Chạm Đến Tim Em


Cô gái ngồi phía trên không ngừng hôn lên môi Lệ Bái Nam, càng hôn sâu càng ghì chặt lấy ngực anh.

Cơ ngực rắn chắc phập phồng theo nhịp thở.
- mát quá.
Hiểu Lam mơ màng nói trong vô thức.

Anh vòng một tay sau gái, một tay còn lại vòng qua eo, kéo Hiểu Lam nằm xuống phía dưới.

Chiếc bảo hộ cuối cùng được anh nhanh chóng kéo xuống, rơi trên sàn ghế.

Bàn tay to cũng gỡ đi cái quần vướng víu của chính mình.

Hai cơ thể không mảnh vải che thân ôm ghì chặt lấy nhau không một tất rời.

Cô gái nhỏ vòng chân khoác lên eo anh một cách tự nhiên.
Mùi oải hương dịu nhẹ làm anh nhếch môi cười đầy nham hiểm:
- là do em tự chọn ...
Lệ Bái Nam rời bỏ môi ngọt, từ từ di chuyển xuống chiếc cổ trắng ngần, chạm đến bánh bao nhỏ thì dừng lại mà nhìn ngắm đầy tán thưởng.

Một tay bắt đầu kĩ thuật nhào nặn, một bên lại phô diễn kĩ năng chăm sóc đặc biệt, hệt như đứa trẻ lần đầu được ti mẹ.

Lúc thì nhẹ nhàng sau lại vô cùng hứng khởi.


Cô gái phía trên không ngừng thở dốc.

Xúc cảm mới lạ lại kích thích đến như vậy làm miệng nhỏ vô tình phát ra âm thanh kì quặc:
- ưmmm
Anh hôn đến rốn và bắt đầu thăm dò nơi tư mật.
Một ít mật ngọt đã tiết ra chiêu dụ anh đây mà.

Cự long từ sớm cũng đã trương phồng hết cỡ, bao năm gìn giữ vì cô mà sụp đỗ.

Hiểu Lam thở hổn hểnh, tay không ngừng bấu vào bờ vai anh.

Lệ Bái Nam không nhanh không chậm hôn lên môi cô, tay vén hai cánh hoa mà đâm thẳng vào nhụy....
Mật ngọt ứa ra không đủ để làm dịu cơn đau truyền tới, Hiểu Lam nhăn mặt, biểu cảm như vừa bị ức hiếp...
Lệ Bái Nam cúi xuống hôn lên mi mắt ướt đẫm, hai tay di chuyển lên bầu ngực trắng mền, bên dưới không ngừng luân động....
Ngoài trời sấm chớp đùng đùng, một trận mưa đêm truyền tới...
Chỉ tội nghiệp cho đồng chí Cao Minh, sếp thì ăn ngon, còn bản thân trợ lí như anh lại nép mình co ro sau cánh cửa nhà người ta....cũng may căn nhà này thềm rộng tránh được cơn mưa lớn như này....lệ khóc trong lòng Cao Minh mấy ai hiểu ...
Bên trong xe, Lệ Bái Nam ra vào không biết bao nhiêu lần, mồ hôi thấm ướt cả trán,...
Cô gái nhỏ bên dưới không biết bao lần ủy khuất sắp khóc thét đến nơi thì được anh đưa vào khoái lạc.

Nước mắt chức trào ra thì được a hôn sạch.

Ngoài trời mưa càng lớn bên trong xe người lớn làm càng hăng...
Cuối cùng, sau hơn 1 giờ chật vật, người đàn ông cũng buông gươm bỏ ngựa mà trút hết tinh hoa vào bên trong cô gái nhỏ rồi nằm bẹp sang một bên.

Anh kéo cô vào lòng ôm hôn lên trán.
Hiểu Lam nữa say nữa mệt cũng thiếp đi....
Trời gần sáng...mưa vẫn còn reo bên khung cửa
Ting ting ting....
Âm thanh quen thuộc của nhạc chuông làm Hiểu Lam bừng tỉnh.

Rượu vẫn còn làm cô loạng choạng định đứng dậy tìm điện thoại thì đầu đã đụng vào ô tô.

Hiểu Lam ôm đầu, phát hiện mình vừa bị ăn sạch, tinh thần vô cùng suy sụp...
Cô vớ lấy cái áo sơ mi của anh, vừa cài cúc áo vừa bấm nghe:
- là mình đây.
Khả Khả giật mình:
- đang ở đâu, từ chiều đi ăn o khách sạn giờ vẫn không thấy tin tức gì của cậu.?
Hiểu Lam đẩy cửa bước ra bên ngoài, mưa như trút nước, gột rửa dơ bẩn nơi cô:

Hiểu Lam nhìn quanh....
- cậu đến đường H.

Tới đón mình đi.
Bên kia không đáp, trực tiếp tắc máy.
Hiểu Lam bước vội đi, ánh sáng từ những vệt nức sấm chớp của bầu trời như xé tan lòng mình.

- mình còn gì để gìn giữ nữa chứ?
Ngay cả tấm thân trong sạch cũng vấy bẩn, mình còn biết phải làm sao đây.

Mưa cứ rơi...Hiểu Lam cứ bước...
Cô loạng choạng ngã khụy ngất xỉu trên đường lớn....
Mãi sáng hôm sau mới mở mắt tỉnh dậy ở một nơi xa lạ:
- đừng nhìn nữa, là nhà mình.
Khả Khả đảo mắt nhìn Hiểu Lam:
- tên nào dám ăn sạch cậu, còn đạp bỏ cậu giữa đường?.

Nói đi mình thay cậu trút giận....
Hiểu Lam lắc đầu:
- mình không biết....
Tâm tình Hiểu Lam giờ nằm ở nơi đâu.

Chẳng thể hiểu nỗi.

Khả Khả tức tối nhưng cũng thương bạn:
- cậu nghỉ ngơi đi.
Hiểu Lam lại lắc đầu:
- đưa điện thoại cho mình...

- điện thoại cậu mưa ướt hư rồi.
- vậy gọi giáo sư giúp mình.

Mình muốn đi Đức...!
......
Tên tổng tài bá đạo yếu đuối sau khi ngủ say, tỉnh lại thấy bóng giai nhân mất hút thì cau có:
- Cao Minh....
Đang co ro cút rút một xó nghe sếp réo, Cao Minh giật bắn người:
- sếp
- cô ấy đâu?
Cao Minh lắc đầu:
- tôi không biết:
......
Không gian im lặng đến lạ lùng....
- lái xe.
Cao Minh liếc nhìn ánh mắt sếp qua kính chiếu hậu: đây là lần đầu ánh mắt anh đâm chiêu và lo lắng đến vậy.
- hình như có gì đó dưới chân sếp.
Anh cuối người xuống nhặc lên một vật nhỏ.

Là của cô gái mèo hoang đó.
Anh bất giác mỉm cười.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận