Buổi cắm trại vẫn tiếp tục diễn ra trong không khí vui vẻ và sôi nổi.
Tử Vy và Hạo Thiên, sau khi chia sẻ những cảm xúc chân thành bên bờ suối, trở về nhóm bạn với tâm trạng hân hoan.
Họ cùng nhau nấu nướng, chơi các trò chơi tập thể và hát hò bên đống lửa trại.
Tuy nhiên, trong bóng tối, có những ánh mắt ganh tị đang âm thầm theo dõi họ.
Diễm Quỳnh, một cô gái cùng trường với Hạo Thiên và Tử Vy, nổi tiếng xinh đẹp và học giỏi, đã thầm yêu Hạo Thiên từ lâu.
Thấy Hạo Thiên ngày càng thân thiết với Tử Vy, lòng ganh tị trong cô ngày càng lớn dần.
Quyết định không để Tử Vy chiếm lấy Hạo Thiên, Diễm Quỳnh lên kế hoạch hãm hại Tử Vy trong buổi cắm trại này.
Tối hôm đó, khi mọi người đã tản ra về lều nghỉ ngơi, Diễm Quỳnh cùng một vài bạn bè lén lút bàn bạc kế hoạch.
“Tối nay, chúng ta sẽ làm cho Tử Vy không thể quên được buổi cắm trại này.
Mọi người cùng làm theo kế hoạch nhé,” cô thì thầm, nụ cười gian xảo nở trên môi.
Diễm Quỳnh đã chuẩn bị một kế hoạch tinh vi hơn.
Cô biết rằng Tử Vy rất thích khám phá và sẽ không thể từ chối một chuyến đi dạo đêm.
Vì vậy, cô giả vờ để lại một lá thư nặc danh trong lều của Tử Vy, gợi ý về một nơi bí mật tuyệt đẹp trong khu rừng gần khu cắm trại.
Sáng hôm sau, khi mọi người còn đang ngủ say, Tử Vy thức dậy sớm hơn thường lệ để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhóm.
Trong lúc sắp xếp đồ đạc, cô tình cờ phát hiện lá thư.
“Hãy đến gốc cây cổ thụ trong khu rừng vào lúc 10 giờ tối.
Bạn sẽ tìm thấy một điều bất ngờ.” Tử Vy, với tính tò mò và ưa khám phá, quyết định sẽ đi xem.
Đúng 10 giờ tối, Tử Vy lặng lẽ rời khỏi lều, không nói với ai.
Khi đến gốc cây cổ thụ theo chỉ dẫn, cô bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Khu rừng tối om, chỉ có ánh trăng le lói qua tán cây, tạo ra những bóng đen kỳ dị.
Bất chợt, cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
“Có ai ở đó không?” Tử Vy cất tiếng gọi, nhưng không có ai trả lời.
Bỗng nhiên, một bóng đen lao ra từ bóng tối, đẩy mạnh Tử Vy khiến cô ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, một nhóm người xuất hiện, cười cợt và bắt đầu chụp hình cô trong tình trạng lộn xộn.
“Chào Tử Vy, có bất ngờ không?” Diễm Quỳnh bước ra, nụ cười đắc chí trên môi.
“Hãy nhớ lấy rằng không ai có thể cướp được Hạo Thiên từ tay tôi.”
Tử Vy sợ hãi và tức giận, nhưng cô không biết phải làm gì.
Đúng lúc đó, Hạo Thiên xuất hiện, lao vào bảo vệ Tử Vy.
“Dừng lại ngay! Các người đang làm gì vậy?” anh hét lên, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Diễm Quỳnh và nhóm bạn của cô giật mình, không ngờ Hạo Thiên lại xuất hiện kịp thời.
“Hạo Thiên, sao cậu lại ở đây?” Diễm Quỳnh lúng túng hỏi.
“Tôi đã theo dõi cậu từ khi bạn để lá thư trong lều của Tử Vy.
Tôi biết cậu đang lên kế hoạch gì đó xấu xa,” Hạo Thiên đáp, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Tử Vy, cậu có bị thương ở đâu không?”
Tử Vy, vẫn còn run rẩy, gật đầu.
“Mình không sao, cảm ơn cậu, Hạo Thiên.
Nếu không có cậu, mình không biết sẽ ra sao.”
Hạo Thiên giúp Tử Vy đứng dậy, ánh mắt trấn an.
“Tôi sẽ không để ai làm hại cậu đâu.
”
Diễm Quỳnh và nhóm bạn của cô, thấy kế hoạch bị phá hỏng, vội vã rút lui.
“Chúng tôi xin lỗi, Hạo Thiên, Tử Vy.
Chúng tôi chỉ đùa thôi,” Diễm Quỳnh lúng túng nói, rồi cùng nhóm bạn chạy đi.
Tử Vy và Hạo Thiên đứng lại trong khu rừng, trái tim đập loạn nhịp.
“Mình thực sự cảm ơn cậu, Hạo Thiên.
Cậu đã đến cứu mình,” Tử Vy nói, đôi mắt ngấn nước.
“Không sau đâu, Tử Vy.
Có mình ở đây rồi,mình sẽ luôn bảo vệ cậu” Hạo Thiên mỉm cười, ánh mắt ấm áp.
Trong khu rừng dưới tán cây có ánh trăng len lỏi vào trái tim của hai người dần đập loạn nhịp.