Trì Minh Nghiêu rất ít khi nói cả một tràng dài như vậy.
Nói được một nửa, hắn cảm thấy miệng lưỡi hơi khô liền cúi đầu lấy ra một chai nước khoáng từ trong hòm đựng đồ.
Nắp chai hơi chặt mà tay trái của hắn lại không dùng được lực, nên lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện lạ mình không mở được nắp chai.
Đúng lúc gặp phải đèn đỏ, Lý Dương Kiêu bèn đạp phanh dừng xe lại, vươn tay lấy bình trong tay Trì Minh Nghiêu, mở nắp đưa cho hắn.
Trì Minh Nghiêu nhận lấy, ngửa đầu uống mấy ngụm, đang muốn đậy nắp lại, thì Lý Dương Kiêu lại thò tay sang cầm lấy chai, cũng uống mấy ngụm, hỏi: "Chuyện này xảy ra vào tháng mấy?"
"Tầm tháng..." Trì Minh Nghiêu nhớ lại, "11 năm ngoái."
Tháng 11, Lý Dương Kiêu nhớ rất rõ, đó cũng là lúc vai diễn trong "Cao Nguyên Bên Sông" của y bị đổi mất.
Chỉ là...!Vừa rồi Trì Minh Nghiêu nói, tài nguyên hắn đưa cho Diệp Thiêm là nam 3 của phim truyền hình, điều này hoàn toàn khác với vai diễn bị thay thế của y.
"Cao Nguyên Bên Sông" là bộ phim trong đó y đảm nhận vai nam chính.
Nghe chừng, vai diễn mà Trì Minh Nghiêu cho Diệp Thiêm chẳng liên quan gì đến "Cao Nguyên Bên Sông" cả.
"Nam thứ phụ?" Đèn đỏ chuyển sang xanh, Lý Dương Kiêu nối theo phía sau chiếc xe chầm chậm lăn bánh trước mặt, hỏi: "Nếu em nhớ không lầm thì Diệp Thiêm cũng nhận "Cao Nguyên Bên Sông"vào tháng 11 đúng không?"
Lúc trước Trì Minh Nghiêu gặp Giang Lãng, biết được chuyện Lý Dương Kiêu bị đổi vai diễn đột ngột, về sau còn nghe ngóng chuyện này từ người trong giới.
Lúc đó hắn cũng hỏi như vậy, liền nhanh chóng phản ứng lại, Lý Dương Kiêu cho rằng chuyện vai có liên quan đến mình.
Trì Minh Nghiêu không hề tức giận, chỉ khẽ cười bảo: "Em đã xem "Cao nguyên ven sông"chưa?"
"Chưa xem." Lý Dương Kiêu nhìn con đường phía trước, mím môi nói: " Có thể anh không biết, 'Cao Nguyên Bên Sông'...!Từng có một đoạn duyên phận với em."
Trì Minh Nghiêu chậm rãi nói: "Anh biết."
Lý Dương Kiêu quay sang nhìn hắn: "Anh biết?"
"Phải tập trung lái xe." Trì Minh Nghiêu giữ lấy xương hàm của y, nhẹ nhàng xoay mặt y về phía trước: "Dù cùng chết trên đường với em cũng coi như là một cái chết vì tình khá lãng mạn, nhưng em còn chưa nói thích anh nhỉ?"
Lời tỏ tình đột ngột bật ra này vừa nguy hiểm lại trực tiếp, khiến đại não vừa rồi còn bình tĩnh của Lý Dương Kiêu bị quấy thành một nồi cháo nóng hổi trong nháy mắt.
Hình như Trì Minh Nghiêu luôn có bản lĩnh này, chỉ dùng một câu là có thể nhanh chóng làm cho bầu không khí giữa bọn họ trở nên nóng bỏng và ái muội, Lý Dương Kiêu ho một tiếng tỏ vẻ tự nhiên: "Em chưa nói à?"
"Anh nhớ là không, chi bằng," Trì Minh Nghiêu sờ sờ cằm: "Bây giờ em nói một câu, để anh thử cẩn thận nhớ lại xem sao?"
Rõ ràng đã tim đập chân run rồi, nhưng Lý Dương Kiêu lại cứ muốn làm mình làm mẩy giả vờ không hiểu tình thú: "Chưa nói thì anh cũng không được nói gở."
Trì Minh Nghiêu thở dài: "Haiz, bao giờ bạn trai tôi mới có thể thành thật lên được nhỉ."
Lý Dương Kiêu cũng cảm thấy mình có hơi cự nự quá rồi.
Rõ ràng thích Trì Minh Nghiêu không chịu nổi, có cả ngàn vạn câu "Thích anh" nặng trịch đè trong lồng ngực, nhưng hết lần này tới lần khác cứ cảm thấy còn chưa đến lúc.
Thế nên chỉ đặt ở đó, cầm lên không được buông xuống cũng chẳng xong, trĩu xuống cũng có phần khó chịu.
Y cảm thấy mình thật sự rất kỳ quái.
Ngay cả hai chữ "bạn trai" vừa rồi cũng dễ dàng thốt ra rồi, nhưng hai chữ "Thích anh" lại nhất nhất muốn theo đuổi cảm giác nghi thức thiên thời địa lợi nhân hòa.
"Cũng may bạn trai của em rất thông minh, nhìn ra em thích anh ta." Trì Minh Nghiêu mở nắp chai bằng một tay, lại uống một ngụm nước nói tiếp chuyện lúc trước: "Em cảm thấy anh có liên quan đến bộ phim "Cao Nguyên Bên Sông' à?"
"Em không biết." Lý Dương Kiêu nói, "Đương nhiên em hy vọng là không.
Chẳng qua là nếu có, cũng không sao cả...!Dù gì thì lúc đó chúng ta cũng không quen biết nhau."
"Có liên quan gì đến anh hay không, em nghe xong là biết rồi." Trì Minh Nghiêu lại châm một điếu thuốc: "Vừa rồi chỉ là mới kể một nửa mà thôi, sau đó còn xảy ra một số chuyện."
―
Trì Minh Nghiêu nói tiếp, có lẽ chuyện xảy ra sau đó thật sự khá bực mình lần nên này hắn đã bỏ qua một số chi tiết.
―
Nếu đã nhờ vả Tào Diệp thống báo cho Diệp Thiêm thì Trì Minh Nghiêu sẽ không đếm xỉa đến chuyện này nữa.
Trên thực tế khoảng thời gian đó hắn cũng rất khó chịu, vì đắc tội Trần Thụy nên lúc mở rộng khách hàng hắn đã thua không ít vố.
Trong đó có một khách hàng lớn, vốn đã đàm phán xong một đơn hàng rất lớn với hắn, đến ngày giao hàng, bên kia lại đột ngột đổi ý, dẫn đến một lượng lớn hàng rơi vào tình trạng ế ẩm.
Ban đầu khi Trì Minh Nghiêu ký hợp đồng với công ty đối phương, để biểu thị sự tín nhiệm trong hợp tác giữa hai bên, tiền phạt vi phạm hợp đồng đặt ra cũng không tính là cao - lần này có thể tính là chịu thiệt.
Sau này nghe ngóng mới biết xưa nay khách hàng này và Trần Thụy có mối giao hảo, làm vậy cũng chỉ để dạy dỗ Trì Minh Nghiêu.
Khoảng thời gian đó, Trì Minh Nghiêu bận đến sứt đầu mẻ trán.
Cũng may chuyện của Diệp Thiêm có Tào Diệp xử lý giúp.
Cậu ta đã được đưa vào đoàn phim, không xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng một ngày nọ lúc tan tầm, Trì Minh Nghiêu đi ra từ tòa nhà công ty, thì bất chợt bị một người túm lấy cánh tay, sợ hãi gọi hắn là "anh Minh Nghiêu ".
Trì Minh Nghiêu quay đầu lại thấy Diệp Thiêm, tâm trạng không mảy may gợn sóng, chỉ hơi kinh ngạc, hỏi: "Sao cậu lại tới đây, không phải là vào đoàn phim rồi à?"
"Em quay xong rồi mới đến." Diệp Thiêm có vẻ khá sợ hắn: "Anh Minh Nghiêu, em đến để cảm ơn anh."
Đang lúc mùa đông gió lạnh gào thét mà Diệp Thiêm mặc không nhiều lắm, lạnh đến rụt tay rụt chân, chóp mũi bị lạnh đỏ ửng lên, xem ra đã ở dưới lầu chờ hắn rất lâu.
Trì Minh Nghiêu vốn hơi phản cảm với cậu ta, nghe cậu ta nói như vậy, lại cảm thấy cậu nhóc này vẫn còn chút lương tâm, liền dịu giọng đi một chút, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Diệp Thiêm lắc đầu, Trì Minh Nghiêu vốn đang định đi ăn cơm, tiện thể đưa Diệp Thiêm đi cùng, lái xe đưa cậu ta đến một nhà hàng.
Lúc ăn cơm cũng phải nói chuyện gì đó, Trì Minh Nghiêu dửng dưng hỏi tình hình ở đoàn phim của cậu.
Nhưng không ngờ, vốn chỉ muốn thuận miệng hỏi, Diệp Thiêm lại chớp lấy thời cơ đó kể khổ với hắn, mở mồm ra đều là những chuyện như ít cảnh quay, bị nam chính nam phụ chèn ép.
Trì Minh Nghiêu hiểu rõ mục đích chuyến đi này của Diệp Thiêm.
Hắn dùng hết chút kiên nhẫn còn sót lại: "Cậu mới 19, vội cái gì, sau này tài nguyên sẽ dần dần tốt lên thôi."
Diệp Thiêm lặng im không nói lời nào.
Trì Minh Nghiêu nhanh chóng giải quyết xong bữa tối, đứng trước mặt Diệp Thiêm gọi điện thoại cho tài xế, bảo anh ta lái xe tới chở giúp một người.
Cúp điện thoại lại hỏi Diệp Thiêm: "Cậu cảm thấy cơ hội này không tốt như cái Trần Thụy đã hứa với cậu à?"
Diệp Thiêm cũng không nói thẳng, chỉ lí nhí: "Anh Thụy đã hứa để em làm nam chính của một bộ phim điện ảnh..."
"Vậy cậu có thể quay về tìm anh ta."
Diệp Thiêm không ngờ Trì Minh Nghiêu lại nói như vậy.Cậu ta ngẩng đầu không dám tin nhìn hắn: "Nhưng, nhưng anh Thụy sẽ ép em uống hết lọ kia..."
Trì Minh Nghiêu nghịch bật lửa trong tay: "Để xem cậu chọn như thế nào."
―
Cuối cùng Diệp Thiêm cũng không ngu xuẩn đến mức trực tiếp mở miệng đòi Trì Minh Nghiêu cho tài nguyên, hoặc là nói cậu ta không dám làm như vậy.
Nhưng sau tối đó, cứ cách đôi ba hôm cậu ta lại đến trước cửa công ty chờ Trì Minh Nghiêu, sau đó ăn cơm tối cùng hắn.
Lúc cậu ta không nhắc đến chuyện tài nguyên cũng không tới mức quá đáng ghét, Trì Minh Nghiêu cũng lười từ chối mãi, nên đa phần thời gian cũng để cậu ta đi theo, cơm nước xong liền bảo tài xế chở cậu ta về.
Chỉ là một ngày nọ, Tào Diệp đột nhiên nhắn WeChat cho hắn chuyện đạo diễn tới cáo trạng nói mỗi ngày Diệp Thiêm đều không nhớ được lời thoại, làm chậm trễ tiến độ đoàn làm phim.
Điều này khiến nhà đầu tư kiêm người giới thiệu cậu ta là Tào Diệp mất hết thể diện.
Sau khi Trì Minh Nghiêu nghe được chuyện này, liền tính sẽ chờ lần sau Diệp Thiêm đến đây, nhất định phải nói nặng với cậu ta một lần.
Nếu không muốn diễn thì đừng chiếm dụng tài nguyên của đoàn phim, còn bao nhiêu người muốn quay phim tử tế nữa kìa.
Ngay tối hôm đó, Diệp Thiêm chờ hắn bên dưới công ty.
Trì Minh Nghiêu tạm thời nhận được một lời mời ăn cơm, đành bất đắc dĩ dẫn Diệp Thiêm cùng đi cùng.
Mảng đồ gia dụng của Trì Minh Nghiêu đang trong giai đoạn tăng trưởng.
Để mở rộng tài nguyên khách hàng, hắn chỉ có thể chấp nhận lời mời của tất cả những người đến chuốc rượu.
Cho dù tửu lượng của hắn không tệ, cũng bị chuốc cho say mèm.
Lúc Trì Minh Nghiêu ngồi trong xe chờ tài xế tới, Diệp Thiêm ở một bên tính toán, cậu ta muốn thừa dịp Trì Minh Nghiêu uống say, để ngủ với hắn, sau đó có thể thuận lý thành chương đưa ra yêu cầu rồi.
Nào ngờ Trì Minh Nghiêu say rượu xong lại chẳng kiên nhẫn chút nào, Diệp Thiêm càng sáp vào người hắn, hắn càng phiền không chịu nổi.
Hắn đẩy Diệp Thiêm ra, mở cửa sổ xe ra một khe nhỏ, đưa tay nới lỏng cà vạt, cởi một nút áo, cuối cùng cũng thở ra một chút, sau đó cố gắng lấy lại tinh thần nói với Diệp Thiêm: "Sau này đừng đến công ty tôi nữa."
"Anh Minh Nghiêu." Diệp Thiêm nhỏ giọng nói: "Em thích anh thật mà."
Trì Minh Nghiêu nhíu mày nói: "Nếu cậu thích tôi thật thì đừng làm phiền tôi nữa."
Diệp Thiêm ấm ức rơi nước mắt: "Lần trước anh Thụy còn tới tìm em, nói chỉ cần em đi theo anh ấy, tài nguyên đã nói lúc trước vẫn là của em.
Em cũng không cần uống thứ đó nữa, nhưng em không nhận lời..."
Trì Minh Nghiêu nhắm mắt lại, nói ngắn gọn: "Không nhận lời chứng tỏ cậu còn chưa ngốc đến mức đó."
Diệp Thiêm khóc nức nở: "Có phải là anh khinh thường em không..."
"Là cậu quá coi trọng tôi rồi." Trì Minh Nghiêu ngửa đầu dựa vào ghế sau, mở mắt quay sang nói với Diệp Thiêm: "Còn tôi thì sao, tôi không có chút hứng thú nào với giới giải trí, về sau cũng sẽ không hứng thú, nên trong tay không thể nào có quá nhiều tài nguyên được.
Bộ phim truyền hình mà cậu đang diễn bây giờ, là tôi hỏi xin Tào Diệp.
Hiểu rồi chứ? Cậu đi theo tôi, có lẽ sẽ không có tương lai đâu."
Diệp Thiêm ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn, cố gắng phân định xem lời này là thật hay giả.
Trì Minh Nghiêu đã rất mệt mỏi rồi, nhìn thấy cậu ta lộ ra biểu cảm này, càng thấm mệt hơn.
Đêm đó ra tay tương trợ có thể là một quyết định bốc đồng và sai lầm - chính hắn còn chưa lo nổi cho mình, làm sao có tâm tư đi quan tâm cuộc sống của người khác có chật vật hay không? Huống chi, có vẻ là trước mắt, Diệp Thiêm hiểu rất rõ thứ cậu ta muốn rồi.
Về cơ bản là hắn cũng không nên chen ngang vào.
Chỉ là, chẳng lẽ đêm đó hắn phải khoanh tay đứng nhìn sao? Lần đầu tiên trong đời Trì Minh Nghiêu nghi ngờ về những chuyện mình đã làm.
―
"Sau tối đó, Diệp Thiêm không tới tìm anh nữa." Trì Minh Nghiêu hút xong một điếu thuốc, dụi xuống gạt tàn, "Mấy hôm sau, Tào Diệp lại nói với anh, đạo diễn phát sinh mâu thuẫn với Diệp Thiêm ở trường quay nên trong cơn giận dữ đã bảo cậu ta đừng có đóng vai này nữa.
Không biết là cậu ta tưởng thật hay thực lòng không muốn đóng tiếp, nên cũng chẳng đến đoàn nữa.
Sau này, vai diễn kia được đổi sang cho người khác diễn.
Kể xong rồi đó, có vậy thôi."
Lý Dương Kiêu lái xe đến chân núi, đoạn đường lúc đầu cũng không quá dốc, y rà nhẹ chân ga phía dưới, nói: "Cho nên, 'Cao Nguyên Bên Sông' không liên quan gì đến anh cả."
"Ừ," Trì Minh Nghiêu quay sang nhìn y rồi bảo: "Hồi trước tôi có tìm nhà sản xuất hỏi thăm nội tình chuyện này, em muốn nghe không?"
"Muốn chứ," Lý Dương Kiêu nói: "Mặc dù đã qua lâu như vậy rồi, nhưng em vẫn muốn biết chân tướng."
"Trước đó Trần Thụy rất có hứng thú với em, em biết chứ?"
"Trước đó thì không biết, nhưng đêm đóng máy của "Nếu Mây Có Biết", gã tới chặn em, có nói với em một ít."
"Lúc "Cao Nguyên Bên Sông"bị thoái vốn, nhà sản xuất kia đã đi tìm rất nhiều nhà đầu tư, Trần Thụy thấy bộ phim kia cũng không tệ lắm, bèn đổ vào đó một ít tiền, điều kiện là đổi nam chính thành Diệp Thiêm.
Sau đó gã lại nghe nói diễn viên chính bị thay thế là em, liền nói với nhà sản xuất, nếu em đồng ý chơi với gã một chút, vậy diễn viên chính này sẽ đổi lại thành em.
Nếu em không đồng ý chơi với gã, thì sẽ vẫn để cho Diệp Thiêm diễn."
Lý Dương Kiêu gật đầu nói: "Thì ra là như vậy."
Thì ra khi đó mình và Diệp Thiêm lại ở tình trạng một mất một còn như vậy.
Lý Dương Kiêu bỗng chốc thanh thản hẳn, vì mình, cũng vì Diệp Thiêm.
―
Nhất thời Hai người không nói gì, Lý Dương thể hiện ra bên ngoài là bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không thôi.
Y không biết Trì Minh Nghiêu đang nghĩ gì.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thẳng thắn nói về chuyện suýt chút nữa y bị Trần Thụy bao nuôi.
Chuyện này chẳng có gì vẻ vang cả, nếu đổi lại là kết giao với một người không biết nội tình, có lẽ cả đời này Lý Dương Kiêu cũng sẽ không nhắc lại.
Y sẽ để cho nó tự mục nát rồi hòa tan, hoàn toàn biến mất lặng yên không một tiếng động.
--Nhưng y lại gặp được Trì Minh Nghiêu hết lần này tới lần khác, hắn còn đặc biệt đi hỏi thăm nội tình chuyện này, chứng tỏ nhất định là hắn rất để ý nhỉ?
―
Màn đêm như đột ngột sà xuống trong nháy mắt, sắc trời chợt tối đen nên Lý Dương Kiêu phải bật đèn pha, chiếu sáng đoạn đường phía trước.
Xe chạy đến đoạn đường nguy hiểm nhất, trên con đường quanh co gập ghềnh chật hẹp này, đá vụn cũng dần trở nên dày đặc.
Thân xe chợt nâng cao lên một chút, rồi lại nặng nề rơi xuống mặt đất.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng vừa rồi trong giây lát Lý Dương Kiêu còn cảm thấy thân xe như đã nghiêng hẳn sang một bên - điều này khiến y có phần kinh hãi.
Con đường này quá hẹp, một khi đã lái vào sẽ không có đường lui, phải kiểm soát lực đạp ga dưới chân cần vừa phải, độ dốc quá lớn nên nếu lỡ lơ là, xe rất có thể sẽ trượt thẳng về phía sau.
Một khi đã phát sinh tình huống này, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Lòng bàn tay Lý Dương Kiêu đổ một tầng mồ hôi mỏng, nắm chặt tay lái, cẩn thận đi về phía trước vòng qua đoạn đường nhỏ quanh co này.
―
Ngay khi y căng thẳng đến mức đổ mồ hôi, Trì Minh Nghiêu bất thình lình vươn tay trái ra, nắm lấy vô lăng, nói: "Không cần sợ, cứ nhìn về phía trước là được."
"Quả nhiên là kỹ thuật của em chẳng ra làm sao." Nhìn thấy bàn tay với khớp xương rõ ràng kia, không rõ vì sao Lý Dương Kiêu lại an tâm hơn phần nào, y khẽ cười bảo: "Hẳn là nên chờ tay anh khỏi rồi hẵng lên."
"Thực ra anh cảm thấy thế này rất tốt, nếu đổi thành anh lái thì chẳng có gì thú vị cả."
"Hả?"
"Anh thích cảm giác sinh mệnh của mình nằm trong tay em, cũng giống như..." Trì Minh Nghiêu suy nghĩ một chút nói: "Tốt như cảm giác mệnh căn của mình nằm trong tay em vậy."
(*) Mệnh căn: ╰⋃╯╭ᑎ╮
"Này..." Lý Dương Kiêu đang chuyên tâm lái xe cũng phải phân thân ra mắng hắn: "Đừng có trêu em vào lúc này, nguy hiểm lắm."
Trì Minh Nghiêu bật cười không nói gì nữa, để Lý Dương Kiêu tập trung lái xe.
Lý Dương Kiêu lái càng lúc càng thuận tay, bàn tay nắm trên vô lăng của Trì Minh Nghiêu không chỉ bày đó cho có, mà thật sự đang giúp y điều chuyển phương hướng.
Lực tay kia rất trầm ổn, dù có gặp phải đường vòng gấp rút thế nào cũng đâu vào đấy.
Khoảnh khắc ấy, Lý Dương Kiêu cũng quên đi những lời khen ngợi và chửi rủa như thủy triều trên Weibo, quên mất truyền thông và người hâm mộ ùn ùn kéo đến một giờ trước.
Con đường nhỏ tối tăm này chỉ có hai người bọn họ.
Bọn họ là cùng nhau cầm lái, có thể bỏ mạng lại vực sâu này bất cứ lúc nào, nhưng y lại hy vọng con đường này vĩnh viễn đừng đến điểm cuối cùng.
Quả nhiên là trên những cung đường hiểm trở cần có người đồng hành.
Mà y lại rất may mắn khi người đó là Trì Minh Nghiêu.
Hắn có lẽ cũng không đủ thành thục và bốc đồng như mình, còn có chút trẻ con, nhưng khi ở bên hắn, y lại cảm thấy vô cùng an tâm.
―
Đoạn đường hiểm trở nhất cuối cùng cũng qua đi, đường đi dần được mở rộng.
Trì Minh Nghiêu nắm lấy bàn tay cầm vô lăng của Lý Dương Kiêu một chốc lại thu về, nói: "Đoạn sau thì dễ lái lắm rồi."
Lý Dương Kiêu đáp một tiếng "Ừ".
Lòng bàn tay Trì Minh Nghiêu vẫn ấm áp mà khô ráo như thường, chạm vào y một cái, như thể mang theo dòng điện giần giật, khiến cả cánh tay y đều tê dại.
Giọng nói của Trì Minh Nghiêu mang theo ý cười: "Cho nên anh có thể tiếp tục tán tỉnh em rồi."
"Vậy em tán tỉnh anh được không?" Lý Dương Kiêu nắm chặt vô lăng hơn một chút, lại dùng tay kia xoa xoa mồ hôi trong lòng bàn tay: "Cũng có thể không phải tán tỉnh, mà thật ra khá là nghiêm túc đó..." Y không biết tại sao tự dưng mình lại biến thành một kẻ nhiều lời, hơn nữa còn vừa nói lắm vừa nói lắp nữa: "Cái đó, đúng vậy....!Em thích anh."
Em thích anh.
Rõ ràng là lúc đóng phim đã nói rất nhiều lần, rõ ràng hẳn là có thể nói ra miệng không chút trở ngại, nhưng y lại căng thẳng đến mức nói thêm cả tá lời vô nghĩa như vậy trước ba từ đơn giản này.
Trì Minh Nghiêu không nói gì khiến Lý Dương Kiêu càng thêm thấp thỏm.
Y thậm chí còn không dám đưa mắt quét qua biểu cảm lúc này của Trì Minh Nghiêu - tuy y có thể cảm nhận được hắn đang quay sang nhìn mình.
Làm sao lại giống như học sinh trung học vậy chứ ...!Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn thuần khiết như vậy, Lý Dương Kiêu quả thực hận mình sắt không thành thép.
Trì Minh Nghiêu nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: "Có giống như là anh thích em không?"