Sau buổi họp khẩn cấp với cơ quan điều tra, cuộc sống tại trường dường như trở lại bình thường, nhưng trong lòng Tử Vy và Hạo Thiên, mọi thứ chưa bao giờ ngừng sôi sục.
Họ biết rằng mình đang ở rất gần với sự thật, nhưng cũng đồng thời nhận ra nguy hiểm đang rình rập từng ngày.
Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi trong phòng học trống thảo luận về những bước tiếp theo, Hạo Thiên đột ngột nói: “Tử Vy, mình nghĩ đã đến lúc chúng ta cần phải hành động mạnh mẽ hơn.
Mình có một kế hoạch.”
Tử Vy nhìn Hạo Thiên, ánh mắt tò mò: “Kế hoạch gì vậy? Chúng ta cần phải cẩn thận, không thể mạo hiểm.”
Hạo Thiên nở nụ cười tự tin: “Mình biết, nhưng hãy nghe mình nói.
Chúng ta đã có đủ bằng chứng về tổ chức ngầm.
Thay vì chờ đợi cơ quan điều tra, chúng ta có thể tạo ra một cái bẫy để bắt họ quả tang.”
Tử Vy ngạc nhiên nhưng cũng bắt đầu thấy hứng thú: “Làm thế nào? Chúng ta cần kế hoạch chi tiết.”
Hạo Thiên bắt đầu giải thích kế hoạch của mình.
“Chúng ta sẽ lợi dụng một trong những điểm giao dịch bí mật mà chúng ta đã phát hiện ra.
Sẽ có một cuộc giao dịch lớn diễn ra vào cuối tuần này tại nhà kho cũ.
Chúng ta sẽ báo tin giả cho tổ chức ngầm, khiến họ nghĩ rằng có một món đồ cổ quý giá đang được đưa đến.”
Tử Vy gật đầu, dần hiểu ra kế hoạch của Hạo Thiên: “Và khi họ đến, chúng ta sẽ cùng cơ quan điều tra bắt giữ họ.”
“Đúng vậy,” Hạo Thiên nói tiếp.
“Chúng ta sẽ hợp tác với cơ quan điều tra để đặt bẫy.
Chỉ cần tổ chức này bị bắt quả tang, tất cả sẽ được phơi bày.”
Ngày hôm sau, Tử Vy và Hạo Thiên gặp lại thầy hiệu trưởng Trần Minh và đại diện cơ quan điều tra để trình bày kế hoạch.
Mặc dù ban đầu họ tỏ ra lo lắng về sự nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng đồng ý vì thấy rõ sự quyết tâm và tính khả thi của kế hoạch.
Cuối tuần đến nhanh chóng.
Buổi chiều hôm đó, Tử Vy, Hạo Thiên cùng các điều tra viên và thầy hiệu trưởng đã sẵn sàng.
Họ chọn những vị trí ẩn nấp xung quanh nhà kho cũ, chuẩn bị cho cuộc đột kích.
Tử Vy và Hạo Thiên, trong vai những người giao dịch, đợi bên trong nhà kho với món đồ giả quý giá.
Cả hai đều cảm thấy hồi hộp và căng thẳng, nhưng ánh mắt của Hạo Thiên luôn trấn an Tử Vy rằng mọi thứ sẽ ổn.
Khoảng một giờ sau, tiếng xe hơi từ xa vang lên, và những người áo đen bắt đầu xuất hiện.
Chúng tiến vào nhà kho, ánh mắt lạnh lùng và nghi ngờ.
“Món đồ ở đâu?” một trong số chúng hỏi, giọng đầy đe dọa.
Tử Vy và Hạo Thiên trao đổi ánh mắt, rồi Tử Vy lên tiếng, giọng cố gắng bình tĩnh: “Món đồ ở đây, nhưng chúng ta cần xem tiền trước.”
Một trong những kẻ áo đen mở chiếc vali, bên trong chứa đầy tiền mặt.
Hạo Thiên nhìn thấy tín hiệu từ cơ quan điều tra ngoài cửa sổ, hiểu rằng đã đến lúc hành động.
“Tiền đây, nhưng trước khi giao dịch, chúng ta cần chắc chắn không có ai theo dõi,” kẻ áo đen nói, tiến lại gần Tử Vy và Hạo Thiên.
Đột nhiên, tiếng còi hú vang lên, và đèn pin từ mọi hướng chiếu sáng.
Các điều tra viên và thầy hiệu trưởng Trần Minh xông vào, vây quanh nhóm người áo đen.
“Tất cả đứng yên! Các người đã bị bắt!” một điều tra viên hét lên.
Nhóm người áo đen hoảng loạn, cố gắng bỏ chạy nhưng nhanh chóng bị khống chế.
Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, Tử Vy và Hạo Thiên cảm thấy như đã trải qua cả một cuộc đời.
Sau khi nhóm người áo đen bị bắt giữ, các điều tra viên tìm thấy thêm nhiều bằng chứng về hoạt động buôn bán đồ cổ bất hợp pháp.
Cuộc điều tra nhanh chóng được mở rộng, và những kẻ cầm đầu tổ chức ngầm cũng bị bắt.
Tối hôm đó, Tử Vy và Hạo Thiên ngồi lại trên sân trường, nhìn lên bầu trời đầy sao.
“Chúng ta đã làm được,” Tử Vy nói, giọng trầm ấm.
“Mọi thứ đã kết thúc.”
Hạo Thiên nắm lấy tay Tử Vy, mỉm cười: “Đúng vậy.
Chúng ta đã đưa sự thật ra ánh sáng.
Minh Triết có thể yên nghỉ.”
Cuộc phiêu lưu của Tử Vy và Hạo Thiên đã kết thúc, nhưng họ biết rằng tình bạn và lòng dũng cảm sẽ luôn là những giá trị quý giá mà họ mang theo suốt đời.