Edit: riri_1127
Mấy chương cuối này nó dàiiiii ơi là dàiiiii luôn
Chương 68: Kỳ Kỳ
Một tuần sau, Viêm Trì thảo luận cùng đoàn đội, xác nhận anh sẽ rút lui khỏi giải đấu năm nay.
Viêm Trì và Nghê Thường cũng không sốt ruột về nước.
Dù sao đến cũng đến rồi, hai người đơn giản là đi hết tất cả những nơi họ chưa đến khi anh bận bịu với giải đấu.
Dỡ xuống áp lực thi đấu, hai người thoải mái hưởng thụ những khung cảnh xa lạ và bầu bạn với nhau, thậm chí còn có cảm giác như đang hưởng tuần trăng mật lần thứ hai.
Hai tháng sau, trước khi trở về Trung Quốc, Nghê Thường đã nhận được một lời mời bất ngờ.
Một nhà thiết kế người Trung Quốc ở Paris đã liên hệ với studio của cô và hỏi rằng liệu cô có muốn cùng hợp tác để điều hành thương hiệu sườn xám "Nghê Thường vũ y" ở nước ngoài không!
Nghê Thường vô cùng bất ngờ
Sau khi liên hệ với nhà thiết kế, cô mới biết rằng tổ phụ của ông ấy trước đây cũng là một thợ thủ công kỳ cựu, còn bản thân ông đã chuyển ra nước ngoài sinh sống từ thời niên thiếu và bắt đầu xây dựng thương hiệu quần áo của riêng mình cho đến tận bây giờ.
Họ luôn gắn bó sâu sắc với trang phục truyền thống, đặc biệt là sườn xám.
Mười năm trước khi ông ấy trở lại Trung Quốc thăm họ hàng, cũng đã đến Thành Đô để thăm bậc thầy của sườn xám cuối cùng, Nghê Hướng Lê.
Sau khi tổ phụ qua đời, vài năm này ông ấy vẫn tự hỏi: các thương hiệu hàng xa xỉ phẩm nước ngoài thành công như vậy, nhờ hiệu ứng thương hiệu mà ai ai cũng biết đến, vậy mà tại sao trang phục truyền thống của bọn họ lại giống như một viên minh châu bị phủ bụi, mờ dần theo lối mòn của thời gian.
.
.
.
.
.
Những năm gần đây, Hán phục trong nước trở nên rất phổ biến, sườn xám đã bắt đầu thông dụng trở lại.
Nhà thiết kế này muốn tìm kiếm một đối tác cùng chí hướng và muốn xuất khẩu thương hiệu quần áo truyền thống ra nước ngoài.
Đề nghị này làm cho Nghê Thường rất xúc động.
Viêm Trì đã ngay lập tức đổi vé máy bay, bay sang Paris cùng vợ.
Anh rất ủng hộ việc vợ mở rộng thương hiệu ra nước ngoài.
Sau khi kết hôn, năm nào Nghê Thường cũng sẽ ra nước ngoài để cùng anh thi đấu, hai năm nay cô đã đi gần hết châu Âu, sau này khi anh bận tập luyện thì có lúc cô sẽ cảm thấy nhàm chán.
Nếu Nghê Thường có những việc riêng để làm thì cũng rất tốt.
Thái độ của anh thì vẫn như trước: chỉ cần cô thích, muốn gì cũng được; mỗi khi cô cần, tiền anh có đủ. *best chồng~~
Thái độ của chồng rất tích cực và cuộc gặp gỡ với nhà thiết kế cũng suôn sẻ hơn Nghê Thường tưởng tượng, hợp tác khá ăn nhịp với nhau.
Sau đó, nhà thiết kế đã đưa cả hai đến thăm xưởng và nhà máy của ông ấy, Nghê Thường cũng nhận được rất nhiều kinh nghiệm và lời khuyên để có thể áp dụng sau khi trở về Trung Quốc.
Tự mình gây dựng sự nghiệp ba năm có lẻ, trong lòng Nghê Thường đã sớm coi "Nghê thường vũ y" là đứa con tinh thần của mình.
Trong khoảng thời gian đồng hành cùng "Nghê Thường vũ y" cô cũng được thể nghiệm cảm giác "Khó sinh" cùng "Trở dạ".
Cô ở studio làm việc không ngơi nghỉ, vẽ bản thảo, đánh máy, cãi cọ với nhà xưởng.
.
.
.
.dốc hết tâm huyết tựa như đang nuôi một đứa con vậy.
Bây giờ "Nghê Thường vũ y" đã trưởng thành, dung mạo xinh đẹp, người gặp khó quên.
Nó xứng đáng được bước ra thế giới rộng lớn hơn.
Theo từ ngõ nhỏ ở Thành Đô, đến ngã tư đường Bắc Thành, lại sang tới vũ hội Paris, bàn ăn ở Rome.
.
.
.
.
.
Nghê Thường cảm thấy vui mừng và tự hào.
Nếu, nếu như ông cố có thể nhìn thấy được nhất định ông cũng sẽ rất tự hào.
**
Họ dừng lại ở Paris mười ngày trước khi trở về.
Cách ly xong quay lại nhà cổ cũng đúng lúc những bông hoa thu hải đường ở sân trước nhà cổ bắt đầu rơi rụng.
Lúc này, Nghê Thường mới nhận ra rằng sau khi kết hôn, năm nào cô cũng đi nước ngoài và đã ba năm không trở về quê hương vào thời điểm này.
Tiết trời mùa thu mát mẻ, Viêm Trì lái xe địa hình đi cắm trại cùng vợ.
Họ đã đến nơi cắm trại lần trước.
Lần cuối cùng hai người đến là một ngày trước khi anh ra nước ngoài thi đấu, thời tiết lạnh, cả hai đã ở trong lều cả đêm.
Lần này thì khác, nhiệt độ và tâm trạng đều rất thích hợp, khu vực trại cũng hoàn thiện hơn nhiều so với ba năm trước, có đầy đủ các tiện nghi.
Hai người đã ở lại hai ngày hai đêm, cùng nhau đi ngắm cảnh sông núi nơi đây.
Sau khi trở về, dường như Thành Đô đã bước vào mùa đông chỉ qua một đêm, trong nháy mắt, năm mới lại đến.
Cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng đã trở lại bình thường.
Tuy nhiên, Nghê Thường luôn tràn đầy cảm giác hài lòng ở nhiều chi tiết nhỏ nhặt:
Ví dụ, khi trời lạnh, cô chỉ thích nằm trên giường ôm mèo con cưng nựng không muốn cử động.
Thế là Viêm Trì liền mua một chiếc bàn nhỏ để vợ có thể ăn sáng trên giường.
Một buổi sáng, Nghê Hồng Hạnh đến tặng cháo mồng 8 tháng chạp cho hai vợ chồng.
Bà vừa bước vào phòng đã thấy cảnh tượng Nghê Thường dựa vào đầu giường ăn bánh bao như thể mất khả năng tự chăm sóc bản thân, điều này trước giờ bà chưa từng thấy qua.
Ngày hôm sau, Nghê Thường đã nghe thấy bà ngoại nói chuyện với hàng xóm bằng giọng điệu rất Versailles*: ".
.
.
.
.ôi giời, đừng nói nữa, cháu gái tôi kết hôn ba năm rồi, nhưng dường như càng sống càng nhỏ lại, bây giờ cũng chẳng biết cơm nấu thế nào nữa.
Mà cũng không có cách nào cả, chỉ tại do chồng nó nuông chiều thành hư.
.
.
.
."
*Dùng giọng điệu 'khiêm tốn' để kín đáo khoe về lối sống thượng lưu.
Một ví dụ khác, hai người họ đã nhặt được một con chó con trong tuyết, nó là một con chó chăn cừu viền đen và trắng cùng màu với mèo tiểu bò sữa.
Chó con còn không đến nửa tuổi, hẳn là bị bỏ rơi, nhưng sức sống rất ngoan cường.
Sau khi nằm trong bệnh viện thú y hai tuần, hiện tại đã trở nên vui vẻ khỏe mạnh, còn biết nghe theo hiệu lệnh chỉ kém mở miệng nói chuyện nữa mà thôi =)))
Cho đến nay, ngôi nhà hai tầng đã có thêm một thành viên nữa.
Một gia đình bốn người tính cả mèo và chó.
Tết âm lịch qua đi, Viêm Trì sẽ ra nước ngoài tập huấn sớm hơn một tháng so với những năm trước đó.
Anh đã nghỉ thi đấu ở mùa giải trước, tích lũy năng lượng trong suốt một năm và đang tràn đầy tinh thần chiến đấu.
Vẫn như mọi lần, Nghê Thường lái xe đưa chồng ra sân bay.
Sau khi làm xong thủ tục, cả hai miễn cưỡng quyến luyến tạm biệt một hồi anh mới vào cửa kiểm tra an ninh.
Giờ đây Nghê Thường đã hiểu sâu sắc câu nói "Tiểu biệt thắng tân hôn" này.
Kết hôn đã ba năm, bọn họ phải chạy qua lại trong và ngoài nước, nhưng tình cảm thậm chí còn mặn nồng hơn thuở mới yêu.
Mua một cốc trà sữa ở sân bay, sau đó lái xe trở về.
Vừa ra khỏi sân bay trước khi lên đường cao tốc, bụng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Nghê Thường nắm tay lái nôn khan vài lần, nhíu mày nhìn nhìn nửa ly trà sữa đá bên cạnh.
Khi đi ngang qua thùng rác, cô đã kéo cửa kính ô tô xuống, bĩu môi và ném cốc trà sữa ra ngoài.
Khi còn sống với bà ngoại, cô chỉ có thể lén lút gọi đồ ăn mang về.
Nghê Thường cứ nghĩ sau khi kết hôn sẽ có thể thoải mái ăn uống nhưng không ngờ lại bị kiểm soát chặt chẽ hơn ToT.
Dạ dày cô không tốt lắm, vì vậy Viêm Trì đã nấu rất nhiều món phong phú ở nhà để ngăn cô gọi đồ ăn về.
Trà sữa đá lại càng bị cấm, thi thoảng mới được uống trà nho.
Giờ đây, khẩu vị của cô dường như đã được chồng nâng lên không ít.
Vốn dĩ muốn ăn uống thỏa thích trong lúc anh không có ở nhà, nhưng ai ngờ.
.
.
.
.
Cơn buồn nôn kéo dài, lại nhớ đến ở nhà không có thuốc, Nghê Thường bèn quay lại và lái xe đến bệnh viện.
Gần sân bay có một bệnh viện tư khá nổi tiếng, hai năm trước Viêm Trì đã đưa cô đi nhổ răng khôn ở đây.
Công nghệ và dịch vụ của bệnh viện rất tốt, không cần phải xếp hàng.
Đến khoa tiêu hóa, Nghê Thường chủ động nói với bác sĩ rằng cô đang tái lại bệnh cũ, chỉ cần kê một ít thuốc là được rồi.
Sau khi nghe được triệu chứng của cô, nữ bác sĩ hỏi lại: "Cô đã kết hôn chưa?"
Nghê Thường gật đầu.
Bác sĩ lại hỏi: "Cô đang có thai sao?"
Nghê Thường sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Không thể nào.
Chúng tôi luôn có biện pháp.
.
.
.
.
."
Bác sĩ chớp mắt: "Không có biện pháp nào đảm bảo tránh thai 100%.
Cô kết hôn bao lâu rồi? Lần kinh nguyệt cuối cùng là khi nào? Đi kiểm tra trước đi.
.
.
.
."
Nghê Thường bắt đầu hồi hộp: Thời gian này bận làm việc trong studio, cô đã chậm kinh gần một tháng nhưng không hề để ý.
.
.
.
.
Nghe theo lời bác sĩ, Nghê Thường theo y tá đi xét nghiệm.
Khi đang ngồi ở khu vực nghỉ chờ kết quả, cô đột nhiên có một dự cảm khác lạ trong lòng.
Nó rất giống với lần thứ hai cô gặp lại Viêm Trì trong khách sạn bốn năm trước, sau khi vừa trở về từ cao nguyên —— cô không hề mong đợi anh bước vào cuộc đời mình, nhưng trong nháy mắt cô vẫn cảm nhận được giữa hai người nhất định sẽ xảy ra một chuyện gì đó.
.
.
.
.
Nghê Thường đặt tay lên bụng dưới của mình.
Bây giờ, dường như cô đang chào đón một "sự bất ngờ" khác.
.
.
.
.
.
Hai mươi phút sau, hộ sĩ đến đưa kết quả xét nghiệm.
Cô còn chưa kịp mở ra xem thì điện thoại trong túi xách đột nhiên rung lên.
Thấy màn hình hiện ra hai chữ 'Kỵ sĩ, trái tim cô đột nhiên hẫng nhịp, nhấn kết nối.
Giọng nam trầm thấp phát ra: "Vợ về đến nhà chưa?"
Nghê Thường nghe thấy giọng nói của nữ tiếp viên hàng không qua điện thoại.
Sắp cất cánh nhưng anh luôn phải gọi lại cho cô trước khi điện thoại được chuyển sang chế độ máy bay.
Đây là một thói quen nhỏ mà Viêm Trì dành cho vợ trong những năm gần đây.
Cổ họng cô thắt lại, khẽ "ừm" một tiếng.
Viêm Trì lại dặn dò vợ vài câu, bảo cô lúc anh không có nhà thì đặt ít đồ ăn ngoài thôi, mang chó con đến ở với bà ngoại, hôm sau về nhà cho mèo ăn là được.
Thấy điện thoại hồi lâu không có phản hồi, Viêm Trì tinh ý dừng lại: "Sao vậy? Em xảy ra chuyện gì?"
Nghê Thường nhìn chằm chằm tờ xét nghiệm trên tay.
"Không có." Cô nhẹ giọng trả lời.
"Anh.
.
.
.
.
thượng lộ bình an."
**
Về đến nhà, Nghê Thường đã hủy bỏ buổi họp video với nhà thiết kế ở Paris.
Tâm trí cô đang rối bời, muốn về nhà để giải tỏa tâm trạng nhưng lại ngủ quên mất.
Đúng như những gì bác sĩ nói, ngủ nhiều cũng là một trong những phản ứng khi mang thai.
.
.
.
.
.
Cô ngủ mãi cho đến khi mặt trời lặn.
Khi tỉnh dậy, đập vào mắt là bóng dáng một người đàn ông cao lớn đang đứng bên cửa sổ.
Những sợi râu cực ngắn của anh như được mạ một lớp sáng vàng nhàn nhạt.
Nghê Thường sửng sốt, nhanh chóng nâng tay dụi mắt, không thể tin được: "Anh, sao anh lại trở về?!"
Viêm Trì thong thả bước đến.
Khuôn mặt của anh hoàn toàn bị che khuất vì ngược sáng, không thấy rõ biểu cảm gì.
"Anh quá cảnh ở Bắc Thành gọi đến sao em lại không nhấc máy?"
Sau khi nghe xong cô giật mình, vội vàng đưa tay lấy điện thoại ở đầu giường: "Em ngủ say quá.
.
.
.
."
Mười cuộc gọi nhỡ hiện ra trên màn hình.
Một cuộc là từ trợ lý studio, hai cuộc của Giang Ngư.
Còn lại, tất cả đều là của anh.
Viêm Trì ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm cô một hồi lâu: "Em không có gì muốn nói với anh sao?"
Trái tim cô lệch một nhịp, hô hấp ngưng trệ.
Anh nhắc nhở: "Giám đốc Phương đã gửi tin nhắn cho anh."
Giám đốc Phương là bác sĩ nhổ răng khôn cho Nghê Thường lần trước, là một chuyên gia nha khoa giỏi.
Cũng là người quen lâu năm của Viêm gia.
"Người em khám hôm nay là vợ của chú ấy."
Nghê Thường: ".
.
.
.
.
."
Cô mở miệng, nói năng không rõ ràng: "Vốn dĩ em muốn nói với anh ...!nhưng nghĩ lại, anh đã lên máy bay rồi, em sợ anh bị phân tâm? Năm ngoái anh đã không thể tham gia thi đấu rồi.
.
.
.
."
"Vớ vẩn." Viêm Trì trầm giọng, anh dang tay ra ôm cô như thể anh rất sợ giây tiếp theo vợ mình sẽ tan vào không khí, sau đó còn vỗ vỗ hai má cô.
"Mười trận đấu nữa cũng không quan trọng bằng em, biết chưa hả."
Chóp mũi Nghê Thường chua xót vô cớ, cô xốc chăn lên lao vào vòng tay anh.
Viêm Trì lập tức ôm lấy vợ, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.
Một tay anh háo hức muốn chạm thử lên bụng cô, nhưng lại không dám chạm vào.
"Bác sĩ nói như thế nào? Bao nhiêu.
.
.
.
.
.
tháng?" Anh hỏi.
"Một tháng.
Bác sĩ nói chờ thêm một tuần nữa hẵng đến tái khám ——" Cô hơi ngừng, nhỏ giọng, "Ngoài ra bác sĩ còn nói, mặc dù mỗi lần đều có dùng biện pháp thì cũng không thể tránh thai 100% được.
.
.
.
.
."
Viêm Trì cười khẽ: "Ồ, là trách anh quá siêng năng."
"Anh còn cười!" Cô bất mãn liếc mắt, "Rõ ràng là lỗi của anh! Mỗi lần anh, anh đều nóng lòng muốn mang cho nhanh.
.
.
.
.
."
"Ừm, trách anh."
Nghê Thường nhìn xuống cánh tay anh đang ôm lấy eo mình, do dự: "Vậy thì chúng ta.
.
.
.
.
.
muốn không?"
Viêm Trì yên lặng một hồi: "Em có ý gì?"
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt rực lửa: "Em không muốn sao?"
Cô chớp mắt mấy cái: "Không phải anh muốn giải nghệ xong mới có sao?"
"Em đã mang thai rồi, lão tử còn có thể để em bỏ? ?" Viêm Trì chế nhạo, "Thế mà còn là người à?"
Một sự bất bình, gần như là tổn thương xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông.
Anh là vậy, không phải cô hiểu chồng mình.
Bình thường cô chỉ cần đau dạ dày một chút thì anh đã lo lắng không yên rồi, sao có thể để cô bỏ con được chứ? !
Tâm trạng của Nghê Thường ổn định ngay lập tức.
Cô đưa tay sờ bụng, trong lòng trào ra một niềm vui khó tả.
Hóa ra cô đã có câu trả lời cho sự bất ngờ này
Cũng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.
.
.
.
.
Cô nắm lấy tay anh và nhẹ nhàng nói: "Anh vẫn muốn tham gia cuộc thi chứ."
Không đợi Viêm Trì mở miệng, cô lại kiên định tự trả lời: "Phải tham gia."
"Anh đã thiếu một lần, năm nay không thể lại thiếu nữa."
"Em đã hỏi bác sĩ rồi, dự tính ngày sinh vào cuối tháng 11, đến lúc đó vừa lúc anh hoàn thành giải đấu về nước, không chậm trễ chút nào." Nghê Thường cười cười, đưa tay sờ bụng "Cục cưng chọn thời gian cũng chuẩn đấy, rất ngoan ~"
Trong lòng Viêm Trì như mềm mại sụp đổ.
Yết hầu khẽ trượt, anh cầm tay vợ mình, lúc mở miệng còn có chút khàn: "Tháng 5 nhập cảnh không cần cách ly nữa."
Nghê Thường: "Thật sao?"
Anh khẽ "ừm" và ôm cô càng chặt hơn: "Nếu thời gian thi đấu giữa hai trạm cách xa thì anh sẽ về thăm em."
"Anh.
.
.
.
.
.không nên đi đi về về nhiều vậy đâu."
Nghê Thường nghĩ nghĩ, lại nói: "Xong xuôi hết thì anh hẵng về."
Anh thương cô một mình mang thai, nhưng cô cũng thấy có lỗi với đam mêm và sự nghiệp của anh.
Nghê Thường nhìn bàn tay to đang áp lên bụng của mình, khóe miệng cong lên.
"Chồng, anh có vui không?"
"Vui."
Viêm Trì buông cô ra và cúi xuống hôn lên chiếc bụng phẳng lì của vợ, ánh mắt anh trở nên nóng rực.
Sao có thể không vui được cơ chứ
Bé con của anh, có bé con của cả hai rồi.
**
Một tuần sau, Viêm Trì lại cùng Nghê Thường đến bệnh viện.
Sau khi xác nhận rằng em bé khỏe mạnh, anh mới bay ra nước ngoài để bắt đầu tập luyện trở lại.
Vì con còn quá nhỏ nên Nghê Thường chỉ báo cho gia đình và Giang Ngư biết tin cô mang thai.
Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Hứa Chi Lan lập tức mời chuyên gia dinh dưỡng, Nghê Thường muốn ăn món gì thì bà sẽ làm món đó rồi gửi sang.
Nghê Hồng Hạnh cũng chuyển đến căn nhà hai tầng để có thể chăm sóc cháu gái đang mang thai bất cứ lúc nào.
Viêm Trì không có ở đây, nhưng cảm giác hiện diện vẫn luôn rất mạnh mẽ.
Sau khi luyện tập, về cơ bản thì anh luôn trực tuyến, hoặc call video với vợ hoặc đặt rất nhiều thứ giao đến tận nhà.
Nôi, bình sữa, tã lót,...!anh đã chuẩn bị gần như đầy đủ.
Còn bản thân Nghê Thường lại không có gì khó khăn cả.
Cục cưng trong bụng mẹ không phải khá ngoan mà là rất ngoan.
Ngoại trừ việc ngủ nhiều hơn bình thường và thức dậy vào buổi trưa thì cô hầu như không phản ứng nghén gì cả.
Thương hiệu quần áo vẫn đang tiến hành từng bước, việc quảng bá thương hiệu ra nước ngoài cũng đang được diễn ra như kế hoạch ban đầu.
Vào tháng 5, sau khi lệnh cách ly được dỡ bỏ, Viêm Trì bắt đầu 'dọn nhà lên máy bay'.
Giữa hai trạm đua, anh có nhiều nhất là nửa tháng thời gian rảnh rỗi.
Không tính thời gian đi máy bay và huấn luyện thì tính ra anh có thể ở nhà tối đa ba hoặc bốn ngày mỗi lần.
Nghê Thường thương chồng bay tới bay lui rất vất vả, cô bảo anh hãy ở nước ngoài và đừng 'tung hoành' nữa, nhưng Viêm Trì không nghe.
Dù chỉ có thể trở về bên vợ một ngày anh cũng đã rất vui rồi.
Bụng cô không lớn lắm.
Mãi cho đến mùa hè mang thai đã bốn tháng, cô tắm rửa xong nhìn vào gương xem, mới có thể thấy bụng lớn rõ rệt.
Đối với điều này Viêm Trì rất vừa lòng.
Cục cưng khéo léo lại nhu thuận, theo lời anh nói chính là "Chắc chắn là khuê nữ không chạy giỡn".
Anh bắt đầu đặt tên cho con gái của mình một cách hào hứng, liệt kê một tràng dài các đề cử.
Nghê Thường đề nghị "Tại sao chúng ta không đặt biệt danh cho con trước, gọi là 'Kỳ Kỳ' nhé?"
Viêm Trì nhẩm lại hai lần, nhíu mày lắc đầu: "Nghe giống cúng 49 ngày quá, không đủ viên mãn, không được!"
*cả hai từ đều đồng âm là qi qi
Nghê Thường bật cười: "Không phải qi của 'cúng 49 ngày' mà là qi của 'kỳ vọng' cơ mà."
Hai ngày trước, cô vô tình nhìn thấy phần ghi chú trên điện thoại anh.
Thật ra cũng không phải là ghi chú, phải gọi là hồ sơ mang thai của cô thì đúng hơn.
Anh đã ghi lại chi tiết cân nặng khi mang thai, vòng bụng và kết quả mọi lần khám sản khoa của cô.
Kể cả khi anh không thể cùng cô đi kiểm tra, kể cả khi anh không ở bên cạnh.
Nghê Thường nghĩ rằng nếu khi lớn lên cục cưng hỏi mình tại sao lại đặt tên con là "Kỳ Kỳ", thì cô sẽ trả lời con như thế này:
Bởi vì khi con còn trong bụng mẹ, có rất nhiều người đã kỳ vọng con đến với thế giới này.
Đặc biệt là bố con
Những mong đợi của bố dành cho con đã có từ rất sớm và được lấp đầy mỗi ngày.
**
Giữa tháng 8, sau khi nhận được lời khẳng định của bác sĩ, Nghê Thường đã bay ra nước ngoài để mừng sinh nhật chồng với bụng bầu lớn.
Vẫn như hàng năm, cô vẫn xem trận đấu và cổ vũ cho chồng, sau đó đã thực hiện chuyến đi đến Paris để thảo luận về việc hợp tác với nhà thiết kế.
Nhìn người đàn ông của mình cán đích đầu tiên trên sân, đồng thời cục cưng trong bụng cũng đạp mạnh như đang cổ vũ cho bố —— loại cảm giác và trải nghiệm này chắc chắn là cả đời khó quên.
Đầu tháng 10, còn chưa đầy hai tháng trước ngày dự sinh, Viêm Trì đã tranh thủ khoảng thời gian nghỉ giữa các trạm đấu để hộ tống vợ về Trung Quốc.
Cục cưng có thể đến cùng lúc với chiếc cúp vô địch, cảm giác mong đợi và hạnh phúc của Viêm Trì lúc này đang mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thời điểm đã đến giữa tháng 11, trước trận đấu cuối cùng, Viêm Trì y hệt như chim sợ cành cong, tưởng chừng đâu anh đã gọi cho vợ 200 cuộc mỗi ngày.
Câu trả lời của Nghê Thường luôn giống nhau: chưa, vẫn chưa.
Bác sĩ nói mấy ngày nay sẽ chưa có dấu hiệu sinh đâu.
Vào ngày diễn ra chặng đua cuối cùng, Viêm Trì nhẩm tính giờ này vợ đã rời giường, nên anh đã gọi video chào buổi sáng như thường lệ.
Nhưng sau nhiều cuộc gọi, vẫn không có ai trả lời.
Thấy anh càng ngày càng sốt ruột và chuẩn bị gọi điện thoại đường dài cho bố mẹ, trợ lý đội đua vội vàng chạy đến:
Hai giờ trước, Nghê Thường đã gọi đến đây, nói rằng cô đã đến bệnh viện từ rạng sáng, bác sĩ nói tư thế của thai nhi không thuận.
Bây giờ, sẽ sinh bằng phương pháp mổ lấy thai.
.
.
.
.
Sắc mặt Viêm Trì đại biến: "Cái gì? !"
Ngữ khí và sắc mặt anh đang rất dọa người, trợ lý giật mình nhanh chóng dùng tiếng Anh giải thích: "Chính vợ cậu đã dặn phải chờ cậu thi đấu xong mới thông báo! Cô ấy rất hiểu về những rủi ro khi thi đấu, cô ấy sợ cậu sẽ mất tập trung và gặp nguy hiểm trên đường đua.
.
.
.
."
"Cô ấy còn nói, cậu nhất định phải dùng hết toàn lực thi đấu, như vậy mới là lời chúc phúc tốt nhất cho cô ấy và con của hai người."
Viêm Trì giật mình.
Anh nghiêng đầu nhìn đường đua bên cạnh, hồi lâu không lên tiếng.
Trận đấu bắt đầu, số 27 khí thế như chẻ tre, không còn nói đến chiến thuật cũng không hề chừa ra một khe hở nào, giống như đường đua chỉ còn một mình anh, dáng vẻ mạnh mẽ tàn nhẫn 'Gặp thần gϊếŧ thần, gặp Phật gϊếŧ Phật'.
Khi trở thành người đầu tiên cán đích, Viêm Trì không ăn mừng trên đường đua như mọi khi, cũng không hưởng ứng tiếng hò hét, cổ vũ của khán giả.
Anh xuất thần đi thẳng qua đường đua và các phương tiện truyền thông, phóng viên đang chờ đợi, điều đầu tiên anh làm là cầm điện thoại của mình lên.
Lúc này đây, điện thoại đã gọi được.
Nhưng vẫn không có âm thanh nào phát ra.
Trái tim của Viêm Trì co rút lại, máu khắp người anh như ngừng chảy.
Anh mở miệng mấy lần, mới khó khăn nói nên lời: ".
.
.
.
.
.
Nghê Thường?"
Đại não trống rỗng, dường như anh không nói được gì rõ ràng, chỉ biết bất lực gọi theo bản năng:
"Vợ? Bé con?"
"Vợ ơi.
.
.
.
."
Lúc sau, trong điện thoại đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Viêm Trì giật mình cầm điện thoại sững một hồi, sau đó cười ngây ngốc.
—— trước khi khóe môi kịp cong lên, tầm nhìn của anh đã nhòe đi vì nước mắt.