Chậm Nhiệt


Quý Sân Lam thay quần áo xong đi ra rất tự nhiên hỏi Thẩm Xuyên Tự, "Lúc nãy cậu không đọc tin nhắn sao?”
“Hả? "Thẩm Xuyên Tự từ chạy một mạch từ nhà của Quý Sân Lam đến đây, đúng là không rảnh lấy điện thoại ra xem, bây giờ lập tức lấy ra, thấy Quý Tân Lam hỏi mình vay tiền, cũng không suy nghĩ nhiều," Bây giờ tôi sẽ chuyển cho cậu.”
Hồ Cao Trác ngồi một bên như người vô hình, cười chen vào nói, "Đàn anh Thẩm không cần chuyển đâu, tiền vừa rồi em đã trả cho chị Sân Lam rồi.”
"Sao lại không cần, Sân Lam nợ tiền cậu thì phải trả, nhưng nợ tôi thì không cần trả." Thẩm Xuyên Tự cười lạnh, vì sao có vài người biết rõ vị trí của mình, quen biết một ngày so với quen biết mười tám năm, lấy cái gì đòi so?
Quý Sân Lam chuyển ba nghìn tệ Thẩm Xuyên Tự cho mình, cộng thêm một nghìn tệ còn lại của cô, chuyển lại ngay lập tức cho Hồ Cao Trác.
Đây là lần đầu tiên Hồ Cao Trác không muốn nghe âm thanh chuyển khoản như vậy, đặc biệt chói tai, nhưng cậu ta còn phải làm giả vờ dịu dàng săn sóc.
Quý Sân Lam liếc nhìn Hồ Cao Trác, lễ phép cười cười nhẹ giọng nói, "Tiền tôi đã chuyển cho cậu rồi, cậu nhớ nhận nhé, vừa rồi cảm ơn cậu nhiều.”
“Đàn chị Sân Lam cần gì phiền toái như vậy, nợ em và nợ đàn anh Thẩm không phải giống nhau sao, cần gì phải chuyển tới chuyển lui chứ.

"Hồ Cao Trác thấy Quý Sân Lam chuyển tới 4000 tệ kia, thực sự không muốn nhận.
Quý Sân Lam: "Không giống.”
Sau khi bị Thẩm Xuyên Tự làm tổn thương một lần, Quý Sân Lam lại hoàn toàn khiến Hồ Cao Trác tổn thương một lần nữa.

Tình cảm mười tám năm của bọn họ cũng không thể đem so với một người vừa mới quen biết.
“Được rồi, là em đã vượt quá giới hạn.

"Hồ Cao Trác cười gật đầu," Em đi trước đây chị Sân Lam, cũng không làm phiền chị và đàn anh Thẩm nữa.”
Chờ Hồ Cao Trác rời đi không bao lâu, Quý Sân Lam và Thẩm Xuyên Tự cũng rời khỏi bệnh viện thú cưng, chó con cần ở lại viện để tiện quan sát, cho nên không thể mang đi được.
Lúc cùng nhau trở về tiểu khu, cả quãng đường Thẩm Xuyên Tự không nói một câu nào.

Quý Sân Lam cũng không biết nói cái gì, không hiểu vì sao đột nhiên cậu có cảm xúc như thế.
Lúc cửa thang máy đóng lại, không gian chỉ còn lại Thẩm Xuyên Tự và Quý Sân Lam, lúc này Thẩm Xuyên Tự mới thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng hỏi, "Cậu có biết Hồ Cao Trác kia thích cậu không?"

Quý Sân Lam dừng lại một giây, quay đầu nhìn Thẩm Xuyên Tự, thấy Thẩm Xuyên Tự trầm mặt nhìn mình, nhíu nhíu mày, "Cậu khẳng định cậu ta thích tôi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu ta là người lại nào đó cơ.”
“Tôi là con trai nên chắc chắn hiểu con trai hơn cậu, tôi có thể chắc chắn nói rằng, cậu ta thích cậu, hơn nữa cậu ta khác với những người trước đây từng tỏ tình với cậu, cậu ta rất khó đối phó.

"Thẩm Xuyên Tự nói xong đúng lúc thang máy mở ra, kéo Quý Sân Lam đi về phía nhà mình.
Quý Sân Lam cũng không giãy dụa, biết rõ cậu nắm cổ tay mình chặt thế kia là đang rất tức giận.

Quý Sân Lam thở ra một hơi, cảm giác gần đây tâm tình Thẩm Xuyên Tự càng ngày càng thay đổi, cô cũng không hiểu nổi.
Cô thuần thục ngồi xuống sô pha nhà Thẩm Xuyên Tự, khoanh chân chờ Thẩm Xuyên Tự đến thẩm vấn mình.

Tiện tay đặt tai nghe lên bàn trà trước mặt.
Thẩm Xuyên Tự thay một bộ quần áo khác đi ra, thấy Quý Sân Lam thẳng lưng nhìn về phía mình, cô căn bản là không ý thức được vấn đề, trong lòng vẫn luôn nhắc nhở chính mình, không ý thức được mới thật sự là Quý Sân Lam, nếu như cô có suy nghĩ kia, đã sớm phát hiện tình cảm của cậu đối với cô rất khác!
“Quý Sân Lam, chúng ta tiếp tục đề tài trong thang máy! Nếu cậu ta không thích thì tại sao lại đi cùng cậu? Tại sao lại nguyện ý chủ động trả 4000 tệ cho người chỉ mới quen biết một ngày chứ.

Dù gì cậu ta cũng chỉ là một sinh viên năm nhất, lấy ra 4000 tệ này cũng không dễ dàng.

"Thẩm Xuyên Tự lôi từng cái từng cái nói với Quý Sân Lam, đặt trước mặt Quý Sân Lam xem cô có thể nói như thế nào, trong đầu rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Quý Sân Lam vẫn tỏ vẻ nghi hoặc, "Thẩm Xuyên Tự Sao cậu có thể như vậy, cậu ấy còn chưa thổ lộ với tôi, sao có thể khẳng định như vậy chứ.”
“Quý Sân Lam, cậu vì người con trai khác mà nghi ngờ tôi? "Thẩm Xuyên Tự u ám nhìn chằm chằm Quý Sân Lam.
“Chẳng lẽ về sau có người khác phái cười với tôi một cái, tôi đều phải nghĩ đối phương thích tôi sao? Hơn nữa chó con đáng yêu như vậy, có thể cậu ta đang giúp chó con, không phải giúp tôi."Quý Sân Lam vẻ mặt không phục hỏi lại Thẩm Xuyên Tự.
Ánh mắt Thẩm Xuyên Tự khóa chặt lấy Quý Sân Lam, không ai phục ai.

Thẩm Xuyên Tự đứng dậy bước nhanh đến trước tủ lạnh, lấy một chai nước lạnh uống liền hai ngụm.

“Tôi cũng muốn!” Quý Sân Lam nhìn thấy Thẩm Xuyên Tự uống nước, cô khát muốn chết, hồi nãy ôm chó con chạy một mạch không để ý.
Thẩm Xuyên Tự cầm một chai nước quay đầu ném đến vị trí bên cạnh Quý Sân Lam, Quý Sân Lam trừng mắt liếc Thẩm Xuyên Tự một cái, thái độ kiểu gì vậy!
Hai người cứ như vậy không ai nói lời nào, không ai nhìn ai, vèo cái 10 phút trôi qua.

Thẩm Xuyên Tự vẫn không chủ động, hôm nay thề sống chết cũng phải làm cho Quý Sân Lam ý thức được vấn đề này, một người đột nhiên đối tốt với cậu khẳng định là có mục đích! Đặc biệt là cái loại vừa nhìn đã biết khngô có ý tốt, nói chuyện kỳ kỳ quái quái!
Quý Sân Lam thêm wechat của bệnh viện thú cưng, lúc này cho dù Thẩm Xuyên Tự không để ý tới cô cũng không sao, cô có thể đi hỏi tình huống hiện tại của chó con.

Bệnh viện thú cưng trả lời chó con lá gan rất nhỏ, cô vừa đi chó con liền bắt đầu núp ở góc lồng, vẫn "ô ô" kêu.
Quý Sân Lam đột nhiên ôm lấy hai chân mình, vùi đầu vào đầu gối.

Vừa náo loạn với Thẩm Xuyên Tự, vừa nghĩ tới tình huống hiện tại của chó con, tâm tình sa sút của Quý Sân Lam lập tức không thể khống chế bộc phát.
Quả nhiên không nên ra ngoài, ra ngoài chắc chắn không có chuyện tốt.

Nên ở trong nhà hai tháng, quà tặng thì lên mạng mua thật tốt biết bao.
Quý Sân Lam không chịu nổi khí lạnh xung quanh Thẩm Xuyên Tự, đi giày vào, tai nghe vốn định tặng vào ngày sinh nhật cậu, hiện tại cũng không mang đi, từng bước một đi ra cửa, cô muốn về nhà.
“Đi đâu vậy! "Thẩm Xuyên Tự vài bước đã đi tới chặn cửa, nhìn chăm chú Quý Sân Lam.
Quý Sân Lam đưa tay định đẩy Thẩm Xuyên Tự ra, cô tức giận nói: "Tôi muốn về nhà mình cũng không được sao!”
“Không được! Hôm nay không nói rõ thì không được về! "Thẩm Xuyên Tự kéo Quý Sân Lam đên trước ghế sô pha đè cô xuống, thấy Quý Sân Lam trốn tránh ánh mắt của mình, tim cậu đột nhiên đau nhói.

Thẩm Xuyên Tự nhận thua, đối mặt với Quý Sân Lam anh chưa bao giờ có khả năng thắng.
Cậu từng thấy rất nhiều người tỏ tình với Quý Sân Lam, không hề có ngoại lệ đều là tàn nhẫn cự tuyệt dứt khoát, không cho một chút cơ hội.


Trong lòng Quý Sân Lam cảm thấy không thích sẽ nhanh chóng cắt đứt, không muốn làm tổn thương người khác.
Cầu nguyện lớn nhất của cậu chính là một ngày nào đó sau khi mình nhịn không được tỏ tình, Quý Sân Lam cũng đừng tàn nhẫn quá mức mà cự tuyệt, cho dù làm cậu tổn thương cũng được, cậu nguyện ý.
Cậu chờ Quý Sân Lam thông suốt, hi vọng cô là bởi vì mình mà thông suốt, mà không phải bởi vì một người con trai nào khác.

Không muốn làm chuyện tổn thương Quý Sân Lam, cũng chỉ có thể đánh người đàn ông kia một trận, lại cảnh cáo một phen, biến mất khỏi thế giới Quý Sân Lam, cậu nhịn không được sẽ nổi điên.

Người nào động lòng trước, thật sự sẽ biến thành một kẻ nhát gan.
Thẩm Xuyên Tự dùng sức khống chế Quý Sân Lam bắt cô xoay mặt hướng về phía mình.
“Sân Lam, nếu Hồ Cao Trác tỏ tình với cậu cậu có đồng ý không? "Thẩm Xuyên Tự cảm giác cổ họng mình nghẹn lại.

Quý Sân Lam cảm thấy Thẩm Xuyên Tự đang nói nhảm, "Đương nhiên là từ chối, tôi cũng đâu thích cậu ta.”
Thẩm Xuyên Tự: "Vậy nếu cậu ta vẫn quấn lấy cậu, cậu làm sao bây giờ? Cậu sẽ cảm thấy cậu ta phiền sao?”
“Quấn lấy tôi? Quấn lấy như thế nào, cậu nói xem, nếu như ở bên ngoài mà cậu ta vẫn đi theo tôi, vậy tôi cũng không có cách nào, bởi vì đường ở ngay nơi đó, chẳng lẽ không cho cậu ta đi? Nhưng tôi chắc chắn sẽ hỏi có phải cậu ta đang đi theo tôi hay không, sau đó lại từ chối thôi.

"Quý Sân Lam rất nghiêm túc trả lời.
Được rồi, đây là cách xử lý của Quý Sân Lam.

Quý Sân Lam không phải người yếu đuối, sau khi chắc chắn việc gì đó, cô ấy sẽ rất cứng cỏi, ví dụ như lúc ấy cô đối mặt với Tề Ảnh Huy cũng rất ngầu khiến cậu có có cảm giác được Quý Sân Lam bảo vệ.
Thẩm Xuyên Tự đột nhiên muốn trêu chọc cô, "Nếu như ở trong một ngõ nhỏ tối đen mà cậu ta vẫn đi theo cậu thì sao?”
Quý Sân Lam không nói gì nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên Tự, dùng tay gõ nhẹ vào trán cậu một cái: "Nếu cậu ta mà có suy nghĩ này thì bất kể lúc nào cũng sẽ có, cho dù tôi từ chối hoặc không liên lạc với cậu ta nữa thì vẫn sẽ có, đây đã không còn là vấn đề tôi có ở cùng một chỗ với cậu ta không.

Vấn đề này liền biến thành, nếu một nữ sinh bị theo đuôi, làm thế nào để tự cứu mình! Phương hướng câu hỏi cậu đều thay đổi, bởi vì trong mắt cậu Hồ Cao Trác chính là người xấu.”
Vẻ mặt Thẩm Xuyên Tự nghiêm túc: "Đúng.”
“Được rồi, dù sao sau này cũng chưa chắc có thể gặp lại cậu ta.


Nếu không vì tiền ở bệnh viện thú y không đủ, tôi cũng sẽ không thêm phương thức liên lạc với cậu ta.

Lúc ấy thấy cậu ta chủ động đưa tiền nên mới nghĩ thêm phương thức liên lạc sẽ tiện trả lại tiền.

"Quý Sân Lam rất thành thật nói với Thẩm Xuyên Tự.
Thẩm Xuyên Tự vô cùng đồng ý gật đầu, mới gặp mặt một lần đã thêm phương thức liên lạc, không được! Nhưng nghĩ đến cuối cùng vẫn để cho tiểu tử kia thêm được wechat của cô, Thẩm Xuyên Tự trầm tư một hồi, cười nói, "Không phải cậu trả lại tiền rồi sao, hay là bây giờ xóa cậu ta đi.”
Quý Sân Lam cảm thấy Thẩm Xuyên Tự hôm nay hình như có tật xấu, vừa mới add người ta bây giờ lại xóa người ta, không phải quá kỳ cục sao?
“Đừng nói về cậu ta nữa có được hay không, mỗi lần bên cạnh tôi xuất hiện một người khác phái cậu đều tra hỏi tôi.

"Quý Sân Lam ngửa đầu, trực tiếp nằm trên sô pha, mệt mỏi mệt mỏi.
Thẩm Xuyên Tự thân là con trai sao lại nói nhiều như vậy, bình thường ra ngoài cũng không thấy cậu có thể nói nhiều như vậy.

Quý Sân Lam quay đầu, phát hiện cậu ngồi trên thảm nhìn chằm chằm cô.
Tại sao nhìn vào thấy có chút ủy khuất vậy? Quý Sân Lam rút tay ra, sờ sờ mặt Thẩm Xuyên Tự, "Không chê cậu phiền, chẳng lẽ bên cạnh tôi có người khác phái nào cậu còn không biết sao? Cậu cũng biết ngoài cậu ra tôi cũng không muốn nói chuyện với ai cả mà.”
Thẩm Xuyên Dữ: "Đó là bởi vì tôi bên cậu từ lúc sinh ra.”
“Ừ, đúng vậy.

"Quý Sân Lam rất đồng ý, ai bảo bọn họ là cùng nhau lớn lên cơ chứ.

Quý Sân Lam mệt mỏi nói: "Thẩm Xuyên Tự tôi muốn ngủ.”
“Ừ, đến phòng dành cho khách ngủ hay đến phòng tôi ngủ? "Thẩm Xuyên Tự hỏi.
Quý Sân Lam híp mắt, "Đến phòng cho khách ngủ đi, Thẩm Xuyên Tự, tôi đã trưởng thành rồi, sao tôi có thể tùy tiện đến phòng cậu nữa chứ.”
“À"Thẩm Xuyên Tự hừ cười, trực tiếp ôm Quý Sân Lam từ trên sô pha lên," Tôi chỉ nói thế thôi, nếu có việc gấp cậu vẫn phá cửa mà vào.”
Quý Sân Lam buồn ngủ không thể cưỡng lại, lúc này đã nghe không rõ Thẩm Xuyên Tự đang nói cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận