Chậm Rãi Đến Gần Em

Hai ngày nay Mạnh Uyển lại bắt đầu đau răng.

Mẹ Mạnh vừa nghe đã hưng phấn vỗ đùi, ngày hôm sau bà đã sắp xếp một buổi xem mắt cho Mạnh Uyển.

“Vậy khá tốt, con đau răng không ăn được gì, nói cũng ít, miễn cưỡng có thể bày ra dáng vẻ tiểu thư khuê các để hù dọa người ta một chút.”

Đây là toàn bộ lời nói của người mẹ yêu dấu của cô. Bây giờ, Mạnh Uyển nhìn một bàn đồ ăn ngon trước mặt, phiền não mà thở dài.

Nếu nói về đối tượng xem mắt thì người đó còn chưa đến. Đồ ăn đặt sẵn để cho cô ăn trước. Chỉ tiếc bây giờ răng khôn của cô vô cùng đau đớn, cô chỉ có thể uống ít nước trái cây và ăn cháo gạo kê.

Cũng may cuối cùng đối tượng xem mắt đã xuất hiện.

Thứ đập vào mắt Mạnh Uyển đầu tiên đó là chiếc giày da sáng bóng và chiếc áo khoác màu xanh của người đàn ông. Ngay sau đó cô nâng mí mắt lên, còn chưa nuốt xuống nước trái cây ở trong cổ họng thì cô đột nhiên bị sặc, vô tình dừng lại ở trên chiếc áo khoác nhìn rất đắt tiền của người đàn ông.

Lúc đầu người đàn ông sửng sốt, sau đó đối diện với đôi mắt của Mạnh Uyển thì lông mày tuấn tú của anh khẽ nhướng lên, hơi chần chờ.

Mạnh Uyển khóc không ra nước mắt.

Cô thề, nếu sớm biết rằng đối tượng xem mắt hôm nay là người đàn ông trước mặt này, vậy cô làm gì cũng sẽ không dắt chó đi dạo vào cuối tuần.

Đó là một buổi sáng sớm với ánh nắng tươi sáng, thật vất vả đến cuối tuần nhưng Mạnh Uyển lại không thể ngủ nướng được. Dù sao trong nhà cô nuôi một con Husky dư thừa tinh lực, nếu cô không kịp thời mang nó đi dạo, nếu lâu rồi mà không cho nó ra khỏi nhà thì nó sẽ khiến căn nhà bị phá hủy.

Vì thế Mạnh Uyển nhận mệnh mà rời giường, dắt Đại Ngốc xuống dưới tầng đi dạo xung quanh.

Sáng sớm đầu xuân vẫn còn thổi gió lạnh nhưng không thổi đi mất sự nhiệt tình của người nuôi chó.

Mạnh Uyển nhìn ba năm bãi phân, mới vừa vui mừng mà ngáp một cái, Đại Ngốc đã tranh thủ lúc cô chưa chuẩn bị, tránh thoát khỏi dây xích.

Nghỉ ngơi dưỡng sức cả một đêm, bây giờ Đại Ngốc giống như một con ngựa hoang thoát khỏi dây cương. Mạnh Uyển tìm mãi, cuối cùng thấy ở chỗ cỏ hẻo lánh Đại Ngốc đang động dục chạy theo một con Samoyed màu lông trắng tuyết.

Mạnh Uyển hoảng sợ, vội vàng đuổi theo kéo Đại Ngốc ra. Cô còn chưa kịp xin lỗi với chủ con chó, Đại Ngốc đã sốt ruột ôm lấy ống quần của chủ Samoyed.

Mạnh Uyển chưa có giây phút nào muốn Đại Ngốc triệt sản như lúc này.

Cô đỏ mặt dùng sức ôm lấy Đại Ngốc, sau đó ngửa đầu, đang muốn xin lỗi thì bị gương mặt tuấn tú của người đàn ông làm cho ngây người.

Mạnh Uyển lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đến thế.

Mặt mày như vẽ, mũi cao thẳng, người đầy phong độ, trí thức. Đuôi mắt anh có một nốt ruồi nhạt, nó càng khiến cả người anh trông kiêu căng và ngạo mạn.

Người đàn ông cũng chú ý đến cô, anh cúi đầu nhìn chất lỏng không rõ do Husky để lại trên ống quần mình rồi nâng mắt nhìn cô.

Mạnh Uyển nghĩ đến dáng vẻ bản thân mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, đầu tóc rối bời thì hối hận.


Đời này cô khó có được một lần thấy trai đẹp, sao có thể là kiểu cảnh tượng này chứ?

Cô miễn cưỡng nở một nụ cười xấu hổ: “Không tốt…” Ý của hai từ còn chưa nói xong, di động của người đàn ông đã vang lên trước.

Cô mơ hồ nghe thấy đầu điện thoại kia nói mấy từ gì đó linh tinh như “Người bệnh”, “Phẫu thuật”, “Tình huống khẩn cấp” thì thấy lông mày người đàn ông càng nhíu chặt hơn. Cuối cùng anh cúp máy, thuận miệng nói câu “Không sao” với cô rồi dắt Samoyed nhanh chóng rời đi.

Trưa hôm đó Mạnh Uyển lập tức mang Đại Ngốc đi triệt sản để làm kỷ niệm buổi gặp gỡ tình cờ ảm đạm này.

Chỉ là thế nào cô cũng không nghĩ đến, cô và anh đẹp trai này vẫn có thể gặp lại nhau.

Nay đã khác xưa, hôm nay cô cố ý mặc quần áo xinh đẹp, trang điểm kỹ càng, nói vậy đối phương cũng sẽ không nhận ra cô.

Mạnh Uyển lộ ra nụ cười khéo léo, bắt đầu tự giới thiệu: “Xin chào, tôi gọi là Mạnh Uyển, là…”

“Husky?” Người đàn ông như là nhớ đến điều gì, cắt ngang lời của cô.

Nụ cười của Mạnh Uyển cứng đờ ở trên mặt.

Chương 2

Mạnh Uyển cảm thấy răng của mình càng đau.

Sau khi trở về cô nói về cảnh mình gặp phải lúc xem mắt, thật ra mẹ Mạnh tràn đầy tự tin: “Kỷ Thanh Phong không phải nha sĩ à? Con thử tìm cậu ấy khám răng, không phải vừa vặn có thể gia tăng cơ hội ở chung sao?”

“Con không cần đâu.” Mạnh Uyển từ chối.

Vốn dĩ đã đủ mất mặt, còn để Kỷ Thanh Phong nhìn thấy cái miệng đầy máu của cô, cô còn hình tượng hay không?

Nhưng mà thành phố C cũng chỉ có bệnh viện nha khoa Kỷ Thanh Phong đang làm việc là gần nhà cô và nổi tiếng. Mạnh Uyển cố ý tránh đi phòng khám bệnh của Kỷ Thanh Phong, hẹn nha sĩ ngày hôm sau sẽ đi khám răng. Nha sĩ nói răng khôn của cô bị nhiễm trùng, cần kê đơn thuốc hạ sốt và đơn nằm viện, để lợi cô hết sưng thì đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Làm thế nào Mạnh Uyển cũng không nghĩ rằng cô muốn rút răng khôn mà đến nỗi phải làm phẫu thuật. Cô liên tục phiền muộn mấy ngày không ngủ đủ, trước buổi tối ngày phẫu thuật cô càng khẩn trương mà thức trắng một đêm chơi di động.

Ngày hôm sau, Mạnh Uyển mang theo theo đôi mắt gấu trúc thấy chết không sờn lên bàn phẫu thuật, bởi vì gây mê, không bao lâu sau cô đã mất đi ý thức.

Sau khi tỉnh lại, cô nhìn thấy hơn mười người bác sĩ đang vây quanh trước mặt mình, đứng đầu chính là Kỷ Thanh Phong.

Cô rõ ràng nhớ là người làm phẫu thuật cho mình đâu phải là anh đâu?

Mạnh Uyển nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, muốn nhắm mắt lại thì thấy Kỷ Thanh Phong vươn ngón tay phải thon dài đến trước mắt cô, nâng mí mắt của cô lên, nhàn nhạt nói: “Em tỉnh ngủ rồi?”

Đầu ngón tay của anh ấm áp, Mạnh Uyển vô thức gật đầu, Kỷ Thanh Phong thu hồi tay, xoay người nói với đám bác sĩ xung quanh: “Mọi người tản ra hết đi. Tôi đã xác nhận qua với mẹ của em ấy. Em ấy thức đêm chơi di động nên buồn ngủ.”


Mạnh Uyển không rõ lý do nhưng bác sĩ tiêm thuốc gây tê cho cô ở bên cạnh thì thở phào một hơi: “Người trẻ tuổi thức đêm ít thôi. Tôi tiêm thuốc gây tê cho cô, một giờ phẫu thuật mà ngủ hai mươi tiếng, làm tôi sợ đến mức phải gọi toàn bộ người khoa gây tê và nha khoa đến.”

Dứt lời, đám người đều cười to.

Bây giờ Mạnh Uyển chỉ muốn tìm khe đất để chui xuống thôi.

Cô đỏ mặt trộm liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Phong một cái. Giờ phút này khóe môi anh khẽ nhếch lên, đáy mắt cũng mang theo ý cười.

Cười đi, cứ cười đi.

Mạnh Uyển oán hận mà nghĩ. Dù sao cô cũng không phải mất mặt một hai lần gì trước mặt Kỷ Thanh Phong.

Mạnh Uyển còn phải ở bệnh viện hai ngày.

Cô là một phóng viên về ẩm thực. Tuy rằng cô xin nghỉ bệnh nhưng cô vẫn luôn chạy kỳ tiếp theo về chuyên đề món ăn ngon ở Thành Đô, cô vẫn phải giao chuyên mục này.

Vì thế đồng nghiệp của cô kiêm bạn thân là Triệu Manh Manh đã mang theo các món ăn ngon đủ loại màu sắc xuất hiện ở phòng bệnh của cô.

Nhất thời, mùi thơm bay khắp mọi nơi.

“Cậu không ăn thật đó à?” Triệu Manh Manh biết rõ còn cố hỏi.

Mạnh Uyển quay đầu đi: “Không ăn, cậu mô tả hương vị đi.”

“Thế thì mình không khách sáo đâu đó.” Triệu Manh Manh lập tức lấy ra một đầu thỏ cay, cắn một miếng, sau đó cảm thán: “A! Miệng đầy hương vị!”

“Làm ra vẻ!” Mạnh Uyển không dao động.

Triệu Manh Manh lại mô tả đầu thỏ ngon lành đó: “A! Cho vào miệng là tan!”

“Dối trá!” Mạnh Uyển cắn răng.

Triệu Manh Manh lấy tay xé thịt thỏ, lời ít mà ý nhiều: “Sung sướng!”

Mạnh Uyển kham khổ một hồi, cuối cùng không nhịn được. Cô vừa mới vươn chiếc đũa chuẩn bị kẹp một miếng, đúng lúc cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Kỷ Thanh Phong mặc áo blouse trắng đi vào, lạnh lùng nhìn về phía cô: “Nghe hộ sĩ nói em đau răng đến nỗi không chịu nổi nên tôi mang thuốc giảm đau đến cho em. Nhìn dáng vẻ này chắc là em không cần dùng nữa nhỉ?”

“Cần chứ! Tại sao em không cần dùng chứ?” Mạnh Uyển lập tức bày ra vẻ mặt thống khổ: “Đau chết mất.” Cô vừa nói vừa cướp lấy viên thuốc trong tay Kỷ Thanh Phong, sau đó lấy lòng nói: “Bác sĩ Kỷ trăm công nghìn việc, khó lắm mới đến một lần. Nếu không chê, mấy món ăn này anh cứ mang đi hết đi.”

Cô chỉ là thuận miệng nói thôi, ai ngờ Kỷ Thanh Phong không khách sáo chút nào, xách theo cả túi lớn túi nhỏ rời đi.


Muốn đạt được mục đích cần phải trả giá.

Mạnh Uyển nhìn bóng của Kỷ Thanh Phong nuốt nước miếng.

“Không đúng nha. Không phải cậu có tiếng là tham ăn sao? Tại sao còn chủ động tặng đồ ăn cho người ta thế?” Triệu Manh Manh nhiều chuyện hỏi: “Có chuyện gì đó?”

“Bây giờ thì chưa có.” Mạnh Uyển nắm tay: “Nhưng về sau sẽ có.”

Chương 3

Từ trước đến nay Mạnh Uyển là kiểu người chủ động.

Sau khi xuất viện, vì muốn tình cờ gặp được Kỷ Thanh Phong lần nữa, ngày hôm đó cô đã mang theo Đại Ngốc xuống tầng đi dạo năm lần. Đến khi Đại Ngốc mệt đến nỗi quỳ rạp trên mặt đất không chịu đi, cuối cùng cô mới đụng phải Kỷ Thanh Phong đang từ từ dắt Samoyed.

“Trùng hợp như vậy à? Anh cũng dắt chó đi dạo sao?” Khi Mạnh Uyển nói lời này nhiều ít gì cũng có chút chột dạ.

Kỷ Thanh Phong nhìn Đại Ngốc uể oải ỉu xìu, lịch sự hỏi: “Chó nhà em vận động nhiều như vậy à?”

Mạnh Uyển càng chột dạ hơn, cười gượng, nói: “Gần đây nó đang giảm béo, giảm béo á. Ha ha ha.”

Kỷ Thanh Phong cười khẽ: “Đại Ngốc đều do em dắt đi dạo à?”

“Đương nhiên.” Mạnh Uyển vỗ vỗ ngực: “Sức lực của Đại Ngốc lớn, trong nhà trừ bỏ em ra thì không có ai có thể dắt được nó.”

Nói xong, Mạnh Uyển lại đổi đề tài: “Anh thì sao? Khi nào anh thường xuống dưới dắt chó đi dạo á?”

“Tôi bận đi làm, không có thời gian cố định.”

“Vậy để em dắt cho, em rảnh!” Lời này nói ra có chút vội vàng.

Ý của Tuý Ông không phải ở rượu*.

*Ý chỉ làm việc này nhưng mục đích lại khác.

Kỷ Thanh Phong biết nghe lời phải, nói: “Ừm, lát nữa tôi sẽ gửi cho em số nhà và mật khẩu nhà cho em.”

Đều vào đến cửa nhà, ở bên nhau còn xa sao?

Mạnh Uyển làm gì cũng nghĩ rằng chuyện này sẽ tiến triển thuận lợi đến vậy, cô không giấu được nụ cười.

Cô có hàm răng đều, cười rộ lên trông hoạt bát đáng yêu. Cho dù đã làm việc ba năm, nhìn qua vẫn giống như sinh viên mới ra trường.

Vừa ngây ngô, vừa không giả tạo.

Kỷ Thanh Phong nhìn thấy, cười nhẹ không nói.

Một tuần sau, Mạnh Uyển đến bệnh viện cắt chỉ, cố ý tránh Kỷ Thanh Phong. Nhưng không nghĩ rằng chân trước mới bước vào cửa lớn, sau lưng đã nhận được điện thoại của Kỷ Thanh Phong.


“Hôm nay em đi cắt chỉ à?”

“Ừm.”

“Em đến khu nằm viện tìm tôi đi.”

“Không cần, em đã hẹn gặp bác sĩ khác rồi…” Mạnh Uyển còn chưa nói hết lời, đối phương đã cúp máy trước.

Nghĩ đến mấy chiếc bánh bao mình ăn sáng nay, Mạnh Uyển hối hận. Cô không biết rau xanh có dính trên kẽ răng hay không nữa, sớm biết thế thì cô đã đánh răng kỹ càng hơn.

Nghĩ như vậy, Mạnh Uyển đã muốn chạy đến khu nằm viện. Quả nhiên Kỷ Thanh Phong đang đợi cô.

Cũng may kỹ thuật của Kỷ Thanh Phong rất tốt, chỉ nửa phút đã xong rồi. Mạnh Uyển đi xuống từ bàn phẫu thuật, chân thành nói: “Làm phiền anh rồi, phí đăng ký của anh cũng không rẻ, em cũng không biết nên nói cảm ơn anh như thế nào.”

“Nếu thật sự muốn nói cảm ơn, vậy mời tôi ăn một bữa cơm đi.” Kỷ Thanh Phong nói, anh mệt mỏi xoa ấn đường.

Mạnh Uyển ra ngoài từ sớm, bây giờ cũng chỉ mới mười giờ: “Anh vẫn chưa ăn sáng sao?”

“Ừ.” Không biết Kỷ Thanh Phong là cố ý hay là vô tình nói: “Tối hôm qua phòng bệnh xảy ra chút chuyện, tôi mới vừa trải qua một ca phẫu thuật.”

Lúc này Mạnh Uyển mới phát hiện quầng thâm dưới mắt Kỷ Thanh Phong.

Cô đột nhiên đau lòng: “Em biết một quán ăn sáng cực kỳ ngon, cách rất gần bệnh viện, để em dẫn anh đi.”

Bởi vì lý do công việc, Mạnh Uyển nghiên cứu rất sâu về đồ ăn ngon. Quán ăn sáng kia nổi tiếng nhất là bánh crepe Trung Quốc. Theo lời tổng biên tập nói, sau khi bài của cô được đăng, khách hàng nghe danh mà đến xếp hàng suýt nữa dài đến tận ngoài ngõ nhỏ.

Nhưng mà Mạnh Uyển có quan hệ tốt với chủ quán, chẳng những chủ quán chủ động giúp cô, còn nhiệt tình đưa đến hai chén súp cay, cười nói: “Đây là bạn trai cháu à? Ánh mắt cháu rất tốt đấy.”

“Vẫn chưa phải…”

“Ăn cơm nhanh đi, lát nữa tôi còn phải phẫu thuật.” Mạnh Uyển muốn giải thích nhưng bị Kỷ Thanh Phong cắt ngang.

Cô cũng không nghĩ lại, chỉ cảm thấy làm bác sĩ thật vất vả, ngay cả thời gian ăn cơm cũng phải tranh thủ.

Cô rất đau lòng, bỗng nhiên nảy ra ý tưởng: “Về sau tôi sẽ mang cơm đến cho anh nhé.”

Cô không thể nghĩ ra cách nào phù hợp hơn để lâu ngày sinh tình.

Kỷ Thanh Phong nghe vậy nhưng không vội trả lời cô, mà duỗi tay lau khóe miệng cho cô: “Miệng em dính đồ ăn.”

Thình lình tiếp xúc chân tay, khiến cho Mạnh Uyển dường như lập tức đỏ mặt. Cô hoảng loạn mà lấy khăn giấy lau, hiếm mà nghẹn lời: “Cảm, cảm ơn anh nha.”

Theo đuổi người khác mà chỉ có chút trình độ như thế này sao?

Kỷ Thanh Phong khẽ nhếch môi: “Về sau đến bệnh viện, gửi tin nhắn cho tôi trước.”

Mạnh Uyển sửng sốt.

Anh đây là… Đồng ý rồi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận