Chậm Rãi Động Lòng


Edit: riri_1127
Mọi người ơi truyện chưa hết màaaaaaa
Chương 66: Tân hôn
Sau khi kết hôn, cuộc sống của Nghê Thường được chia làm ba phần.
Vào tháng 3, Viêm Trì đã ra nước ngoài để bắt đầu tập luyện cho mùa giải mới và cô cũng chính thức điều hành thương hiệu quần áo của riêng mình.
Tuy cũng là sườn xám nhưng khác hoàn toàn so với phong cách làm việc ban đầu là chỉ nhận khách quen.

Ngoại trừ Giang Ngư, phòng làm việc  đã bổ sung thêm rất nhiều nhân viên trợ giúp, nhưng từ khâu thiết kế đến sản xuất cuối cùng đều do Nghê Thường giám sát, cô vội vàng bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Thực ra việc may quần áo hàng loạt chất lượng cao cũng không dễ hơn may thủ công là bao.

"Nghê Thường vũ y" chú trọng đến chất lượng và chi tiết, cho dù là may sẵn nhưng mỗi bộ sườn xám đều phải tỉ mỉ tinh tế như may thủ công vậy.
Giá sản xuất đồ may sẵn thấp hơn nhiều so với may theo yêu cầu, nhưng với trình độ công nghệ máy móc hiện đại như bây giờ thì cũng không thể gọi là rẻ.

Vì thế khi lô hàng đầu tiên được bán ra, trên mạng có người nói cô "đi ăn cướp".

Thậm chí còn nói cô ăn theo danh tiếng của chồng, kiếm tiền trên đầu trên cổ người khác!
Sau khi Nghê Thường nhìn thấy mấy lời đó, buổi tối lúc gọi video call với chồng, cô tủi thân không nhịn được mà khóc một hồi —— tình hình hiện tại sau khi tính chi phí sản xuất đừng nói là đi ăn cướp, ngay cả tiền vốn cũng đã khó hoàn lại rồi.
Thấy cô rơi nước mắt, Viêm Trì đau lòng không nỡ, chỉ hận không thể trở về ngay để an ủi vợ.
Ngày hôm sau, công ty Viêm gia cử ra hai nhân viên giỏi từ phòng thị trường và phòng tiêu thụ đến studio.

Cùng lúc đó, Nghê Thường phát hiện có một số tiền lớn được chuyển vào tài khoản của mình.
Giống như cô đã động viên và ủng hộ anh quay trở lại đường đua, anh cũng luôn luôn ủng hộ những gì cô đang làm.

Kể cả khi cô đang phải đối mặt với những nghi ngờ và hiểu lầm, anh cũng ủng hộ tuyệt đối, trấn an cô.
Ngay cả khi anh không có ở bên cạnh.
Rượu thơm không sợ ngõ sâu*.

Hai tháng sau, danh tiếng của "Nghê Thường vũ y" chậm rãi lên men, dần dần nổi tiếng.
*nghĩa là rượu được ủ kỹ thì dù trong ngõ sâu cũng có người ngửi thấy hương thơm, biết mùi vị và đến để nếm thử.
Nhìn thấy hình ảnh các khách hàng mặc sườn xám và những bài đăng, tin nhắn khen ngợi, Nghê Thường cảm thấy mọi khó khăn mình trải qua đều đáng giá.
Sau khi công việc của hãng quần áo bắt đầu ổn định, vào tháng 8, Nghê Thường đã bay sang Anh Quốc.
Sinh nhật của Viêm Trì là vào ngày 16 tháng 8.

Năm ngoái, anh đã phải đón sinh nhật một mình, lúc đó Nghê Thường không có mặt vì rắc rối chưa thể làm được visa, tính ra năm nay hai người vừa cưới nhau, cũng là lần đầu tiên cô bên anh vào ngày sinh nhật.

Cũng như năm ngoái, Nghê Thường sẽ đồng hành cùng chồng qua các chặng đua cho đến điểm cuối cùng vào cuối mùa giải.

Trong ba tháng ở nước ngoài, dường như cô đã sống một cuộc sống hoàn toàn tách biệt với quá khứ.
Trong 23 năm đầu của cuộc đời chưa từng ra nước ngoài, nhưng chỉ trong vòng ba tháng, cô đã đến tháp Big Ben ở London, chụp ảnh với tháp Eiffel ở Paris và qua đêm trong căn biệt thự trắng mái xanh ở Biển Aegea*.

.

.

.

.

.img
Vì không có nơi bán đồ ăn Trung Quốc chính thống, nên cô phải dùng túi gia vị lẩu có sẵn 'Lão Kiên Mụ' để chế biến.

Dần dần người không ăn được cay như Nghê Thường đã trở nên yêu thích vị cay.

Nhờ ở cùng chồng mà cô từ "Câm điếc tiếng Anh" , hiện tại cũng có thể nói vài câu đối thoại đơn giản với mọi người.

Cô còn học nấu món cơm hải sản Tây Ban Nha chính thống với vợ của các đồng đội người Tây Ban Nha của Viêm Trì.

.

.

.

.

.
Trước kia ở ngôi nhà cổ trong ngõ, cô tuyệt đối chưa từng tưởng tượng mình có thể sống một  cuộc sống như thế này.
Viêm Trì đã nói trong đám cưới rằng anh sẽ lái moto đưa cô đi xem hết thảy cảnh đẹp của thế giới.
Anh đã làm được.
Anh đưa cô đi, hai người cùng nhau ngắm nhìn một thế giới rộng hơn, lớn hơn.
Giữa tháng 11, Viêm Trì kết thúc giải đấu và cả hai cùng nhau trở về Trung Quốc.

Sau khi cách ly xong xuôi trở về, Thành Đô cũng vừa đến mùa đông.
Trong khoảng thời gian này, họ có thể ở bên nhau như một cặp vợ chồng trẻ bình thường trong thành phố này.

Đây cũng là những ngày thoải mái và an yên nhất với Nghê Thường.
Khi tuyết đầu mùa rơi bên ngoài cửa sổ, cô có thể ôm 'lò lửa chuyên biệt' của mình trốn trên giường đến tận trưa.

Sau khi ngủ dậy, hai người thong thả cùng nhau ăn lẩu.
Mùa đông dường như làm người ta lười biếng hơn, nhưng dù chẳng phải làm gì, chỉ ở nhà tán gẫu với chồng và nựng mèo thì Nghê Thường cũng đã thấy rất viên mãn hạnh phúc rồi.
Có đôi khi, Viêm Trì cũng sẽ đến phòng làm việc ở nhà cổ đón cô tan làm.

Sau đó hai người sẽ đến nhà bà ngoại, cùng bà cụ ăn bữa tối.
Rất nhanh đã đến tết âm lịch, hai bên gia đình cùng đón năm mới tại Viêm gia.

Nguyên tắc của Hứa Chi Lan là "Chỉ cần chưa có con thì vẫn là trẻ nhỏ" , bà kiên định đưa cho hai vợ chồng bao lì xì đỏ.

Còn Nam Nam cũng lôi kéo chú và thím nhỏ cùng đi đốt pháo hoa.
Khi pháo hoa nở rộ trên bầu trời, Nghê Thường đã bí mật thực hiện một điều ước dưới bầu trời đêm, điều ước này vẫn là điều ước từ thuở ban đầu:
Nguyện, hàng năm đều có ngày này.

Nguyện, năm này sang năm khác đều có anh.
Năm đầu tiên của cuộc hôn nhân cứ như vậy mà trôi qua.
Vào năm thứ hai, lúc diễn ra mùa giải mới, kênh thể thao của các phương tiện truyền thông chính thống đã thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền với Viêm Trì.

Các bài báo và video phỏng vấn được cố tình phát hành vào đúng ngày sinh nhật của anh.
Thật trùng hợp, ngày hôm đó Viêm Trì cũng tình cờ có mặt tại Áo và giành lấy chức vô địch lần thứ mười.
Sinh nhật, đoạt giải quán quân, cuộc phỏng vấn đầu tiên đều diễn ra trong một ngày, đương nhiên ngày đó cái tên Viêm Trì lại xuất hiện trên hotsearch.

Trong cuộc phỏng vấn trực tiếp kéo dài 20 phút, Viêm Trì đã nói về những suy nghĩ và niềm đam mê của mình đối với nghiệp đua xe, cũng như những kế hoạch và hướng phát triển sự nghiệp trong thời gian tới.
Có lẽ đây là lần đầu tiên được thấy Trì thần nói nhiều như vậy, cuộc thảo luận của cư dân mạng bắt đầu trở nên sôi nổi:
【 Chà, Trì thần hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng! Mặc dù trên đường đua nhìn anh ấy khí phách ngạo nghễ, nhưng thực ra bên trong rất trưởng thành và tỉnh táo, thuộc tuýp người luôn biết mình muốn gì.


【 Viêm Trì nói sẽ không đợi cho đến khi bị thương mới giải nghệ và đồng thời anh ấy cũng không hề thấy tiếc nuối khi giải nghệ ở thời kỳ đỉnh cao.

.

.

.

.

.

A, Trì thần sẽ giải nghệ sao? Không được a a a! ! 】
【.

.

.

.

.

.

Mọi người nghe được anh ấy nói gì cũng hay đấy, chỉ có mình tôi chỉ toàn nhìn mặt ảnh từ đầu đến cuối video thôi à ha ha ha [ mặt cười ]】
【Cuộc phỏng vấn này khá hay đấy, Trì thần thực sự quá quyến rũ, chết tiệt!!! anh ấy không phải là một anh chàng đẹp trai với tứ chi phát triển và đầu óc đơn giản, cũng không phải là người dễ nhìn với đầu óc trống trơn.


【 Trì thần quá thành thục! Tại sao người đàn ông này sau khi kết hôn lại càng đẹp trai vậy huhuhu, lại hâm mộ vợ anh ấy quá đi thôi TAT】
【 hâm mộ vợ anh ấy +1, hơn nữa lúc Viêm Trì nói "Không muốn mang một thân thương bệnh mà giải nghệ làm liên lụy vợ" tôi đã biết anh ấy rất yêu thương lo nghĩ cho vợ mình rồi.

Trái lại, nhiều người đàn ông cưới vợ thì chỉ muốn tìm một người để cung phụng, [ xem thường ]】
【 không phải từ trước đến nay Trì thần đã nổi tiếng là thương vợ sao.

Trước đó, các fan nữ nước ngoài đã xin chữ ký và muốn ôm anh, nhưng bức ảnh Trì thần giơ tay khoe nhẫn cưới từ chối đã gây xôn xao dư luận! 】
【đã kết hôn được gần hai năm, không biết anh ấy có con chưa nhỉ? Sau khi giải nghệ, Viêm Trì có thể cân nhắc đến việc đào tạo con trai mình trở thành nhà vô địch tiếp theo đấy haha】
【 khẳng định là chưa có con.

Vợ anh ấy có nhãn hiệu quần áo riêng, mỗi một bộ sườn xám đều là cô ấy chụp mẫu, eo thon đến nỗi tôi nhịn ăn cơm mấy ngày còn không bằng QvQ】
【 nhãn hiệu nào thế? 】
【@ nghê thường vũ y.

Không cần xem đâu vì cũng chưa có hàng mới.

Nhãn hàng bọn họ mỗi khi ra mắt sản phẩm chỉ có một đợt thôi, hết là hết luôn không sản xuất lại mẫu cũ nữa】
【? ? Cừ thật, giá cả thế này vẫn bán được sao? Chỉ có thể nói là vẫn còn rất nhiều người giàu 】
【 đây là sườn xám chuẩn chỉnh đấy, nhà bọn họ trước kia chỉ thiết kế thủ công cao cấp thôi.

Bây giờ, chưa nói đến chất liệu, tay nghề và chất lượng, nếu bạn mua được với giá này thì đã hời hơn so với trước kia rất nhiều rồi!! 】

.

.

.

.

.
Nghê Thường đã xem cuộc phỏng vấn của Viêm Trì trên máy bay.

Phòng làm việc có quá nhiều công việc cần xử lý nên cô đã đổi vé và khởi hành trễ một ngày, nhưng may mắn thay vẫn có thể đến kịp sinh nhật của anh.
Sau khi xuống máy bay, Nghê Thường nhận được tin báo từ quản lý của đội đua, trái tim cô chùng xuống.
—— Trong trận đấu khởi động ngày hôm nay, Viêm Trì đã ngã bị thương ở vai phải, bây giờ đang ở bệnh viện để kiểm tra chi tiết.
Tới đón Nghê Thường chính là trợ lý của đội đua.

Cô dùng tiếng Anh gập ghềnh nói hồi lâu nhưng trợ lý vẫn không đồng ý đưa cô đến bệnh viện.

Anh ta giải thích rằng việc kiểm tra tại bệnh viện sẽ sớm xong thôi, hơn nữa đây là ý của Viêm Trì.
Nghê Thường không còn cách nào khác là trở về khách sạn nơi cả đội đang ở.
Đứng ngồi không yên chờ đợi gần một giờ thì cửa khách sạn phát ra tiếng mở khóa nhẹ, Viêm Trì đẩy cửa bước vào.
Nghê Thường thở ra một hơi —— không bó bột, cánh tay của anh cũng không bị treo lên.
Vậy thì chắc là ...!không nghiêm trọng, phải không?
Nhìn thấy vợ, Viêm Trì tươi cười bước tới, ôm lấy cô bằng cánh tay không bị thương: "Vợ yêu đến rồi sao?"
"Em nhớ anh không?" Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Nghê Thường nhìn chồng đầy giận dỗi, nhưng cô không dám đánh vào ngực anh như thường lệ.
"Tại sao anh không cho em đến bệnh viện!" Cô vừa tức vừa đau lòng, anh còn chưa kịp trả lời thì cô đã vội hỏi tiếp: "Bác sĩ nói thế nào? Không nghiêm trọng đúng không?
"Không có vấn đề gì." Viêm Trì thản nhiên nói.
"Sợ em hoảng nên mới không cho em đến." Anh đưa bệnh án trong tay cho cô, trêu ghẹo nói: "Không có việc gì, nếu em mà đến chắc chắn sẽ gấp đến độ khóc nức nở mất."
Nghê Thường liếc chồng một cái, mở túi giấy trong tay ra.
Bệnh án đều là tiếng Anh cô xem không hiểu.

Nhưng nhìn phim chụp X quang vẫn có thể hiểu được.
Xương vai và lưng vẫn tốt.
Nghê Thường thở phào nhẹ nhõm.
Quay đầu nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha đang cầm ly nước, lông mày rậm hơi cau lại trầm ngâm, Nghê Thường lại nghĩ đến gì đó.
Cô đi tới ngồi bên cạnh anh nhẹ nhàng nói: "Vậy trận đấu cuối tuần này.

.

.

.

.chắc anh không thể tham gia rồi phải không?"
Viêm Trì khẽ 'ừm' một tiếng, bưng ly nước lên nhấp một ngụm.
"Xương sụn có chút vấn đề nên sẽ không thể tham gia trận đấu tới." Anh dừng lại, giơ cánh tay không bị thương lên chạm vào xương quai xanh.
"Bác sĩ nói lần này ảnh hưởng đến vết thương cũ năm xưa, đề nghị anh tĩnh dưỡng thật tốt."
Nghê Thường đưa mắt theo tay chồng, nhìn chằm chằm vào khuôn ngực săn chắc của anh vài giây.
Cô biết anh đang nói về cái gì.

Bốn năm trước, chấn thương nghiêm trọng nhất trong sự nghiệp của Viêm Trì: gãy xương quai xanh và nứt xương bả vai.

.

.

.

.

.
Nghê Thường nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng thuyết phục: "Vậy nghe lời bác sĩ, nghỉ ngơi thật tốt."
Viêm Trì nhìn sườn mặt cô, lông mi khẽ động, anh chậm rãi nói: "Ý của cả đội là ——"
"Để anh nghỉ thi đấu hẳn cả quý này."
Nghê Thường giật mình: "A?"
"Là vết thương cũ, bác sĩ nói nếu không chăm sóc tốt sẽ trở thành căng cơ mãn tính, nhưng nếu để lành thì phải mất hai ba tháng." Viêm Trì dừng lại, giọng điệu không có chút cảm xúc nào.
"Ba tháng nữa là kết thúc mùa giải.

Ý của toàn đội là anh nên nghỉ ngơi trong mùa giải này để chữa lành hoàn toàn chấn thương và trở lại vào năm sau."
Nhất thời Nghê Thường có chút ngơ ngẩn, mím môi không nói gì.
Về tư mà nói, cô đương nhiên hy vọng chồng mình dưỡng thương thật tốt.
Nhưng đứng ở góc độ của Viêm Trì mà suy nghĩ, quả thực có chút phiền muộn.
Phong độ của anh ở mùa giải này khá tốt, giờ đây mùa giải đã trôi qua được nửa chặng đường, bỏ cuộc đồng nghĩa với việc những điểm tích được trước đó sẽ bị vô hiệu hóa.

.

.

.

.

.
Nghê Thường ngập ngừng nói: "Nếu không, trước tiên anh nên nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến điểm dừng chân tiếp theo sẽ tiến hành kiểm tra lại."
"Bác sĩ nói không sao thì sẽ thi đấu tiếp, còn nếu không được thì.

.

.

.

.

."
Cô dừng lại, tựa đầu vào vai không bị thương của anh.
"Đội đua cũng đang lo cho sức khỏe của anh thôi.

Nghỉ một năm thì tốt hơn là bị ảnh hưởng bởi cơn đau những năm về sau.

Cũng không phải là chuyện gì lớn, anh có thể quay lại vào năm sau mà, chỉ là.

.

.

.

.

.

mài dao không đốn củi nhầm* mà thôi!"
*Mài dao mất thời gian, nhưng nó không làm chậm quá trình chặt gỗ.

Phép ẩn dụ là sự chuẩn bị đầy đủ trước có thể đẩy nhanh tiến độ công việc.
Viêm Trì trầm mặc một lát, nói: "Anh đã tính toán bốn năm nữa ...!Như thế này thì phải bớt đi một năm rồi."
Nghê Thường mỉm cười: "Vậy thì anh tham gia thêm một mùa giải nữa, có ai quy định thời gian giải nghệ của anh đâu nào."
Viêm Trì nhướng mày: "Nếu thi đấu thêm một năm nữa thì kế hoạch tương lai của chúng ta sẽ ra sao?"
Nghê Thường khó hiểu: "Kế hoạch.

.

.

.

.

gì?"
"Em bị ngơ à, cục cưng?" Viêm Trì nhìn cô cười đầy ẩn ý "Em quên mẹ đã thúc giục thế nào trong dịp Tết Nguyên Đán rồi hửm?
Cô phản ứng lại, nhớ đến lời mẹ chồng: "Ai nha.

.

.

.

.

.

Mẹ cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà."
"Sau đó chẳng phải cũng không nói gì nữa đấy sao.

.

.

.

.

."
Trong dịp Tết Nguyên đán, Nghê Thường đã bị đau bụng và nôn một lần.

Hứa Chi Lan còn tưởng rằng con dâu mang thai, bà kích động cầm lấy tay cô hỏi han cả nửa ngày.
Nghê Thường còn chưa kịp nói gì, Viêm Trì đã mất hứng trước, anh nói hai vợ chồng sẽ nghĩ về nó sau khi anh giải nghệ.

Còn nói thêm rằng, "mẹ đừng tiếp tục theo dõi cái bụng của vợ con nữa".

.

.

.

.

.
Có nhỏ giọng: "Có rất nhiều chuyện ...!Không phải cứ lên kế hoạch là được."
"Chúng ta.

.

.

.

.có thể tùy thời điều chỉnh."
Viêm Trì mỉm cười, vòng tay qua ôm cô vào lòng, ngả lưng ra ghế sô pha.
"Vậy chúng ta phải điều chỉnh như thế nào?"
Nghê Thường lập tức nghĩ đến gì đó, cô ngước mắt lên nhìn chồng: "Nếu anh đã được nghỉ mùa giải này thì chúng ta ——"
"Có con đi!"
Viêm Trì sửng sốt, lông mày nhíu lại.
"Bé con, sao em lại vội vàng.

.

.

.", Anh nhìn cô với ánh mắt nghiền ngẫm "Muốn sinh con cho anh vậy?"
Nghê Thường có chút xấu hổ vì lời anh nói, cô không dám đánh vào ngực nên đành đưa tay véo đùi anh.
"Vì em nghĩ thời gian cũng không chênh lệch lắm thôi."
Cô đếm bằng đầu ngón tay: "Nếu bây giờ em có thai thì năm sau cũng kịp sinh ngay trước khi anh thi đấu.

.

.

.

.

."
Viêm Trì cười nhẹ, gương mặt tràn đầy vẻ sủng nịnh.

"Quên đi." Anh lắc đầu, nâng tay sờ sờ khuôn mặt cô, vừa thương tiếc lại đau lòng, "Cũng không phải sinh ra là xong việc.

Đến lúc đó anh ở nước ngoài thi đấu, cho dù có bà ngoại và bố mẹ giúp chăm sóc thì anh cũng không yên tâm về em."
Nghê Thường chậm rãi chớp chớp mắt, lòng cô phút chốc mềm nhũn sụp đổ.
Người đàn ông này thoạt nhìn trông thô bạo và cứng rắn.
Nhưng cô luôn cảm thấy anh nhất định sẽ là một người cha tốt.

.

.

.

.

.
Nghê Thường thu mình vào vòng tay anh hỏi nhỏ: "Chồng, anh muốn con trai hay con gái?"
Viêm Trì đáp không chút do dự: "Con gái"
Nghê Thường có chút kinh ngạc: "Tại sao?"
Cô cũng thấy những câu nói trên Internet rằng Viêm Trì nên đào tạo người nối nghiệp mình.
Trên thực tế, điều đó không có gì khó hiểu — nếu bản thân cô là một người đàn ông, cô cũng muốn có một cậu con trai cùng lái moto với mình.

.

.

.

.
"Anh thích con gái.

Gia đình anh từ thế hệ của anh anh đều là con trai.

Nam Nam cũng là con trai." Viêm Trì trả lời.
Môi anh cong lên, nhìn về phía cô: "Muốn có có một đứa con gái giống như em vậy."
Nghê Thường đã xem cuốn album và chụp lại "lịch sử đen" thời thơ ấu của mình.

Cho nên Viêm Trì cũng đặc biệt xem qua ảnh chụp của vợ khi còn bé —— kết quả đừng nói là "lịch sử đen", ngay cả một tấm ảnh xấu cũng không có.
Nghê Thường khi còn nhỏ là một chiếc bánh bao nhỏ xinh và mềm mại, dễ thương đến mức khiến trái tim anh tan chảy.
Nếu thật sự có một cô con gái như vậy, anh có thể vừa cười vừa ngủ được luôn.
Nghê Thường nở nụ cười: "Nếu con trai thì làm sao bây giờ?"
"Cũng được"
Nghê Thường: ".

.

.

.

.

."
Sao cô lại nghe thấy một loại ý tứ bất đắc dĩ vậy nhỉ.
Viêm Trì dừng một lát, lại nói: "Nếu là bé trai thì để nó mang họ em đi."
"Anh không ngại sao?"
Anh lắc đầu: "Không quan trọng chuyện này.

Nhưng khi gia đình em đổi họ cho em thì có cần phải chú ý gì không?"
Nghê Thường ngẫm nghĩ một hồi mới nói: "Ông cố chưa từng kết hôn, ông cũng nhận nuôi bà ngoại nên không có vấn đề gì lớn.

Điều ông quan tâm chỉ là nghề thủ công có thể truyền lại hay không."
Cô yên lặng nhìn anh giây lát rồi nở nụ cười: "Bà ngoại sẽ rất vui nếu biết anh nghĩ như vậy.

.

.

.

.

."
Viêm Trì cong môi: "Anh thấy đều giống nhau cả thôi, mang họ em thì cũng vẫn là con của anh mà."
"Nhưng——" anh đổi lời, "nếu là con gái thì phải lấy họ "Viêm"."
"Cái này không thể thương lượng."
Nghê Thường: ".

.

.

.

.

."
Cô liếc xéo chồng và nói bằng giọng hờn dỗi: "Em nghĩ anh chắc chắn sẽ là 'nô ɭệ của con gái' trong tương lai đấy."
Viêm Trì nhìn cô: "Có ý gì?"
"Thì chính là.

.

.

.

.

." Nghê Thường ngừng nói, khẽ khịt mũi, "Đó là nói trong mắt anh chỉ có con gái, không có vợ nữa!"
"Nói nhảm." Viêm Trì khinh thường, cánh tay không bị thương của anh lại ôm cô chặt hơn, "Cho dù có con gái đi chăng nữa thì em vẫn là người đứng đầu trong lòng anh."
Anh nghiêng đầu hôn lên thái dương cô: "Nhà chúng ta chỉ có duy nhất một cô công chúa là em thôi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui