Chậm Nhiệt


Bành Chân nhìn quanh phòng một lượt, chậm rãi đi tới bên cạnh bạn trai Khâu Trí Minh, thân thiết ôm eo cậu ta, nũng nịu nói, "Có hai người chị em của em ở gần đây, có thể gọi họ tới chơi có được không, nhiều người thì càng náo nhiệt.”
“Thẩm Xuyên Tự là chủ tiệc, em đi hỏi cậu ta đi.

"Khâu Trí Minh tuy rằng bình thường có chút tự cao tự đại, nhưng ở trước mặt Thẩm Xuyên Tự vẫn sẽ bớt lại một chút bởi vì lúc học trung học từng đánh nhau một trận với Thẩm Xuyên Tự, là tự cậu ta khiêu chiến lại còn đánh thua.Cậu ta và Thẩm Xuyên Tự đúng là bạn bè không đánh không quen biết, đánh một trận xong quan hệ càng tốt đẹp.
“Không đâu mà ~ anh giúp em đi được không, em không quen cậu ấy.

"Bành Chân bắt đầu làm nũng.

Khâu Trí Minh nhìn bạn gái mình một cái: "Được rồi, để anh hỏi một chút.”
Phương thức cậu ta hỏi chính là đột nhiên tắt nhạc, dùng sức vỗ tay một cái, thấy tất cả mọi người nghi hoặc nhìn vào mình, cậu ta mới cười nói: "Bành Chân có hai người chị em ở gần đây, các cô ấy muốn cùng nhau đến chơi, tôi muốn hỏi ý kiến các cậu một chút.”
“Được.

"Mã Chính Hạo lập tức trả lời, cười đến mức không thấy mắt đâu:" Có mỹ nữ muốn tới, làm gì có chuyện không hoan nghênh.” Chỉ có điều mọi người vẫn biết rõ đây là sân khấu của ai, Thẩm Xuyên Tự chỉ nhíu mày một chút, cuối cùng vẫn gật gật đầu, xem như đồng ý.
Hoắc Phỉ Phỉ rất ít khi nói chuyện chỉ lạnh lùng cười, trong ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ đối với Bành Chân.

Quý Sân Lam ngồi bên cạnh Hoắc Phỉ Phỉ, cho nên cô nghe rất rõ ràng tiếng cười lạnh, quay đầu nhìn Hoắc Phỉ Phỉ một cái.
Hoắc Phỉ Phỉ nghiêng đầu, nói bên tai Quý Sân Lam, "Nhớ để ý người đàn ông của cậu, tin tôi đi, Bành Chân này vừa nhìn là biết không đơn giản, còn có hai người chị em cô ta gọi tới nữa.”
"Ừ, nhưng ai là người đàn ông của tôi?" Quý Sân Lam cầm lấy ly nước trái cây trong tay uống một ngụm, là Thẩm Xuyên Tự vừa rót cho cô, bảo cô tốt nhất không nên uống rượu.
“Cậu ta.

"Hoắc Phỉ Phỉ chỉ vào Thẩm Xuyên Tự, thấy Quý Sân Lam muốn giải thích, lập tức nói ngay," Dù sao đây cũng không phải trọng điểm, nhớ theo dõi là được rồi.”
Vừa nói xong liền thấy hai nữ sinh đẩy cửa đi vào, váy người sau còn ngắn hơn người trước, còn rất nhiệt tình tươi cười chào hỏi, "Chào mọi người, xin lỗi đã làm phiền."
“Uí chà, thật sự là hai vị mỹ nữ, quấy rầy bọn tôi chỗ nào chứ, là bọn tôi có phúc hưởng mới phải.

"Tô Lạc Trì uống một ngụm rượu, lưu manh xấu xa nói.
Hai nữ sinh kia cùng nhìn về phía Tô Lạc Trì, sau đó yên lặng liếc mắt nhìn nhau, nữ sinh cao hơn tên là Mạc Lâm , người thấp hơn tên là Hi Lạp, vừa nghe liền biết không thể nào là tên thật.
2 người sau đó ngồi xuống bên cạnh Bành Chân hàn huyên vài câu, tay vẫn len lén chỉ vào mấy nam sinh ở đây, Bành Chân đều chỉ liếc mắt một cái, gật đầu hoặc lắc đầu đáp lại.

Quý Sân Lam cầm chiếc cốc che lên nửa khuôn mặt, nhìn thấy cảnh Mạc Lâm chỉ chỉ vào Thẩm Xuyên Tự, Bành Chân sau đó khẽ gật đầu, Mạc Lâm lập tức vui mừng nhướng mày.
“Muốn biết bọn họ đang làm gì không? "Hoắc Phỉ Phỉ nhìn chằm chằm ba cô gái kia, thấy Quý Sân Lam cũng nhìn, tâm trạng khó đoán.
Quý Sân Lam cũng không ngốc, tuy rằng rất ít khi ra ngoài chơi, nhưng vẫn biết bọn họ đang làm gì, "Chọn đàn ông.”
“Đúng.

"Hoắc Phỉ Phỉ gật đầu, tiếp tục cười nhạo:" Không phải cô bé lọ lem nào cũng biến thành công chúa Bạch Tuyết, truyện cổ tích cũng chỉ là truyện cổ tích mà thôi.”
Quý Sân Lam đáp lại, "Họ cũng không phải cô bé lọ lem.”
Ở phía đối diện Mạc Lâm đã bắt đầu hành động, cô ta cố ý đi tới phía bàn chỗ Thẩm Xuyên Tự và những người khác đang chơi bài,ban đầu chỉ đứng quan sát cũng không mở miệng, chỉ yên lặng ngồi ở một bên xem.
“Cậu là muốn thử một chút sao? "Hồ Phi Chương thấy Mạc Lâm có vẻ thấy hứng thú, còn rất lịch sự hỏi một câu.
Mạc Lâm quyến rũ vén tóc, thẹn thùng nhìn Thẩm Xuyên Tự nói: "Ừ, tôi muốn thử một chút, nhưng mà tôi chơi không giỏi, các cậu nhớ nhường tôi một chút nha.”
Thẩm Xuyên Tự cảm thấy cách cô ta nói chuyện cứ như trong cổ họng có đờm, khiến cậu nghe thấy rất không thoải mái.

Thấy cô ta vẫn mỉm cười nhìn mình, cậu lại càng không thoải mái.
“Không qua sao? "Hoắc Phỉ Phỉ thấy Mạc Lâm đã bắt đầu câu dẫn Thẩm Xuyên Tự, sao Quý Sân Lam không có vẻ vội vàng gì hết thế?
“Đi qua đó làm gì? "Quý Sân Lam thờ ơ hỏi lại Hoắc Phỉ Phỉ.
Hoắc Phỉ Phỉ vẻ mặt khó tin nhìn Quý Sân Lam, chẳng lẽ thật sự không thèm để ý đến Thẩm Xuyên Tự sao? Lúc nãy ăn cơm cô ấy còn lén lấy điện thoại di động hỏi bạn trai mình Hồ Phi Chương xem tình huống giữa Thẩm Xuyên Tự và Quý Sân Lam là như thế nào.

Hồ Phi Chương trả lời là: "Thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không phải tình nhân mà còn hơn hẳn tình nhân, Thẩm Xuyên Tự yêu thầm Quý Sân Lam mà Quý Sân Lam hẳn là còn chưa biết, nhưng cô ấy vẫn rất dựa dẫm vào Thẩm Xuyên Tự, trong mắt bọn anh sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ở bên nhau chỉ vấn đề thời gian mà thôi.”
Đây là kịch bản gì, Hoắc Phỉ Phỉ ngay từ đầu thật không tin là có người thích mình mà mình lại không phát hiện, hơn nữa lúc ăn cơm Thẩm Xuyên Tự biểu hiện rất rõ ràng, còn có thể giả bộ không biết sao? Cô tưởng là Quý Sân Lam thích Thẩm Xuyên Tự, cho nên ngay từ đầu đối với Quý Sân Lam còn rất không thích, nghĩ cô ấy giả bộ cái gì chứ.
Nhưng mà khi tiếp xúc cùng một lúc thì phát hiện Quý Sân Lam thật sự có thể là không biết việc Thẩm Xuyên Tự thích mình, bởi vì tất cả sự tương tác của bọn họ đều quá tự nhiên, bất kể là Thẩm Xuyên Tự nhắc nhở Quý Sân Lam không nên uống rượu, hay là ôn nhu rót nước trái cây cho cô hỏi xem cô có ổn không, ngay cả ánh mắt nhìn chằm chằm Quý Sân Lam cũng rất trần trụi.
Nếu như bọn họ là người yêu, vậy bọn họ chắc chắn chính là cặp đôi người già cùng nhau chung sống.

