Một tháng vừa rồi Thẩm Xuyên Tự rất bận rộn, cậu cảm thấy có một số việc cần điều tra rõ rồi sau đó giải quyết triệt để.
Hôm nay sau khi Quý Sân Lam rời giường, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào quyển lịch, có một hàng chữ nho nhỏ viết dưới ngày 9 tháng 8, Quý Sân Lam còn đặc biệt dùng bút màu huỳnh quang để viết [sinh nhật Thẩm Xuyên Tự], đúng vào ngày kia, Quý Sân Lam nghĩ nghĩ cảm thấy hôm nay có lẽ cô phải đi ra ngoài một chuyến để mua quà cho Thẩm Xuyên Tự.
Sau khi tắm rửa xong, cô đi dép tiến đến gõ cửa nhà đối diện xong còn cầm một chai nước để ở cửa mở ra uống.
Trước cửa nhà Thẩm Xuyên Tự lúc nào cũng để một thùng nước, dì Thẩm Bình Uyển thường đem nước cho nhân viên đưa thư hoặc nhân viên giao đồ ăn, bởi vì những nhân viên chuyển phát cũng đã quen thuộc với bọn họ, họ giao đồ rất nhẹ nhàng, cẩn thận.
Có đôi khi Thẩm Bình Uyển không có thời gian để thêm nước vào đó, ba mẹ Quý Sân Lam nhìn thấy đều rất tự giác bổ sung.
Nếu là Quý Sân Lam bổ sung thêm nước, cô sẽ cho thêm một ít sữa vào bên trong.
Vì vậy mà có mấy lần nhân viên giao hàng rất ngạc nhiên hỏi Thẩm Bình Uyển có phải bà ấy để nhầm hay không.
Thẩm Bình Uyển không mặn không nhạt cười nói, "Cô bé nhà đối diện để đấy, nếu khát thì các cậu cứ uống đi.”
Thẩm Xuyên Tự nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức chạy ra mở cửa, bởi vì cũng chỉ có Quý Sân Lam mới có thể tạo ra tiếng gõ cửa yếu ớt như vậy, hơn nữa cô còn không thèm bấm chuông cửa.
Thẩm Xuyên Tự mở cửa, mỉm cười nhìn Quý Sân Lam, mở miệng dò hỏi: "Ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa, lát nữa tôi sẽ ra ngoài ăn.
"Quý Sân Lam vừa nói vặn nắp bình nước, nghĩ đến mục đích chính mà mình tới đây bèn hỏi," Sắp tới sinh nhật cậu rồi, năm nay cậu muốn quà gì để tôi ra ngoài mua.”
Bắt đầu từ cấp hai, cứ mỗi khi đến sinh nhật Thẩm Xuyên Tự, Quý Sân Lam đều hỏi trực tiếp cậu muốn quà gì, cô không muốn suy nghĩ nhiều, hơn nữa nếu mua xong mà đối phương không thích vậy chẳng phải là mua phí công sao.
“Hả?” Thẩm Xuyên Tự mở lịch trên điện thoại ra xem, "Cậu mà không nói tôi cũng không nhớ ngày kia là sinh nhật tôi đó, dạo này tôi cũng không thiếu thứ gì, ừm...!để tôi suy nghĩ chút đã, cậu có muốn vào ăn chút gì không?"
Quý Sân Lam cũng không buồn khách sáo với Thẩm Xuyên Tự cứ thế đi vào nhà cậu.
Nhà Thẩm Xuyên Tự và nhà Quý Sân Lam được thiết kế theo hai phong cách khác nhau, nhà của Quý Sân Lam vừa bước chân vào sẽ cảm thấy rất ấm áp, bao phủ nhà một màu hồng phấn dịu dàng.
Nhưng mà nhà Thẩm Xuyên Tự nhìn vào cảm thấy rất lạnh lẽo với tông màu chủ đạo chỉ có đen trắng xám.
“Đây là bánh mì hôm qua tôi mua ở dưới nhà, cậu ăn một chút rồi hẵng đi ra ngoài.
"Thẩm Xuyên Tự lấy bánh mì từ trong tủ lạnh ra đưa cho Quý Sân Lam.
“Muốn ra ngoài thì cậu cũng phải nói cho tôi biết trước cậu muốn quà gì, hôm nay cậu mà không nói tôi cũng sẽ không đi ra ngoài đâu.
"Quý Sân Lam miệng nhai bánh mì, nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha nói.
Thẩm Xuyên Tự cảm thấy như mình đang bị uy hiếp, bất đắc dĩ cười cười, "Vậy cậu mua cho tôi một cái tai nghe chụp tai đi, được không?"
“Được.” giây trước Quý Sân Lam vừa nhẹ nhàng đáp lại, giây sau cô đã nhắm mắt nằm trên ghế sofa ngủ ngon lành.
Thẩm Xuyên Tự đứng bên cạnh định đưa sữa cho cô thấy thế thì không nhịn được cười, không hổ cậu nha Quý Sân Lam.
Thẩm Xuyên Tự nhẹ nhàng đặt sữa chua lên bàn, chậm rãi đi ra chỗ bàn đá cẩm thạch phía sau ngồi xuống, lại mở máy tính lên, lập trình chương trình máy tính mà mỗi lần Quý Sân Lam nhìn thấy đều cảm thấy rất đau đầu.
Ngủ được một tiếng, Quý Sân Lam từ trên ghế sô pha lật người một cái, "Ầm"một cái ngã xuống đất.
May mắn là thảm trải sàn nhà Thẩm Xuyên Tự rất dày.
“Sao vậy! "Thẩm Xuyên Tự nghe thấy tiếng động, lập tức chạy về phía Quý Sân Lam.
Nhìn thấy cô vẫn còn đang mơ mơ màng màng, Thẩm Xuyên Tự đau lòng nhíu chặt mày, một tay kéo Quý Sân Lam đứng lên.
Cậu có chút tức giận kiểm tra chân tay Quý Sân Lam xem có bi thương không, nhìn thấy hai khuỷu tay đều đỏ, ngẩng đầu liếc nhìn Quý Sân Lam.
Quý Sân Lam biết Thẩm Xuyên Tự tức giận, vội vàng nói, "Tôi không sao, không cảm thấy đau.”
“Cậu còn ngã chỗ nào nữa? "Thẩm Xuyên Tự nghiêm túc hỏi.
“Không còn đâu "Quý Sân Lam bắt gặp ánh mắt không tin tưởng của cậu, lập tức đứng lên," Thật sự không có! Quên đi không nói với cậu nữa, tôi phải về nhà thay đồ đi ra ngoài đây, tạm biệt.”
Vừa nói Quý Sân Lam vừa đi giày, nói xong liền lao ra khỏi cửa.
Thẩm Xuyên Tự không khỏi hét lên ở phía sau "Cẩn thận một chút! Nếu ngã nữa thì hôm nay cậu đừng hòng ra khỏi cửa!”
Quý Sân Lam thay quần áo xong, đeo thêm túi xách, đi giày thể thao ở cửa chuẩn bị sẵn sàng ra ngoài.
Đứng nhìn nhìn lên, không biết Thẩm Xuyên Tự đã đứng trước cửa nhà cô bao lâu, khoanh tay đứng dựa vào cửa nhìn chằm chằm t từng cử chỉ của cô, thấy cô luống cuống tay chân, chịu đựng sự thôi thúc muốn bước tới giúp cô.
Quý Sân Lam tươi cười nói "Tôi đi đây, buổi tối gặp lại.”
Thẩm Xuyên Tự chậm rãi nói: "Có cần tôi lái xe đưa cậu đi không?”
“Không cần không cần, tôi tự đi tàu điện ngầm là được rồi.
"Quý Sân Lam nói xong vẫy vẫy tay với Thẩm Xuyên Tự rồi đi vào thang máy.
Chờ đến khi cửa thang máy khép lại, cậu nhìn chằm chằm từng con số nhảy xuống, đợi đến khi tháng máy đến tầng 1, Thẩm Xuyên Tự mới quay v nềhà mình tiếp tục công việc.
Quý Sân Lam ra khỏi tiểu khu đi bộ một phút là đến một bến xe buýt , ngồi hai trạm là đến trạm tàu điện ngầm gần đó, giao thông vẫn rất thuận tiện.
Quý Sân Lam đội một cái mũ che nắng màu trắng, tay đeo găng chống nắng, cô rất sợ bị cháy nắng, nhưng lại lười cầm ô ra ngoài.
Mở ứng dụng giao thông thấy xe buýt phải mười phút mới đến, Quý Sân Lam ngồi ở trạm xe buýt cắm tai nghe im lặng nghe nhạc.
Đột nhiên có một người con trai ngồi xuống bên cạnh cô, anh ta nhìn Quý Sân Lam một cái, cúi đầu bắt đầu bấm bấm điện thoại, hình như là đang gửi tin nhắn cho người khác.
Quý Sân Lam biết có người ngồi bên cạnh, cô liếc một cái liền biết là một bạn nam, cũng không nghiêng đầu nhìn kỹ, đây là chỗ công cộng có chỗ ngồi trống ai cũng có thể ngồi.
Chỉ là cô cảm thấy mùi hương trên người con trai này rất dễ ngửi, hương bưởi rất nhẹ nhàng khoan khoái trộn lẫn với mùi ánh mặt trời.
Xe buýt cô muốn lên chậm rãi đi tới, dừng ở trước mặt bọn họ.
Quý Sân Lam lấy thẻ xe buýt ra, nhanh chóng lên xe, người con trai kia cũng đi theo sau Quý Sân Lam.
Anh ta lại ngồi xuống vị trí bên cạnh Quý Sân Lam, đến lúc này Quý Sân Lam mới cảm thấy có chút không đúng.
Cô rút tai nghe ra, ánh mắt nhanh chóng quét qua rất nhiều chỗ trống trên xe buýt, Quý Sân Lam nghiêng đầu liếc nhìn người con trai, đúng lúc anh ta cũng quay sang mỉm cười nhìn Quý Sân Lam.
Quý Sân Lam quay đầu lại mà đối phương cũng không nói lời nào, Quý Sân Lam cũng không muốn liều mạng hỏi người ta xem có phải quen biết gì với cô hay không, nhỡ đâu chỉ là tự mình đa tình thì xấu hổ chết mất.
Nhìn thấy Quý Sân Lam không nghe nhạc nữa, thiếu niên ngồi cạnh cô giống như lấy hết dũng khí nói: "Xin chào, chị là đàn chị Quý Sân Lam phải không ạ?"
“Đàn chị?” Quý Sân Lam từ lúc tháng chín khai giảng đã là sinh viên năm hai, cô rõ ràng vẫn chưa quen với cách gọi này, nhưng vẫn gật đầu, "Cậu biết tôi à?"
Thiếu niên vội vàng gật đầu, tăng gấp đôi tốc độ nói chuyện, rõ ràng là đang rất phấn khích: "Biết chứ biết chứ, chị Sân Lam ở trên trang web trường đại học D rất nổi tiếng, em rất nhanh thôi cũng sẽ đến đại học D nhập học, đến lúc đó sẽ là đàn em của chị rồi.
Ui, quên mất không tự giới thiệu, em tên là Hồ Cao Trác.”
Người nổi tiếng? Quý Sân Lam cảm thấy đến lúc phải nói tạm biệt.
Cô rất ít khi lên xem xem những người tỏ tình với mình trên web trường, cảm thấy được tỏ tình nhiều cũng rất thú vị nhưng nếu có thấy cũng sẽ vờ như không thấy.
Thỉnh thoảng cô bắt gặp có người tỏ tình với Thẩm Xuyên Tự liền chụp màn hình gửi cho cậu ta xem, nhìn thấy Thẩm Xuyên Tự sẽ trả lời qua loa, sau đó bảo cô đừng đùa nữa.
Hồ Cao Trác thấy Quý Sân Lam nghe thấy mình nói xong còn gật đầu, sau vài phút Hồ Cao Trác có chút ngượng ngùng hỏi: "Chị Sân Lam có bạn trai chưa, hoặc là có người mình thích không?”
Quý Sân Lam: "Không có.”
“Thật tốt quá! "Hồ Cao Trác không khỏi hô to một tiếng, biết mình thất lễ lập tức cúi đầu.
Khi đến trạm tàu điện ngầm, Quý Sân Lam xuống xe phát hiện Hồ Cao Trác vẫn luôn đi theo cô.
Quý Sân Lam cũng không nghĩ nhiều, chắc cậu ta cũng đi tàu điện ngầm.
Cho đến khi cô phát hiện cậu ta cũng xuống cùng trạm với cô, còn một đường theo sát cô vào cửa hàng đồ điện tử.
Mỗi lần Quý Sân Lam nhìn cậu ta, Hồ Cao Trác đều mỉm cười với cô trông như tất cả đều là trùng hợp.
Lúc Quý Sân Lam đang chọn tai nghe, Hồ Cao Trác đột nhiên xuất hiện bên cạnh: "Chị Sân Lam mua để dùng sao, nếu vậy thì em thấy cái bên kia thích hợp với con gái hơn.”
Quý Sân Lam nhìn cậu ta với ánh mắt thiện cảm: "Là mua tặng người khác.”
“À, bạn là con trai sao? "Hồ Cao Trác lại hỏi.
Quý Sân Lam: "Ừ”
Không biết có phải Quý Sân Lam gặp ảo giác hay không, lúc cô nói rằng mua quà cho con trai, nụ cười của Hồ Cao Trác cứng lại, ánh mắt có chút dữ tợn, nhưng rất nhanh lại quay về bộ dáng chàng trai tỏa nắng.
Quý Sân Lam cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, dưới sự giới thiệu của nhân viên bán hàng liền mua xong quà: "Phiền anh tháo giá ra giúp tôi, nếu có gói quà thì gói lại giúp tôi nhé, cảm ơn anh.”
Hồ Cao Trác đứng phía sau nhìn chằm chằm tai nghe trong tay nhân viên cửa hàng, trừng mắt thật lâu, cười nói: "Chị Sân Lam đối với bạn nam này thật hào phóng, hẳn đàn chị Sân Lam đã dành dụm rất lâu để mua chiếc tai nghe 2800 tệ này nhỉ.
Người này đối với chị rất quan trọng sao? "
“Ừ "Quan trọng thì khẳng định là quan trọng, trong lòng Quý Sân Lam, Thẩm Xuyên Tự và dì Thẩm Bình Uyển cũng được đưa vào phạm vi người nhà, là những người không thể động đến, người nhà là điểm giới hạn của Quý Sân Lam.
Nói đến tiết kiệm tiền, Quý Sân Lam cũng không phải cố ý tiết kiệm.
Nguyên nhân chủ yếu là khi học năm nhất cô thường xuyên ăn cơm cùng Thẩm Xuyên Tự, tiền đều là Thẩm Xuyên Tự trả, đồ ăn vặt cũng là Thẩm Xuyên Tự mua cho cô, chỉ cần cô cùng Thẩm Xuyên Tự đi ra ngoài, cậu chắc chắn không để cô trả tiền, cho nên Quý Sân Lam cảm thấy cho dù lấy ra tất cả tiền của mình mua quà cho Thẩm Xuyên Tự cũng không có vấn đề gì.
Hồ Cao Trắc không rõ cái “ừ” này của Quý Sân Lam là có ý gì, ý là cô phải tiết kiệm thật lâu để mua hay người kia với cô rất quan trọng? Nhưng bất kể là gì cũng khiến Hồ Cao Trác cảm thấy không thoải mái, cậu ta rất muốn biết người con trai kia là ai.
Hồ Cao Trác nghĩ đến người con trai thường xuyên đi cùng Quý Tân Lam, ở trường học hình như cũng rất nổi tiếng, hai người bọn họ thường xuyên bị chụp ảnh cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau ở thư viện, trên web có rất nhiều bài viết đều hỏi bọn họ có phải là người yêu hay không, không ai trong bọn họ đáp lại điều này nên mọi người cũng ngầm thừa nhận, rất nhiều người đều kêu thất tình! Nhưng có một lần Quý Sân Lam đột nhiên trả lời một bài viết [Chúng tôi không phải người yêu, chỉ là bạn từ nhỏ, xin đừng bịa đặt.]
Ngay ngày hôm sau bài viết này đã bị xóa, tất cả mọi người đều cho rằng chủ nhân bài viết xóa bài nhưng cậu ta phủ nhận rằng cậu ta không xóa mà là bài đăng tự biến mất.
Sau đó có tin đồn là do Thẩm Xuyên Tự xóa, bởi vì Thẩm Xuyên Tự rất không hài lòng với câu trả lời này của Quý Sân Lam.