Cách đó không xa, quảng cáo mới nhất của "Minh Thái Liao Liao"nhấp nháy trên bảng đèn khổng lồ, ánh sáng rực rỡ ngay lập tức phủ lên toàn bộ cây cầu vượt, đẹp đẽ như cả dòng sông Ngân đang đổ xuống.
Trì Minh Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên bảng đèn kia, rồi một suy nghĩ chợt vụt qua đầu.
Hắn thu cánh tay đang đặt trên vai Lý Dương Kiêu về, xoay người tựa lên lan can, quay sang nói với y: "Lý Dương Kiêu, tôi theo đuổi em có được không?"
Ô tô phóng nhanh dưới gầm cầu vượt tỏa ra ánh đèn pha loáng thoáng qua, dư âm của vài tiếng còi xe còn sót lại mãi chưa tản hết.
Lý Dương Kiêu bị lời tỏ tình đột ngột này dọa cho ngây người.
Nhất thời y giống như một bức tượng đất câm, nửa ngày trời không có phản ứng gì, chỉ nghe được tiếng trái tim trong lồng ngực mình đập vang rộn rã, vang đến độ tai của y cũng ù đi.
Trì Minh Nghiêu cũng không vội vã mà cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Lý Dương Kiêu.
Lý Dương Kiêu cố gắng định thần, chống hai tay lên lan can đỡ người dậy, cười cười nói: "Có ai lại đi trưng cầu ý kiến trước khi theo đuổi người ta hả? Anh muốn nghe tôi nói được hay không được đây? Nếu tôi nói được tức là đồng ý rồi.
Vậy thì anh đâu còn phải theo đuổi gì nữa.
Nếu tôi nói không được, anh cũng không cần lãng phí thời gian vào tôi.
Hai chúng ta đường ai nấy đi anh càng chẳng phải theo đuổi nữa rồi."
Mấy câu của Lý Dương Kiêu cực kỳ sát phong cảnh, Trì Minh Nghiêu bị y chọc phải bật cười, nói: "Đầu em nghe cũng rõ phết rồi nhỉ Lý Dương Kiêu, cho nên sau khi phân tích kỹ lưỡng vậy rồi, câu trả lời cuối cùng của em là?"
"Anh thích theo đuổi hay không thì tùy." Miệng với lòng Lý Dương Kiêu bất nhất, bên ngoài tỏ ra không thèm đếm xỉa đến, nhưng thật ra lòng bàn tay lại lạnh ngắt, nắm chặt lấy lan can.
"Em còn nhớ chuyện lần trước tôi hỏi em không?" Trì Minh Nghiêu lại hỏi.
Lý Dương Kiêu không có ấn tượng gì, nghiêm túc nhớ lại một lúc rồi mới hỏi: "Có hả?"
"Có lẽ là em không nhớ nữa rồi, lần trước em uống say ấy, tôi có hỏi rồi."
"Thế hả...!Lần đó tôi nói thế nào?"
Trì Minh Nghiêu trả lời hết sức thản nhiên: "Em nói không được."
Lý Dương Kiêu chỉ cười cười: "Lúc uống say tôi thành thực thật đấy."
"Cho nên câu trả lời lần này, nghe tốt hơn lần trước nhiều rồi."
―
Đèn neon bên đường sáng chói mắt, chói đến mức khiến Lý Dương Kiêu sinh ra cảm giác hơi nôn nao.
Y buông bàn tay đang ghì lên lan can rồi nói: "Đi thôi, ngày mai còn quay cảnh mặt trời mọc nữa, phải dậy sớm."
"Lại chuyển đề tài rồi." Trì Minh Nghiêu đuổi theo, hắn đã nhìn thấu được mánh của Lý Dương Kiêu rồi: "Lần nào không đối phó được là lại chuyển đề tài."
Lý Dương Kiêu cúi đầu đi về phía trước.
Trì Minh Nghiêu túm cổ tay y, nắm lấy rồi còn mân mê nó mãi.
Lý Dương Kiêu không tránh né mà để mặc cho hắn nắm.
Trước giờ y chưa từng cảm nhận được tối giữa hè nào có thể dịu dàng đến vậy.
Cây kem kia đã tan chảy trong cơ thể y, còn y bây giờ cũng tan chảy chẳng khác gì kem cả.
Có một khoảnh khắc, y rất muốn hỏi Trì Minh Nghiêu, tại sao lại muốn hợp tác với Trần Thụy, rốt cuộc quan hệ giữa anh và Diệp Thiêm là gì, có thể không hợp tác nữa không, có thể đuổi Diệp Thiêm khỏi đoàn phim đi được không?
Nhưng những câu hỏi này quá ích kỷ, một khi hỏi, sẽ càng để lộ ra mặt tối của bản thân mình ra.
Lý Dương Kiêu không thích suy nghĩ này của mình, y cảm thấy Trì Minh Nghiêu sẽ không thích một Lý Dương Kiêu như vậy.
―
Y hơi nheo mắt, ngẩng đầu nhìn lên biển quảng cáo cao hai mươi mét cách đó không xa.
Liao Liao - ý đặt tên đại khái là thông suốt rõ ràng nhỉ.
Nhưng đứng dưới màn đêm này, y chợt nảy sinh một cảm giác, có thể sống không rõ ràng như vậy cũng chưa chắc đã là một chuyện tốt.
Đứng trước mặt Trì Minh Nghiêu thứ gì y cũng không có, thứ có cũng chỉ là sự thanh cao, kiềm chế do y giả vờ.
Y không biết rốt cuộc Trì Minh Nghiêu thích gì ở mình, chưa biết chừng lại nhìn trúng vào điểm này.
Mà chỉ có mình y biết, mình chỉ là một con hổ giấy vừa đẩy là ngã mà thôi.
Cố gắng chống đỡ là bởi chút tôn nghiêm chẳng dễ dàng gì này có thể khiến cho y được bình đẳng với Trì Minh Nghiêu hơn một chút.
Y chợt hy vọng bộ phim này có thể được phát sóng sớm hơn bao giờ hết - y đã im lặng quá lâu, lâu đến mức y tự hỏi liệu mình có còn là Lý Dương Kiêu khi trước nữa hay không.
―
"Khách sạn có xa đây không?" Trì Minh Nghiêu hỏi.
"Hả? Không xa," Lý Dương Kiêu nhướng cằm chỉ theo đường chéo về phía trước: "Ngay trước mặt kia thôi, qua đường là đến rồi."
Trì Minh Nghiêu gật đầu nói: "Thế thì không lái xe nữa."
Hai người nắm tay nhau cùng đi, thời tiết nóng nực khiến lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi, nhưng chẳng ai buông tay ra.
Đi đến trước cửa khách sạn, Trì Minh Nghiêu nói: "Tôi lên được không?"
Lý Dương Kiêu ngẩn ngơ: Hả?"
Về cơ bản là y không ngờ những lời này sẽ được thốt ra từ miệng Trì Minh Nghiêu - Người này từng lấy ổ cứng làm cớ để lừa mình về nhà đó.
Trì Minh Nghiêu cười cười nói: "Tôi đang theo đuổi em mà."
"Ồ, quên mất đấy." Lý Dương Kiêu nói: "Vậy...!Không được đâu."
"Lý Dương Kiêu." Trì Minh Nghiêu mưu toan dùng ánh mắt gây sức ép: "Em thử suy nghĩ nghiêm túc đi."
Lý Dương Kiêu lập tức cảm nhận được khoái cảm từ việc nắm quyền sinh sát trong tay.
Y vờ như không hề bị suy suyển: "Không được đâu."
"Cân nhắc thêm chút nữa."
Lý Dương Kiêu bật cười: "Thật đấy, ba giờ sáng mai tôi phải đi Linh Sơn cùng đoàn phim rồi." Thấy Trì Minh Nghiêu mặt mày bất mãn, y lại bổ sung thêm một câu: "Phải quay cảnh leo núi, sẽ mệt lắm đây."
"Được thôi, là em muốn tôi đến, cũng là em muốn tôi đi." Giọng Trì Minh Nghiêu chẳng lấy gì làm vui vẻ, hắn ngừng một chút lại nói: "Vậy, tôi có thể hôn em ở đây không?"
Lý Dương Kiêu không ngờ "theo đuổi" trong lời của Trì Minh Nghiêu lại là như thế này, thật lòng y không biết phải nói sao mới được.
"Ba giây không đáp coi như là ngầm thừa nhận."
Lý Dương Kiêu còn chưa kịp nói câu tiếp theo đã bị Trì Minh Nghiêu kéo cổ, ẩn vào một góc tối nằm nghiêng phía sau cầu thang.
Cánh môi ấm áp nhanh chóng phủ lên.
Nụ hôn này mang theo lực đạo và vị cây thuốc lá.
Nó ngấu nghiến cánh môi của y, rồi đầu lưỡi bắt đầu xâm nhập khiến môi lưỡi nhanh chóng hòa quyện vào nhau.
Lý Dương Kiêu bị ấn lên tường, sau lưng dựa vào bức tường cứng rắn.
Môi và lưỡi tách ra khiến y thở hơi gấp, nhìn Trì Minh Nghiêu dưới ánh đèn mờ ảo.
Y cảm thấy nếu như Trì Minh Nghiêu hỏi thêm một câu tôi lên có được không nữa, có lẽ y sẽ không thốt ra được lời nào.
Ba giây là ngầm thừa nhận, y hiểu quy tắc rồi.
Nhưng Trì mInh Nghiêu chỉ vươn tay vuốt nhẹ lên tóc y rồi nói: "Đi ngủ sớm đi, tôi về đây."
Lý Dương Kiêu gật đầu tựa lên tường, móc ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng: "Tôi hút nốt một điếu thuốc rồi lên, tôi nhìn anh đi."
Trì Minh Nghiêu đưa tay giành mất điếu thuốc trong miệng y: "Đưa tôi đi." Say đó liền quay người rời đi.
Lý Dương Kiêu thò tay sờ bao thuốc, lúc này mới phát hiện nó đã trống không.
Y nhấc bao thuốc ra lắc lắc, sau đó buông thõng tay.
―
Y nhìn theo bóng lưng của Trì Minh Nghiêu: Hơi bị hâm mộ đấy.
Thích, lại còn cực kỳ hâm mộ.
Muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó, thích ai là có thế thích người đó.
Dứt khoát lưu loát, gọn gàng sảng khoái, không có bất cứ suy nghĩ ngoài lề nào.
Nếu y có thể giống Trì Minh Nghiêu thì tốt rồi, hoặc là giống Lương Tư Triết, đứng ở cùng độ cao đó, có một cuộc tình bình đẳng, không nhiễm phải bất cứ tạp niệm nào thì tốt rồi.
Lý Dương Kiêu vặn dẹt bao thuốc, sau đó đi lên tầng.
Sau khi tắm rửa xong, y nằm lên giường, cầm bức ảnh bóng lưng lên, chăm chú nhìn phía sau hồi lâu, lại đặt về vị trí cũ.
Y nhớ tới dáng vẻ Trì Minh Nghiêu đứng ở hướng ngược lại trên cầu vượt, quay đầu sang nói "Tôi theo đuổi em có được không".
Y chầm chậm đưa tay phải xuống bên dưới, nắm lấy dục vọng của mình, chỗ đó đã cứng lên, thẳng tắp.
Y nghiêng người tắt đèn, đưa một tay lên che mắt, tưởng tượng đến cánh tay bao bọc mình tối hôm đó, sau đó tay còn lại chuyển động lên xuống, tự giải quyết ham muốn của bản thân.
======
―
Sau khi thời gian phát sóng được ấn định, "Nếu Mây Có Biết"chính thức bước vào tiết tấu tuyên truyền.
Các diễn viên chính trong đoàn đã chụp trước vài tấm hình studio cho phim, phối hợp với việc tuyên truyền chính thức tiếp theo.
Ảnh nhân vật trong phim của Từ Cảnh Diệp và Ngụy Lâm Lâm được tiến hành công bố trên tài khoản chính thức đầu tiên, dẫn đến sự hoan hô đồng loạt của người hâm mộ.
Fan của Từ Cảnh Diệp khua chiêng gõ mõ khoe khoang "Bám sát tính cách thiết lập hoàn hảo." Fan của Ngụy Lâm Lâm âm thầm cọ xát "Chế tác tinh xảo bức cách online".
Cùng lúc đó, những mánh lới quảng cáo "bộ phim truyền hình hàng tuần ghi hình và phát sóng song song đầu tiên trong nước"và "bộ phim truyền hình 'chiếu tuần' thật đầu tiên"cũng được tung ra, tạo đà tuyên truyền cho "Nếu Mây Có Biết".
Nhưng tuyên truyền rốt cuộc vẫn bao gồm rất nhiều phần cường điệu bơm nước.
Nào ngờ ngày bộ phim này được phát sóng, các diễn viên đã hoàn thành cảnh quay của họ, không có dấu vết của việc "vừa quay vừa chiếu", cùng lắm thì chỉ đang làm một số thay đổi ở khâu biên tập mà thôi.
Vai diễn của Lý Dương Kiêu được công bố thứ ba.
Trên poster y mặc một chiếc áo phông màu ấm đem lại cảm nhận rất tốt, ngồi trong phòng làm việc, khóe môi hơi kéo lên, một tay chống cằm, xương quai xanh bị che đi một nửa để lộ ra dưới đường viền cổ áo hơi nhăn.
Phần gáy nhìn nghiêng rõ ràng dễ thấy, tràn đầy ánh nắng chói chang.
Tính cách nhân vật trong phim của Lý Dương Kiêu là cởi mở hồn nhiên, tấm poster này cũng phối hợp cho y một tông màu ấm.
Poster được công bố vào tám giờ tối hôm đó liền đồng loạt thu về bình luận tích cực.
Những người hâm mộ nguyên tác vui mừng phát khóc, kinh hô đây chính là La Tử Minh trong lòng mình.
[Đây là La Tử Minh sao! Trời ơi, fan nguyên tác 5 năm khẽ nở nụ cười như mẹ già, tối nay có thể ngủ một giấc ngon rồi!]
[Trời đất ơi, anh zai Tử Minh này đẹp quá rồi đó, còn đẹp hơn cả tui bổ não nữa a a a a! ]
[Tường
[Sập tường không gian* của tui rồi, màu xám hoa râm đẹp quá đi! Thì ra Minh ngốc của tui trông như thế này à! Diễn viên hồi trước truyền ra là cái quỷ gì vậy!]
(*) Tường không gian (次元壁): có thể hiểu một cách đơn giản là sự khác biệt giữa lý tưởng và hiện thực
[Đẹp trai thật đó! Ngoại hình rất đúng nguyên tác, cóđiều tôi chưa nghe đến diễn viên này bao giờ, hi vọng là diễn xuất quả màn...!]
[Trời đụ cậu Lý Dương Kiêu này đẹp quá đi mất, chọc trúng điểm đáng yêu của tui rồi! Điên cuồng đi tra một lượt tư liệu, ít quá đi thôi !!]
[Cược 100 gói que cay anh zai nhỏ này sẽ hot! ]
[Cũng đẹp quá rồi đó, đẹp phát khóc luôn!]
......
―
Tối hôm đó Lý Dương Kiêu quay xong phim đã gần đến mười giờ.
Y cầm điện thoại lên thì trên weibo bật ra mấy trăm bình luận, đại đa số là la hét đòi đến đây tỏ tình.
Lần đầu tiên y nhìn thấy trận địa lớn như thế này, có phần bị dọa sợ.
Y không biết tại sao những fan này lại tìm được Weibo của mình - thực tế là y không mấy khi dùng Weibo, tên Weibo cũng là đặt bừa, ảnh cũng chỉ là đăng đại một tấm mà thôi.
Y lần theo đường dẫn mở Weibo công bố vai diễn, thấy trong bình luận top đầu có người dùng tag Weibo của y.
Lý Dương Kiêu nhấp vào tên của người đó, thấy trong tư liệu viết là Trung Hí, lập tức đoán đó có thể là một đàn em nào đó trùng hợp follow mình.
Mà bên dưới số lượng post Weibo chẳng được bao nhiêu mà y từng đăng, cũng tăng lên không ít bình luận.
Đặc biệt là tấm làm mắt lác kia, có không ít người viết "đáng yêu quá đi", còn kèm thêm dấu cảm thán kín màn hình.
Lý Dương Kiêu xem qua bình luận cũng yên lòng, thoát khỏi Weibo.
Nhưng vừa thoát ra, Trì Minh Nghiêu đã gửi đến một tin nhắn: "Follow lại tôi." Sau đó gửi kèm một tấm ảnh chụp màn hình, có một dòng tên tiếng anh, là tên Weibo của hắn.
Lý Dương Kiêu nhếch khóe môi, lại mở Weibo ra, search tài khoản kia, quả nhiên là đã follow mình.
Y bèn follow lại, lại gửi một tấm ảnh chụp màn hình qua: "Follow lại rồi đó."