Từ nhỏ lớn lên đã quá quen thuộc, hơn nữa Thẩm Xuyên Tự vẫn luôn đối xử tốt với Quý Sân Lam, cô cũng đã quen rồi chỉ cảm thấy đây là cuộc sống hàng ngày bình thường của hai người bọn họ, cho nên cô mới không nghĩ tới phương diện đó.
Bạn nói xem cứ cho là Quý Sân Lam không hiểu chuyện tình yêu, nhưng chỉ nhìn mấy động tác nhỏ vừa rồi của Mạc Lâm, cô ấy biết đấy là đang chọn đàn ông.

Nếu ai đó thật sự thiếu hiểu biết, sẽ hiểu được cái này sao? Người không hiểu nhìn thấy có thể sẽ chỉ cảm thấy tay của mấy cô gái kia chỉ là vô tình chỉ chỉ, căn bản không có ý gì.

Thậm chí cảm thấy Mạc Lâm đến gần Thẩm Xuyên Tự vì thật sự muốn chơi bài.
Nhưng hình như Quý Sân Lam thật sự không muốn yêu đương, cho nên Thẩm Xuyên Tự muốn đợi đến khi cô ấy nghĩ đến chuyện này thì mới tỏ tình? Hoắc Phỉ Phỉ nghĩ vậy liền lắc đầu, quên đi, đây là chuyện của hai người bọn họ, hơn nữa hai người bọn họ ở chung như vậy không phải cũng rất hài hòa sao, mình thân là người ngoài không cần phải tham dự vào chuyện này.
"Cậu không sợ Mạc Lâm này trở thành bạn gái của Thẩm Xuyên Tự sao, đến lúc đó có thể Thẩm Xuyên Tự sẽ rời xa cậu." Hoắc Phỉ Phỉ vẻ mặt xem kịch vui nhìn Quý Sân Lam.
Quý Sân Lam bình tĩnh trả lời, "Không sợ, nếu cậu ấy có bạn gái thì cũng không cần cậu ấy rời xa tôi, tôi sẽ tự mình rời đi.”
“Rộng lượng như vậy sao? Cậu ấy là thanh mai trúc mã của cậu thế mà để cậu ấy rời đi như vậy sao? "Hoắc Phỉ Phỉ thật sự càng tò mò Quý Sân Lam nghĩ như thế nào.
“Để cậu ấy đi?” Quý Sân Lam cảm thấy suy nghĩ như vậy thật sự kỳ lạ, nhíu mày nói, "Tôi chưa từng cưỡng ép Thẩm Xuyên Tự ở bên cạnh tôi, cậu ấy thích chơi với ai, ở bên ai cũng được, đây là quyền của cậu ấy.

Với tư cách là một người bạn, tôi không thể ích kỷ kiểm soát việc cậu ấy kết bạn như vậy, dù sao nếu cậu ấy thật sự yêu đương rồi kết hôn, vợ cậu ấy chắc chắn quan trọng hơn tôi, chuyện đó rất bình thường, cái này không thể nói là để cậu ấy đi, con người nhất định phải biết rõ vị trí của mình.”
Hoắc Phỉ Phỉ nghe xong những lời này rất muốn vỗ tay khen ngợi Quý Sân Lam, đây chính là hình mẫu học sinh giỏi đứng đầu sao?
Nhất thời không nhìn về phía Thẩm Xuyên Tự một lát mà đã thấy Mạc Lâm sắc mặt nổi lên đỏ ửng.

Mạc Lâm cố ý ở dưới bàn nhẹ nhàng đá đá vào chân Thẩm Xuyên Tự, sau đó lập tức thẹn thùng xin lỗi, "Xin lỗi cậu, tớ không cố ý đâu."
"Ồ…" Hoắc Phỉ Phỉ thật sự chịu không nổi, may mắn Thẩm Xuyên Tự không phải bạn trai mình, nếu không cô nhất định đã bắt đầu động thủ đánh Mạc Lâm một trận.
Cái đm gì vậy?, vai cô ta bôi dầu à, tại sao quần áo ngày càng tụt xuống vậy!
Lần này Hoắc Phỉ Phỉ không khống chế được âm thanh ghét bỏ, mấy người xung quanh đều nghe được.

Sắc mặt Bành Chân lập tức có chút khó coi, dựa vào trực giác của nữ nhân, cô ta hình như nhìn ra Hoắc Phỉ Phỉ biết mục đích của các cô.
"Không phải Thẩm Xuyên Tự không có bạn gái sao, vừa vặn Mạc Lâm cũng không có bạn trai, lúc vừa bước vào cửa Mạc Lâm đã lén lút nói với tôi rằng cậu ấy rất thích cậu, nếu không hai người các cậu làm quen một chút?" Bành Chân cảm thấy nếu đã bị phát hiện, vậy nên chơi cho tốt, ở trước mặt nhiều người như vậy nếu có chút phong độ của đàn ông cũng sẽ không khiến con gái nhà người ta mất mặt, chỉ cần có được phương thức liên lạc là đã thành công một nửa.
Thẩm Xuyên Tự sắc mặt âm trầm, ánh mắt chuyển từ Mạc Lâm bắn tới trên người Bành Chân: "Tôi không có bạn gái thì liên quan gì đến cô?"
“Không phải không phải, tôi không phải có ý này.

"Bành Chân cảm giác được khí thế tức giận của Thẩm Xuyên Tự, hoảng hốt giải thích," Tôi chỉ muốn giúp chị em tôi hỏi xem có thể quen biết với cậu một chút hay không, nếu không được thì thôi.”
Giới thiệu đối tượng là chuyện rất bình thường, nhưng loại này vừa nhìn là biết muốn tìm một cái máy rút tiền, Thẩm Xuyên Tự sắc mặt càng ngày càng không tốt.

Khâu Trí Minh e rằng không phải là máy rút tiền của Bành Chân, nhưng Khâu Trí Minh giàu nứt đố đổ vách cũng không thiếu tiền nuôi phụ nữ, cậu ta vui vẻ là tốt rồi.

Nhưng rất rõ ràng Khâu Trí Minh hiện tại không vui vẻ gì lắm, sắc mặt so với Thẩm Xuyên Tự cũng không khá hơn là bao, trước mặt nhiều người như vậy, cố gắng nhếch miệng nói: "Bành Chân, chúng ta chia tay đi.”
Bành Chân lần này thật sự luống cuống, ôm cánh tay Khâu Trí Minh, hỏi: "Tại sao, anh không yêu em nữa sao?”
“Lúc em hỏi anh sao không ngẫm lại xem em yêu anh hay là yêu tiền của anh?” Khâu Trí Minh để mặc cho cô ta ôm, vẻ mặt tươi cười nhìn Bành Chân," Dễ hợp dễ tan, em kiếm trên người anh cũng đủ nhiều rồi, không phải sao?”
Bành Chân ở trong lòng Khâu Trí Minh trực tiếp khóc, nước mắt ào ào tuôn nhìn như bị bắt nạt.

Khóc đến mức hàm dưới run rẩy, lắp bắp nói, "Sao anh có thể đối xử với em như vậy!”
“Tôi đối xử với cô thế nào hả? Cô muốn tôi tính sổ với cô trước mặt nhiều người như vậy sao, tôi cũng không muốn tỏ ra tôi tính toán chi li, nếu như tôi đối xử không tốt với cô, vậy tôi tin chắc cô cũng sẽ không theo tôi lâu như vậy, đúng chứ?" Khâu Trí Minh bắt đầu thấy Bành Chân phiền phức, từ lúc lựa chọn ở bên cô ta, cậu cũng vẫn luôn nghĩ về tình yêu, nhưng mỗi lần Bành Chân hỏi đến tiền của cậu ta, cậu ta không cảm nhận được là mình được yêu.
Cậu ta cam lòng cho bạn gái tiêu tiền khác với việc để bạn gái biến mình thành máy rút tiền.

Khâu Trí Minh cũng bắt đầu nhìn thấu cô ta sau ba tháng hẹn hò với Bành Chân, đối mặt với Bành Chân trông càng giống mình như người bao nuôi, đấy là do Bành Chân tự mình hạ thấp mình.
Nghe được muốn tính sổ, Bành Chân lập tức đứng lên từ trong lòng Khâu Trí Minh, cầm lấy túi xách 80.000 tệ Khâu Trí Minh vừa mua cho cô, nước mắt tự nhiên biến mất: "Chia tay thì chia tay, làm như tôi hiếm lạ gì lắm, đàn ông đều cùng một giuộc cả.”
Bành Chân đi rồi, hai vị chị em kia cũng chạy theo.

Ngược lại Khâu Trí Minh rất tiêu sái nói với Thẩm Xuyên Tự, "Thật ngại quá, lần này tôi mời, coi như nhận lỗi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui