Dưới ánh mắt sắc bén của Thẩm Xuyên Tự, Quý Sân Lam lặng lẽ gạch món xiên cay đi, ánh mắt có chút oán giận nhìn Thẩm Xuyên Tự, nhỏ giọng nói, "Được rồi.”
“Ừ.
"Thẩm Xuyên Tự mỉm cười gật đầu, nhìn Quý Sân Lam đẩy tờ giấy ghi đến trước mặt mình, cậu bắt đầu xem từng tờ một, cầm bút chì chọn một phần cải trắng, lại thêm một phần giá đỗ.
Cậu thấy Quý Sân Lam chọn nước ô mai, hài lòng gật đầu.
“Ba mẹ tôi còn không quan tâm tôi đến mức này đâu.” Quý Sân Lam lướt di động lẩm bẩm một câu.
Thẩm Xuyên Tự đưa giấy bút cho nhân viên phục vụ, sau đó nhìn Quý Sân Lam, "Chê tôi phiền?” Quý Sân Lam nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ, cười cười chậm rãi nói, "Cũng không phải.”
Vừa thấy bộ dạng của Quý Sân Lam, Thẩm Xuyên Tự kỳ thật có chút sợ cô sẽ nói là làm phiền cậu, vậy cậu cũng không biết nói cái gì cho phải, bữa cơm này có thể sẽ bị ảnh hưởng.
“Anh !”
Hừ, nghe thấy âm thanh đáng ghét, Thẩm Xuyên Tự cau mày nhìn sang.
Tề Nhuế kéo tay Tề Ảnh Huy đi tới gần bàn bọn họ, còn mỉm cười vui vẻ vẫy tay.
Quý Sân Lam liếc Tề Nhuế một cái, nói với Thẩm Xuyên Tự, "Cậu không phiền nhưng mà bọn họ rất phiền.”
“Anh, em và ba bỏ ra một trăm đồng để đổi vị trí xếp hàng với một đôi vợ chồng, có phải rất thông minh không."Tề Nhuế còn rất đắc ý, cô ta quay người ngồi xuống bên cạnh Quý Sân Lam, còn tỏ ra thân thiết kéo tay Quý Sân Lam, đầu còn gối lên vai Quý Sân Lam lắc lư một cái," Vừa rồi em chọc chị Sân Lam mất hứng em xin lỗi chị, chị đừng giận em có được không, nếu như chị tức giận, anh trai em sẽ chán ghét em.”
“Cô có thể tránh xa tôi ra một chút được không? "Quý Sân Lam lạnh lẽo, đối với sự nũng nịu của cô ta, Quý Sân Lam chỉ cảm thấy rất phiền, dùng sức rút tay mình ra, tiếp tục nói," Bàn này là của chúng tôi, tôi cũng không mời cô ngồi đâu.”
Tề Nhuế đầu tiên là kinh ngạc vì Quý Sân Lam không nể tình như vậy, giây sau liền ủy khuất quay đầu nhìn Thẩm Xuyên Tự, trong mắt ngấn lệ, "Anh trai, chị Sân Lam không tha thứ cho em thì làm sao bây giờ?”
“Ông quản con gái mình như vậy sao? "Thẩm Xuyên Tự không buồn nhìn Tề Nhuế mà hướng Tề Ảnh Huy vẫn đứng ở một bên nhìn trào phúng nói.
Tề Ảnh Huy trừng mắt nhìn Thẩm Xuyên Tự, "Ba là ba của con, con cứ như vậy nói chuyện với ba sao! Con bé cũng là em gái con, sao con không đối xử tốt với em một chút.”
Thanh âm rất lớn, khiến những vị khách khác trong tiệm đều nhao nhao nhìn về phía bọn họ.
Hai nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng chạy tới, muốn hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì.
"Xin hỏi các vị, xảy ra chuyện gì vậy?" một vị nữ phục vụ khom lưng xuống cẩn thận hỏi, nhìn lướt qua mọi người, hai tay rất câu nệ đặt ở bụng.
Sở dĩ cô thấy sợ hãi như vậy là bởi vì cậu thanh niên ngồi ở kia nhìn người đàn ông kia với ánh mắt rất khủng bố, cô gái phục vụ rất sợ giây tiếp theo họ sẽ đánh nhau.
“Tôi xin lỗi.”Tề Nhuế không biết từ lúc nào đã bắt đầu khóc nức nở, vừa lau nước mắt vừa nói, "Là vì tôi mà bọn họ mới cãi nhau, tôi xin lỗi, anh trai và ba tôi có chút hiểu lầm......”
“Bọn họ không ngồi cùng bàn với chúng tôi, cô có thể mời bọn họ đi giúp được không? "Quý Sân Lam không muốn nghe cô ta nói nữa, ánh mắt kiên định nhìn nhân viên phục vụ, “Mời họ đi! Nếu không chúng tôi cũng sẽ không ăn nữa.”
Tề Ảnh Huy thật sự không thích Quý Sân Lam chút nào, cũng vì cô đã sớm có quan hệ tốt với Thẩm Xuyên Tự.
Mỗi lần ông ta muốn hẹn Thẩm Xuyên Tự đi ăn cơm, hy vọng hai ba con trò chuyện một chút, nhất định sẽ có Quý Sân Lam bên cạnh Thẩm Xuyên Tự sau đó từ chối ông ta.
Hiện tại nghe thấy Quý Sân Lam nhẫn tâm đuổi bọn họ đi như vậy, ông ta lập tức phẫn nộ chỉ vào Quý Sân Lam, "Đây là chuyện của tôi và con trai tôi thì liên quan gì đến cô, tôi thấy con trai tôi và cô có quan hệ tốt mới khách sáo với cô như vậy.
Tôi vẫn là trưởng bối của cô, cha mẹ cô dạy cô đối xử với trưởng bối như vậy sao! Không lễ phép chút nào, con trai tôi không để ý tới tôi không phải vì cô đang tẩy não nó sao.”
Thẩm Xuyên Tự vừa muốn đứng lên nói chuyện, lại bị Quý Sân Lam giữ lại khiến anh bình tĩnh.
Thẩm Xuyên Tự vừa nghe vừa nắm chặt tay, Tề Nhuế ngược lại len lén cười, Tề Ảnh Huy rốt cục có chút tác dụng, cô ta vẫn luôn chán ghét Quý Sân Lam.
“Ông nói xong chưa? "Quý Sân Lam nhìn Tề Ảnh Huy đỏ hết mặt, cô khẽ mỉm cười," Mẹ tôi vẫn bảo tôi nên tránh xa những người cặn bã, không nên vì cặn bã mà tức giận, cho nên cha mẹ ông dạy ông sau khi kết hôn thì ăn bám, còn ngoại tình lúc vợ mang thai sao? Sau khi ly hôn thì lập tức kết hôn với đối tượng ngoại tình, lại còn phớt lờ con trai ruột, sau đó phát hiện con trai mình rất ưu tú liền quấy rầy vợ trước, quấy rầy con trai, hy vọng con trai có thể nhận lại mình, còn tự mình đóng vai nạn nhân sao.
Ôi, người không biết xấu hổ tôi thấy nhiều rồi nhưng ông là người không biết xấu hổ nhất mà tôi từng thấy, tôi cũng muốn trao cho ông một cái giải, giải thưởng mặt dày nhất.”
Nói xong những lời này, Quý Sân Lam liền thấy sắc mặt Tề Nhuế cùng Tề Ảnh Huy đều tái mét, cô tiếp tục cười cười, "Ông còn nói đây là chuyện của ông và con trai, liên quan gì đến tôi đúng không? Ha ha, xin lỗi đi, cậu ấy nguyện ý để tôi quản, cậu ấy sẵn sàng nghe theo tôi, bởi vì cả đời này tôi cũng sẽ không vứt bỏ cậu ấy! Chỉ cần cậu ấy cần, tôi sẽ vĩnh viễn đứng về phía cậu ấy.
Người vứt bỏ cậu ấy, không có tư cách gì chất vấn tôi cả."
Quý Sân Lam lập tức thấy tức giận, vốn còn tiếp tục cười nói cho xong, nhưng cứ nghĩ tới việc Tề Ảnh Huy không biết xấu hổ cô liền nhịn không được, trong mắt ông ta Thẩm Xuyên Tự chỉ là một công cụ.
Cho nên Quý Sân Lam rất tức giận, một người mười mấy năm không chu cấp cho Thẩm Xuyên Tự một xu vậy mà mấy năm trước đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn cuộc sống của Thẩm Xuyên Tự và dì Thẩm Bình Uyển, ông ta dựa vào đâu mà làm thế chứ?
Xung quanh bắt đầu có người thấp giọng bàn tán về Tề Ảnh Huy, lọt vào tai ông ta cũng không phải là lời hay.
Tề Ảnh Huy bị Quý Sân Lam nói đến mức oán giận, ngực tức nghẹn, một tay lôi kéo Tề Nhuế đi nhanh đến vị trí khác ngồi xuống.
Ông ta rất tức giận, uống hai chén trà cũng nuốt không trôi cục tức này.
Tề Nhuế giựt tay ra, nhìn cổ tay mình đỏ một vòng, cô ta giận mà không dám nói gì.
Tề Ảnh Huy đang nổi giận, cô ta không ngốc mà đi đổ thêm dầu vào lửa.
Quý Sân Lam và Thẩm Xuyên Tự không ở cùng với Tề Cảnh Huy, đương nhiên không sợ hãi ông ta, muốn chọc tức liền có thể chọc tức, nhưng cô ta không làm được như thế.
Tề Nhuế nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía trước, chỉ thấy Quý Sân Lam và Thẩm Xuyên Tự đang ôm nhau, cô ta cắn cắn môi, sau đó mỉm cười sâu xa.
Thẩm Xuyên Tự ôm chặt Quý Sân Lam, giọng khàn khàn nói, "Sân Lam vừa rồi cậu nói sẽ không vứt bỏ tôi, tôi tin cậu, cho nên sau này cậu nhất định không thể vứt bỏ tôi, nếu không tôi sẽ tức giận, sẽ......”
“Sẽ như thế nào? "Quý Sân Lam không đợi cậu nói xong liền hỏi tiếp.
Thẩm Xuyên Tự lắc đầu, giọng trầm thấp nói, "Hình như cũng không thể trách móc cậu, không nỡ làm cậu tức giận, rất sợ cậu sẽ ghét tôi.”
"Không đâu, cho dù cậu có làm chuyện gì khiến tôi rất tức giận đến mức không thể tha thứ, tôi cũng sẽ không chán ghét cậu, nhưng tôi sẽ không để ý đến cậu nữa." Quý Sân Lam nói thật, cô sẽ không hận Thẩm Xuyên Tự cũng sẽ không chán ghét cậu, nếu điều đó khiến cô không thể hiểu được hay không chấp nhận được, vậy cô sẽ lựa chọn rời xa Thẩm Xuyên Tự.
“Vẫn là cậu không thích tôi.” Thẩm Xuyên Tự nói xong liền buông Quý Sân Lam ra, cậu nhìn thấy nhân viên phục vụ đẩy cá nướng tới gần, hẳn là của bọn họ, đợi cũng không lâu lắm, cũng chỉ có 20 phút.
Quý Sân Lam thấy cá nướng cuối cùng cũng được đưa lên, mắt cô sáng bừng lên, vì vậy cô cũng không quá để ý đến câu nói kia của Thẩm Xuyên Tự là có ý gì, ngoan ngoãn ngồi xuống chờ nhân viên phục vụ mang cá nướng lên, Quý Sân Lam ngửi thấy mùi thơm còn không nhịn được liếm liếm môi.
Mắt nhìn chằm chằm vào cá nướng, tôn trọng đồ ăn là trên hết! Hiện tại Quý Sân Lam còn thiếu chút nữa là biến thành một con mèo, một miếng liền ăn hết cá.
“Cậu đói đến thế sao? "Thẩm Xuyên Tự rót cho Quý Sân Lam một cốc nước ô mai, nhìn thấy cảnh Quý Sân Lam cầm đũa chờ ăn bất cứ lúc nào thì nhịn không được cười nói.
“Đúng vậy.
"Quý Sân Lam biết thật ra bản thân cũng không đói lắm, chỉ là thèm ăn mà thôi.
Ở nhà Quý Sân Lam được dạy là trưởng bối động đũa trước, hiện tại hai người bọn họ ăn ở bên ngoài Thẩm Xuyên Tự lớn hơn Quý Sân Lam, cho nên Quý Sân Lam liền nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên Tự chờ anh động đũa.
Thẩm Xuyên Tự gắp một miếng thịt cá, lấy xương cá ra rồi bỏ vào trong bát Quý Sân Lam, thở dài nói: "Tại sao đi ra ngoài ăn với tôi nhiều lần như vậy mà vẫn tuân thủ quy củ như vậy? Không phải đã nói với cậu nhiều lần rồi sao, không cần đợi tôi ăn trước, trước mặt tôi cậu làm gì cũng được.”
“Muốn làm gì thì làm? Hì hì, chẳng lẽ tôi đánh cậu cũng được sao? "Quý Sân Lam nói đùa.
“Cậu chưa từng đánh tôi chắc?” Thẩm Xuyên Tự cười hỏi lại Quý Sân Lam, "Là ai khi còn bé vừa nghe thấy tôi gọi cậu làm bài tập, liền nắm nắm đấm nhỏ của cậu nhắm vào tôi, bảo lát nữa hẵng gọi cậu, đừng quấy rầy cậu xem phim hoạt hình."
Quý Sân Lam cười hì hì giả vờ như không nghe thấy, ăn miếng thịt cá mà Thẩm Xuyên Tự gắp cho mình, giơ ngón tay cái lên, "Ngon lắm! Cậu mau ăn đi, đừng có nhìn tôi.”
Những lúc ra ngoài ăn cơm với Thẩm Xuyên Tự, Quý Sân Lam thỉnh thoảng còn phải nhắc nhở Thẩm Xuyên Tự đừng nhìn mình nữa.
Quý Sân Lam cũng đã quen rồi nhưng chỉ sợ cậu chỉ mải nhìn cô mà quên ăn cơm thôi.
Ba mẹ cô không ngừng nói Thẩm Xuyên Tự lo lắng cho cô, dặn dò cô phải nghe lời Thẩm Xuyên Tự nhiều hơn, không nên giận dỗi với cậu, nhưng Quý Sân Lam lại cảm thấy cô cũng rất quan tâm tới Thẩm Xuyên Tự nhé.
Thẩm Xuyên Tự cũng không đói lắm, ngồi gắp thịt cá cho Quý Sân Lam liên tục, cậu chủ yếu là ăn những món ăn kèm kia, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, lát nữa Quý Sân Lam ăn no rồi, còn đâu cậu sẽ ăn nốt.
Quý Sân Lam cúi đầu liều mạng ăn cũng sắp không theo kịp tốc độ Thẩm Xuyên Tự gắp cho cô, ngẩng đầu liếc Thẩm Xuyên Tự đang chăm chú lọc xương cá ra cho mình.
Cô cũng gắp một miếng thịt cá, nghiêm túc gỡ xương ra.
“Cậu đang làm gì thế, không phải trong bát vẫn còn à? Cậu muốn ăn phần nào, tôi giúp cậu gỡ xương.
"Thẩm Xuyên Tự chọn xong một miếng khác, muốn gắp miếng trong tay mình vào trong bát Quý Sân Lam lại thấy cô đang tự mình lọc xương.
Quý Sân Lam gỡ xong liền cười cười đặt vào bát Thẩm Xuyên Tự, "Cậu gỡ xương cho tôi, tôi cũng gỡ xương cho cậu.”
Thôi xong rồi, Thẩm Xuyên Tự nhìn miếng thịt cá trong bát, tim lại đập nhanh hơn, đúng là không có tiền đồ mà.
Một tay che miệng cười trộm, liếc nhìn Quý Sân Lam vẫn đang chăm chú ăn ngon miệng, thật ra thì cứ tiếp tục thế này cũng tốt.
Hai người ăn xong bắt đầu đi dạo loanh quanh, Quý Sân Lam mua một túi dây buộc tóc ở cửa hàng thời trang, cô cảm thấy rất thần kỳ, mấy cái dây buộc tóc của cô thường xuyên biến mất một cách rất khó hiểu, giống như chúng tự mọc chân chạy đi vậy.
Đi ngang qua rạp chiếu phim đúng lúc đại sảnh đang chiếu trailer một bộ phim tình cảm thanh xuân, dòng cuối cùng của trailer còn có dòng chữ "Nhìn thấy người mình yêu thầm thời học sinh mặc váy cưới lộng lẫy gả cho người khác, vì yêu mà giấu sâu trong lòng không bày tỏ, có cảm thấy tiếc nuối không?"
Thẩm Xuyên Tự ngơ ngẩn đứng tại chỗ, cảm giác như sắp tắt thở, tại sao câu này nghe như có ai đó đang tự hành hạ mình trong tâm trí vậy, thật giống cậu tự nói cho cho chính mình nghe vậy.
Tiếc nuối ư? Cậu sẽ không khiến bản thân mình phải tiếc nuối nữa.