vào.

“Ôi trời ơi em gái đáng yêu của chị giỏi quá cơ.”

Nhóc An vừa thấy Ngọc Liên là nhào đến như hổ vồ mồi, ôm lấy cô rồi nói một tràng lời khen ngợi.

Ngọc Liên còn chưa quên cô nhóc này từng mang ba củ khoai lang để đổi cô về nhà đâu, còn nhân lúc Thím Hoa và Vân Thiên không chú ý còn lén ôm cô chạy về nhà.

Cô bé này khoảng thời gian đó rất chấp niệm với việc muốn có một đứa em gái đáng yêu là cô đây.

Sau đó bị mẹ dùng roi rượt đuổi khắp thôn mới từ bỏ ý định.

Ngọc Liên chán ghét mà đẩy An ra, không thèm để ý cô bé mà đi vào bếp canh lửa giúp Vân Thiên.

Nhóc An cũng không quan tâm đến sự ghét bỏ của Ngọc Liên mà đi theo sau luôn miệng nói chuyện.

“Anh Vân Thiên lên núi hái nấm với chúng em không? Ngày mai chúng em sẽ lên núi để tìm nấm rồi bán cho ông Trương rồi mua kẹo sữa ăn đó.

Là kẹo sữa bò, không phải kẹo đường đâu, nó ngon lắm luôn… ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận