Chạm Đến Tim Em


Sân trường đại học X, nắng nhàn nhạt đỗ dài trên hàng cây cổ thụ, nắng nhuộm vàng cả một mảng sân rộng lớn, đồ sộ nhất thành phố S.

Trường đại học danh giá nhất thành phố này chỉ dành cho giới thượng lưu, vì đa phần các dòng dõi lớn là chủ đầu tư của nó.

Sinh viên theo học ở đây cũng vậy, nếu không phải lũ ăn chơi đua đòi con đại quý tộc thì cũng là cậu ấm cô chiêu của tập đoàn này, công ty nọ.

Một phần nữa là những viên ngọc quý của các gia tộc lớn trong thành phố, được đào tạo thành người tiếp quản sản nghiệp của gia đình.

Và … một phần rất rất ít ỏi là sinh viên rất rất đặc biệt của trường, là những sinh viên ưu tú được đích thân Trần tổng- đổng sự trưởng của trường đặc biệt chọn lựa và đào tạo.
Cốc…cốc…
- Vào đi.
Đường Hiểu Lam chầm chầm mở cửa.
- Là Hiểu Lam sao? Ta gọi con đến là có chút chuyện.

Hiểu Lam tròn xoe mắt:
- Dạ, giáo sư cho gọi con có việc gì ạ?
Gương mặt phúc hậu của ông giản ra, khóe mắt gợn sóng như ý cười, trên môi chầm chậm thốt ra từng lời đầy ý tứ:
- Con năm nay đã 20 tròn, được đào tạo đã hai năm, tiến độ rất vượt bậc so với các bạn, chuyên ngành quản lí nhân lực của con cũng sắp hoàn thành, ba tháng sau ở Đức có một khóa đào tạo chuyên sâu và nâng cao hơn cấp học hiện giờ, ta muốn con sang đó học tập, đồng thời, khi con trở về sẽ trực tiếp làm việc tại công ty của ta.
Hiểu Lam như đã nghe và hiểu hết câu chuyện, trong đáy mắt không giấu nỗi vui mừng, nước mắt chực trào ra, nhưng thoáng trên gương mặt bầu bĩnh xinh đẹp ấy đượm ý buồn:
- Thật may mắn cho con khi gặp được giáo sư, nhưng con chưa hiểu vì sao người luôn dành những điều tốt nhất cho con vậy?
Hiểu Lam ngồi phía đối diện, cô nào thấy trên tay ông đang cầm một vật nhỏ, xiết chặc nó trong tay, ông nhẹ nhàng nói:
- Không sao cả, con thấy thế nào với đề nghị của ta?
Hiểu Lam gãy gãy đầu:
- Con hiện sống cùng cậu, mợ ….nên việc này …con…con…
Nói tới đây vẻ mặt Hiểu Lam lộ rõ tia buồn bực.

Giáo sư Trần đứng dậy, đi tới xoa đầu cô:
- Con bé ngốc này, đây là số gọi của ta, con có thể gọi bất cứ lúc nào.
Hiểu Lam bước ra khỏi phòng làm việc của ngài chủ tịch ngôi trường này mà tim rộn ràng, bỏ lại sau lưng muôn ngàn lời bàn tán cực kì sôi nổi:
- Nghe nói thầy rất khó gần, vậy mà cô ta vào đó cũng hơi bị lâu à.
- Không ngờ giáo sư tuy già nhưng thích gậm cỏ non…
- Ai mà biết được cô ta dùng thủ đoạn gì để vào được đây.

- Xe không có, I phone cũng không, quần áo túi xách toàn hàng chợ,,, vậy mà học cùng trường với chúng ta.
- Thật sự quá xấu hổ
Choảng…
- Nói lại lần nữa xem.

Nghe hơi từ xa thôi, giọng điệu này không ai khác ngoài Tư Đồ Khả Khả, con gái rượu của tập đoàn K, lớn nhất nhì thành phố S.

Gia đình cô có gốc tổ chảng nên nói năng có chút không kiêng nể ai, mặc dù vậy vẫn vô cùng tốt tính.
Hầu hết những cô cậu sinh viên ở đây ai cũng nể nang cô 8 9 phần, chỉ duy có Hiểu Lam không biết trời cao đất dày lại dám cạch mặt với tiểu thư Tư Đồ gia như cô.
Chuyện là mấy tháng trước, cô vừa chuyển về từ Ý, nhưng tiếng dữ hay đồn xa, từ chuyện ăn chơi, quậy phá đến trốn học, bỏ tiết đều truyền đến.

cả trường ai cũng xem cô là đại tỷ, gặp mặt không dám nhìn thẳng.Hiểu Lam không ưa cô từ lần leo rào trốn tiết, người leo giữa chừng kẻ thì ung dung mở cổng.

Thực sự là biết cách trêu chọc người khác mà.
- Muốn kiếm chuyện sao? Nhóc?
Hiểu Lam giả điếc, mặt không thèm nhìn đi luôn.
Vậy mà Khả Khả túm lấy áo cô không cho đi định khiêu chiến, chưa đánh được hiệp nào đã bị Hiểu Lam khóa tay ép vào góc cây táo trong sân:
- Tôi đã giả câm giả điếc xem như chưa thấy kẻ ham chơi bỏ học như cậu, thì đừng có mà ghẹo điên tôi.
Không nhanh không chậm mà Hiểu Lam giáng vào trán Khả Khả một cái gõ rõ đau.
Thì ra cảm giác bị người khác khống chế quả là không tệ.
Mặt mũi cũng sáng láng, võ công cao….xứng đáng làm chị dâu của Khả Khả ta…..

Vậy mà đám nhóc này đủ tư cách nói về chị dâu tương lai của Tư Đồ Khả Khả này như vậy sao?
Cô bước đi để lại phía sau toàn là âm thanh bóp, chát;
- Cho bọn nó tự vã.
Nói là học đại học, nhưng ngôi trường này là do Trần Thanh Vân- người quyền lực nhất thành phố S lập ra, ông đào tạo người kế nghiệp gia đình, người dẫn dắt tập đoàn , công ty lớn nhất nhì sau này của thành phố nên cũng có những nguyên tắc riêng.

Đặc biệt , chuyện tranh giành, đấu đá giữa bọn học trò ông không bao giờ can thiệp.

Đó là nguyên tắc.
Không khí náo nhiệt tại Đường gia, nơi lớn lên của Đường Hiểu Lam.

Đường phu nhân gắt gõng:
-là một tập đoàn lớn của thành phố S, chinh chiến ở sàn kinh tế này hơn 30 năm, ông vì mấy con chân dài đó mà đánh mất sản nghiệp sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận