Tất cả mọi người đều không quá coi trọng trò khôi hài này, dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật, tất cả mọi người muốn vui vẻ không nên ảnh hưởng đến bầu không khí.
Đặc biệt là Hoắc Phỉ Phỉ thấy vô cùng sảng khoái, đối xử với loại người này thì nên như vậy, ở bên cạnh nói chuyện với Quý Sân Lam: "Khâu Trí Minh kia coi như còn có đầu óc, loại phụ nữ này không thể tới gần.”
“Ừ.
"Quý Sân Lam trả lời qua loa.
Hoắc Phỉ Phỉ: "Không phải cậu buồn ngủ đấy chứ? Không phải bọn họ nói lát nữa còn phải đi quán bar chơi sao?”
“Không biết, nhưng tôi không đi đâu.
"Quý Sân Lam dựa vào sô pha KTV, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cho dù Thẩm Xuyên Tự đi, cô cũng không muốn đi, cô sẽ tự bắt xe về nhà.
Thẩm Xuyên Tự đang chơi cái bài, quay đầu nhìn thoáng qua Quý Sân Lam, phát hiện hình như cô có chút mệt mỏi.
Cũng đúng, hôm nay cô vốn có chút không thoải mái, hiện tại đã mười giờ tối rồi.
Thẩm Xuyên Tự nhìn về phía mấy người anh em còn đang chơi đùa điên cuồng, mở miệng chậm rãi nói: "Qua nửa tiếng nữa tôi và Sân Lam cùng nhau về nhà trước, các cậu cứ đến quán bar chơi vui nhé.”
“Không phải chứ!” Hồ Phi Chương vẻ mặt mất hứng, "Khó có được sinh nhật không nên chơi vui chút sao?"
“Đúng vậy, đây là sinh nhật tôi, tôi cảm thấy tôi đã chơi xong rồi.
Tí nữa các cậu cứ đi chơi là được, không liên quan gì đến tôi.
"Thẩm Xuyên Tự nghiêm túc nói.
Tô Lạc Trì cảm thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, cười nói, "Được rồi được rồi, Hồ Phi Chương chúng ta đi chơi là được rồi, cậu cũng biết Thẩm Xuyên Tự vốn không có hứng thú với những thứ này, chúng ta tự chơi là được.”
“Sao cũng được! "Hồ Phi Chương khoát tay, ngồi xuống nhìn Thẩm Xuyên Tự một cái.
Quý Sân Lam tuy rằng nhắm mắt nhưng cô nghe rất rõ ràng, liền mở mắt ra.
Còn tưởng rằng mặt Thẩm Xuyên Tự hẳn là phải đen sì, nhưng sau khi cùng cậu chạm mắt, phát hiện Thẩm Xuyên Tự vẫn đang cười cười nhìn mình.
Thấy cô nghiêm túc nhìn mình chằm chằm, Thẩm Xuyên Tự đứng dậy đi tới bên cạnh Quý Sân Lam khom người nói, "Lát nữa về nhà, được không?”
“Cậu muốn đi chơi thì đi đi, không cần để ý tôi, hôm nay sinh nhật cậu, cậu là lớn nhất." Quý Sân Lam rất thân thiết nói.
Nếu Quý Sân Lam muốn đi chơi cùng bọn họ cũng không phải không được, cùng lắm là nằm nghỉ ngơi ở quán bar, ngoại trừ việc âm nhạc có chút ồn ào, bầu không khí không hợp với mình, chỉ cần mình không cảm thấy xấu hổ, vậy thì không cần để ý.
Thẩm Xuyên Tự rất tự nhiên cầm tay Quý Sân Lam kéo về phía mình, nhéo nhéo, "Không được, cậu còn không hiểu tôi sao, tôi cũng không thích đi quán bar, ngại người đông đúc lại còn ầm ĩ.
Bụng còn có chỗ nào không thoải mái không?"
“Không có, nếu phải đi thì bây giờ đi thôi.
"Quý Sân Lam nhìn Thẩm Xuyên Tự.
“Được.
"Thẩm Xuyên Tự đứng dậy, mấy người bọn họ còn đang chơi, mở miệng nói: “ Tôi và Sân Lam đi trước, các cậu cứ chơi đi, tiền cứ tính cho tôi là được.”
Khâu Trí Minh vội vàng nói: "Đã nói là tôi trả rồi mà, được rồi, cậu cùng Quý Sân Lam đi nhanh đi.”
Uống rượu không được lái xe, Thẩm Xuyên Tự gọi người cho người lái hộ, tuy rằng cậu không uống say nhưng cũng đã uống hai chén.
Người lái hộ là một vị đại thúc, cảm giác không có vấn đề gì mới cùng Quý Sân Lam ngồi vào ghế sau.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Xuyên Tự ngồi lên ghế sau xe mình, cảm giác rất rộng rãi, bình thường cậu đều ngồi ghế lái chính.
Dọc theo đường đi nhanh chóng chạy về nhà, qua chừng hai mươi phút, cách năm mươi mét có một cửa hàng bánh ngọt, Quý Sân Lam nói với tài xế lái xe: "Phiền chú dừng lại ở cửa hàng bánh ngọt Hoa Tiếu phía trước một chút, cháu cần lấy đồ.”
Thẩm Xuyên Tự còn tò mò hỏi, "Lấy cái gì, cậu muốn mua bữa sáng hả?”
Quý Sân Lam đã chuẩn bị mở cửa xe bước xuống, nghe vậy ngoái đầu nhìn Thẩm Xuyên Tự, cười nói, "Không nói cho cậu biết.”
Nói xong chạy chậm về phía cửa hàng bánh ngọt, xuyên qua kính thủy tinh, Thẩm Xuyên Tự nhìn thấy chủ tiệm cười không biết người đó đã nói gì với Quý Sân Lam, sau đó liền rời đi, để lại cô một mình đứng chờ.
Qua một phút đồng hồ, trong tay chủ tiệm cầm một cái......!Bánh! mang ra đưa cho Quý Sân Lam.
Thẩm Xuyên Tự vuốt ngực mình, là mua cho mình sao? Cậu không biết vì cái gì, cũng không dám chắc chắn, đầu rất nhanh tự hỏi, trong hai ngày này trong nhà mình và nhà cô chỉ có mình cậu sinh nhật không phải sao?
Quý Sân Lam cầm bánh ngọt đi không nhanh như lúc đầu, sợ sẽ làm đổ bánh ngọt.
Thẩm Xuyên Tự không thích ăn bánh ngọt, cho nên sau khi lên trung học cơ sở, sinh nhật Thẩm Xuyên Tự đều không xuất hiện bánh này, sau này mọi người thật sự cũng không mua nữa, chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm coi như trải qua sinh nhật.
Lần này tại sao Quý Sân Lam lại mua? bởi vì nửa năm trước là sinh nhật mười tám tuổi của cô, trước khi chắp tay cầu nguyện để thổi nến, bên tai liền truyền đến giọng nói trầm thấp của Thẩm Xuyên Tự: "Tôi cũng có chút muốn sinh nhật sang năm được ước nguyện dưới bánh sinh nhật.”
Nghe được sự khao khát trong những lời này khiến lần đầu tiên Quý Sân Lam cảm giác được Thẩm Xuyên Tự cũng có một mặt đa cảm.
Bởi vì thanh âm rất nhỏ, nhưng rất khó hiểu là Quý Sân Lam vẫn nghe được, ngay cả Thẩm Xuyên Tự ngày đó cũng cảm thấy chỉ có mình nghe được lời mình nói.
Cô không chỉ nghe thấy được, cô còn ghi nhớ điều này, cái bánh ngọt này hai ngày trước đã đặt rồi, chỉ là vẫn không nói với Thẩm Xuyên Tự.
Đây là lần đầu tiên cô làm điều ngạc nhiên cho người khác kỳ thật chính mình cũng có chút không quen.
Sau khi ngồi vào trong xe, Thẩm Xuyên Tự không nói lời nào, Quý Sân Lam cũng không nói lời nào.
Cái bánh ngọt này có một cảm giác thừa thãi, nhưng ánh mắt Thẩm Xuyên Tự không phải ở trên người Quý Sân Lam thì cũng là ở trên chiếc bánh.
Cậu rất muốn hỏi Quý Sân Lam, là mua cho mình sao, nhưng lại sợ cái loại cảm giác chờ mong này sẽ khiến mình thất vọng.
Cho đến khi xe vào tiểu khu, hai người vẫn không nói một câu.
Thẩm Xuyên Tự xuống xe trước trả tiền cho người lái hộ, cô chậm rãi xuống xe rồi đứng một bên chờ Thẩm Xuyên Tự.
Chân không nghe theo sai khiến đá đá vào không khí, thật giống như là đang chột dạ, che dấu điều gì đó.
Sau khi Thẩm Xuyên Tự tiễn chú ấy đi, thấy Quý Sân Lam cúi đầu đá chân, không biết cô đang làm gì, dù sao cũng cảm thấy rất đáng yêu.
“Về nhà thôi.” Thẩm Xuyên Tự bước chân rất nhẹ tới gần cô, đột nhiên mở miệng nói.
Quả nhiên Quý Sân Lam bị dọa đến giật nảy mình, ánh mắt oán giận trừng Thẩm Xuyên Tự.
Nơi này của bọn họ là tiểu khu cũ, sau khi đi ra ngoài bãi đỗ xe tìm được tòa nhà mình ở về nhà, không thể trực tiếp ngồi thang máy ở ga ra ngầm.
Hơn nữa ga ra ngầm có bốn lối ra, mặc kệ đi về hướng nào, cách tòa nhà C cũng vẫn xa.
Lúc trước Quý Sân Lam còn từng thảo luận với Thẩm Xuyên Tự, bởi vì mỗi tòa nhà đều có hai thang máy, có một cái thông xuống tầng phụ luôn không được sao? Như vậy rất nhiều nhân viên văn phòng khi trở về, cũng không cần mệt mỏi như vậy đi thêm một đoạn đường nữa.
Thẩm Xuyên Tự lúc ấy gật gật đầu, nghiêm túc nói, "Kiếm tiền chuyển nhà đi.”
Sau khi hai người ra khỏi ga, Thẩm Xuyên Tự nhìn chằm chằm bánh ngọt trong lòng Quý Sân Lam hỏi, "Cần tôi xách giúp cậu không?"
“Không cần.
"Quý Sân Lam lắc đầu cự tuyệt, thậm chí còn ôm chặt thêm vài phần.
Buổi tối mùa hè vẫn có chút gió, gió không lớn nhưng rất thoải mái.
Đèn đường tiểu khu chiếu cho bọn họ một con đường rất sáng sủa, bóng dáng hai người kéo dài ở phía sau.
Nghĩ đến gần đây tiểu khu có người ngược đãi động vật, đi ngang qua thấy có thùng rác Quý Sân Lam vẫn sẽ liếc mắt nhìn một cái.
Thẩm Xuyên Tự không biết cô đang nhìn cái gì, cậu còn không biết gần đây tiểu khu có sự việc động vật bị ngược đãi, chủ yếu là vì Thẩm Xuyên Tự cũng không thích buôn chuyện, trong nhà còn có một người chính là mẹ mình, bà suốt ngày bận rộn như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường lại càng không chú ý đến chuyện bát quái ở tiểu khu này.
Đi một lúc đã đến tòa C, bên cạnh có hai cái thùng rác lớn.
Quý Sân Lam tiến lên nhìn thoáng qua, cho rằng sẽ giống như thùng rác vừa rồi, không có vấn đề gì, đây cũng là điều Quý Sân Lam hy vọng nhất.
Một túi rác màu đen được đặt trong thùng rác màu đỏ, không ngửi thấy có mùi máu, ngược lại là còn có một mùi thơm.
Nhưng mùi này càng khiến Quý Sân Lam cảm thấy khả nghi, cô suy nghĩ có nên mở ra xem hay không.
Quý Sân Lam đứng lặng trước thùng rác này một lúc lâu, Thẩm Xuyên Tự quan tâm dò hỏi, "Sao vậy?"
“Thẩm Xuyên Tự” Cô không quay đầu lại nhìn Thẩm Xuyên Tự, ánh mắt vẫn đặt trên túi nilon màu đen," Tôi muốn mở nó ra.”
Thẩm Xuyên Tự từ phía sau tiến lên một bước, nhìn thoáng qua túi rác kia, cô muốn làm gì cậu cũng đều ủng hộ, lần này cũng không ngoại lệ, "Muốn mở thì mở, nhưng bẩn lắm để tôi mở.”
“Không cần, cậu giúp tôi cầm bánh ngọt, tôi tự mở được rồi.
"Quý Sân Lam đưa bánh ngọt cho Thẩm Xuyên Tự, cô nắm chặt tay, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mới chậm rãi buông ra.
Cô ở nhặt lên một cành cây bên cạnh cẩn thận từng li từng tí chọc một cái, bắt đầu chậm rãi thử xem có thể dùng cành cây vén cái túi lên hay không, động tác rất chậm.
Thấy Quý Sân Lam khẩn trương như vậy Thẩm Xuyên Tự nhíu mày, nhưng cậu còn không biết là chuyện gì, nhưng cũng không tự giác hít một hơi.
Cái túi buộc không chặt, cô dùng sức đẩy đầu nút thắt ra, lại dùng cành cây vén lên cũng rất dễ mở ra.
Sau khi mở ra mùi thơm lại càng nồng đậm, một mùi nước hoa của đàn ông, đập vào mắt hình như là một túi phân mèo.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ, ánh mắt Thẩm Xuyên Tự hiển nhiên tốt hơn Quý Sân Lam, nghiêm nghị nói, "Có máu.”
Quý Sân Lam thở hổn hển một hơi, vội vàng lui về phía sau một bước, Thẩm Xuyên Tự lập tức ôm lấy cô, sợ cô không nhìn đường lui về phía sau sẽ ngã.
“Cảm ơn” Giọng nói cảm ơn Quý Sân Lam run rẩy, cô không biết mình phải tiếp tục nhìn như thế nào, bởi vì mới chỉ nhìn thấy máu mà thôi, còn chưa nhìn thấy chính xác có phải xác động vật hay không, nhỡ đâu không phải như mình nghĩ?
Quý Sân Lam tự an ủi mình một chút, lại tới gần, lần nữa dùng cành cây chậm rãi quét sạch phân mèo qua một bên.
Cho đến khi từ từ lộ ra vết cào của mèo, trên lông mèo đều là máu.
Quý Sân Lam ngẩn ra, nhanh chóng nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
“Quá biến thái! "Quý Sân Lam dùng sức cắn răng nói, gân trên cổ đều nổi hết lên.
Lúc này Thẩm Xuyên Tự đại khái cũng đoán được là chuyện gì, đưa tay che mắt cô: "Chúng ta không nhìn nữa, về nhà đi.”
“Không.” Quý Tân Lam quay đầu ánh mắt kiên định nhìn Thẩm Xuyên Tự, "Tôi muốn đi hỏi bảo vệ một chút, không phải quản lý nói sẽ thêm mấy vị bảo vệ tăng cường tuần tra sao, chúng ta đi tới đoạn đường này rồi mà một bảo vệ tuần tra tôi cũng không thấy!"
“Bùm… "Quý Sân Lam nói xong, xoay người kéo toàn bộ thùng rác đi đến phòng bảo vệ.
Khi gần đến của phòng, Quý Sân Lam ở phía sau thùng rác dùng sức đẩy mạnh khiến nó nặng nề đụng vào cửa phòng bảo vệ.
Ba nhân viên bảo vệ trong phòng an ninh chỉ nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" lập tức đứng dậy đi ra ngoài, nhìn thấy trước cửa có một cái thùng rác màu đỏ bên cạnh còn có cô gái nhỏ đứng cạnh thùng rác đang rất tức giận.
“Đêm hôm khuya khoắt cháu đang làm gì vậy! "Chú bảo vệ tức giận chất vấn.
Quý Sân Lam cười lạnh, khom lưng lấy từ trong thùng rác ra cái túi màu đen kia, tiện tay ném một cái lên cái bàn gỗ trong phòng bảo vệ, trừng mắt chất vấn, "Nhìn kỹ xem đây là cái gì! Rốt cuộc các chú có quản được không vậy, lại còn thêm hai người nữa là ba người các người ngồi trong phòng uống trà phải không?”